Chương 42

"Từ Thành anh thật tốt, nhất định em sẽ hậu tạ anh" Cô níu lấy cánh tay của hắn, vui vẻ.

"Tiểu quỷ vậy cô dùng thân báo đáp đi" Hắn kéo cô ngã vào trong lòng của mình, lớp ngụy trang cuối cùng cũng bị cô tháo bỏ.

Tất cả đều là do cô trêu chọc mới khiến hắn như vậy, bây giờ hắn mặc kệ cô là người phụ nữ của Hoắc Thịnh hay Hàn Trầm... Hắn chỉ muốn cô!

Một người phụ nữ cãi nhau chẳng khác gì mấy tên chợ búa nhưng lại không hề thô tục mà rất cao ngạo. Một người có gì thì nói, chín chắn không kiêng sợ ai...

Từ Thành nắm lấy cằm cô nâng niu như trân bảo, lúc hắn định cúi xuống hôn cô thì cô lập tức tránh đi.

"Từ Thành, anh có muốn tôi an ủi anh không? " Cô ngồi trên đùi hắn kiều mị hỏi nhưng cô biết mình đang run rẩy, cô thích trêu đùa đàn ông nhưng không thích làʍ t̠ìиɦ cùng họ.

"Ừ" Từ Thành lanh nhạt như cũ ngả lưng ra đằng sau, đang lúc lửa cháy nóng bỏng đều là cô cho hắn một gáo nước lạnh. Hắn quên mất cho dù bây giờ thân phận cô khác trước nhưng cô vẫn chỉ là gái bao.. Dù có khoác lên mình bộ cánh sang trọng thế nào đi nữa cũng không thể chuốc bỏ quá khứ. Loại người như cô chơi thì có thể chơi chứ không được phép yêu.

Lưu Ly chui xuống hai chân hắn, ngước mắt lên nhìn. Từ khi xác định được tình cảm của mình cô thật sự không muốn làʍ t̠ìиɦ với bất cứ ai ngoài Hàn Trầm, anh ấy dịu dàng với cô nhưng cô lại có lỗi với anh ấy.

Nếu Hàn Trầm biết cô vì báo đáp Từ Thành mà khẩu giao cho anh ta thì Hàn Trầm sẽ thế nào? Chắc chắn là rất thất vọng...

Lưu Ly nắm lấy vật nam tính từ từ xoa vuốt! Cái xúc xích loại lớn này khiến một bàn tay cô không thể nào mà bao trùm nổi.

"Dường như cô không thoải mái lắm?" Từ Thành vuốt đầu cô như đang an ủi đứa trẻ con, sinh mệnh hắn trong tay cô cứng nhắc. Thật ra hắn muốn nếm thử tư vị của cô nhưng thấy cô từ chối khiến hắn thất vọng. Bàn tay cô vừa mềm vừa trắng không xương khiếm gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ hắn nổi lên giữ tợn. Hóc môn sinh dục được đẩy cao, bản tính đàn ông cùng du͙© vọиɠ tăng mạnh... Cô gái giữa chân hắn ánh mắt hờ hững không chút hứng thú thậm chí có cả ghét bỏ.

Khốn nạn! Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, hắn cần gì mà phải để ý tới cảm nhận của cô? Cứ trực tiếp đè xuống là được rồi.

"Cô giường như rất giỏi quyến rũ đàn ông thì phải " Hắn cười nham hiểm.

"Những người đàn ông từng chơi qua đều mê mệt đúng không?" Từ Thành nâng cô lên bàn làm việc, Lưu Ly nằm trên bàn cứng đầy tài liệu gập ghềnh khiến cô đau tới nhíu mày.

Hắn lấy cây bút máy mình thường dùng ra sau đó đưa lên miệng mình mυ"ŧ vài cái thật gợϊ ȶìиᏂ rồi vạch qυầи ɭóŧ đút vào hoa huyệt của cô. Không ngờ nơi này se khít nhỏ như của một đứa bé vậy, miệng dưới tham lam hút chặt cây bút máy của hắn còn không ngừng chảy nước.

"A không cần! quá sâu... Sẽ đâm rách mất!" Cô nắm chặt tay áo hắn, nhưng nơi tư mật tham lam không ngừng mυ"ŧ lấy thứ kia.

"Cô đã phẫu thuật chỉnh sửa nơi này sao?" Từ Thành không tin vào mắt mình, nếu cô làm nghề kia thì nơi này từ lâu đã bị chảy xệ và rộng rồi. Mà cũng có thể đây là điểm đặc biệt của cô...

"..." Lưu Ly không biết nói gì thật muốn phỉ nhổ lên mặt hắn.

Từ Thành rút mạnh cây bút máy ra dâʍ ɖị©ɧ cũng chảy theo ướt hết mông cô cùng văn kiện của hắn. Từ Thành mặc kệ, mấy tập hồ sơ kia tuy quan trọng nhưng lúc này hắn chỉ chú ý tới cô. Thảo nào bao nhiêu đàn ông chết mê chết mệt dưới chân cô như vậy...

"Tiểu quỷ, để tôi giúp em sướиɠ" Hắn úp mặt vào hoa huyệt liếʍ nơi non nớt đó. Vì sao một cô gái 25 tuổi nhìn chẳng khác gì đứa trẻ con mà có thể khiến hắn phạm tội đây?

"Ô... Hức hức ưʍ...ưʍ...ư mmm...ưm đừng mυ"ŧ! Aaa...ư ưʍ....ư....mmm hức hức!" lưỡi của hắn náo động càn quét bên trong, thật sự cô không chịu nổi.

Mùi vị thơm tho khiến Từ Thành phát nghiện, rõ ràng đây là một bảo vật vừa xinh đẹp, quyến rũ vừa dâʍ đãиɠ.

Sau một lúc bị hắn tra tấn cuối cùng Lưu Ly cũng không chịu được mà bắn ra, cô rêи ɾỉ nằm ngất trên bàn làm việc của hắn. Cho tới khi tỉnh dậy mới phát hiện đang ở trong phòng nghỉ của Từ Thành.