Chương 23

"Aaaa thật trướng! Ô ô ô không chịu được!" Cô ôm lấy cổ hắn nhấc mông để bao bọc lấy vật nam tính của hắn sâu hơn, bùng cô nổi cộm lên đáng sợ vì vật to đó.

A Lạp Khắc Triệt cười như không cười dùng tay ấn xuống bụng cô, liền có cảm giác truyền xuống dươиɠ ѵậŧ của mình. Cái bụng của cô thật nhỏ đó...

"Ô mạnh lên! Ly Ly muốn mạnh hơn! Ly Ly muốn thô to đâm vào" Trong mê man cô liền lẩm bẩm rêи ɾỉ nhõng nhẽo.

A không ngờ chủ nhân nhỏ của hắn lúc nũng nịu lại dễ thương như vậy, qua lời mấy người phụ nữ ở căn hầm đó hắn mới biết tên cô là Vi Lưu Ly... Cái tên thật hay.

"Chủ nhân nhỏ muốn anh đâm mạnh hơn sao? " Hắn động thân ra vào liên tục, hoa huyệt của cô đúng là cực phẩm ôm chặt lấy hắn không chịu thả. Tuy mới đầu có chút chặt nhưng giờ đã co giãn rồi.

"Hô! Nhanh! Nhanh quá Ly Ly không chịu được... Ưʍ..ư ư... Ly Ly khó chịu... Ư ư hô... Ưm, ư ư... Thật trướng! Muốn rách! Lỗ huyệt Ly Ly sắp rách!" Cô nhắm nghiền mắt vì thuốc kí©ɧ ɖụ© mà quên mất mọi thứ lí trí như bị lu mờ, hiện tại cô chỉ muốn được dươиɠ ѵậŧ nhét đầy vào.

Sau khi phóng tinh nhưng nam căn của hắn vẫn thế cứng cáp như sắt, thật sự hắn muốn phóng toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cô để cô mang đứa con của hắn. Hắn chèn toàn bộ thân dưới vào bên trong lối đi chật hẹp lần nữa nhấp mạnh.

"Chủ nhân nhỏ! Mang thai con của anh đi!"

Chỉ biết hắn phóng vào trong cô rất nhiều lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích trữ hai ngày qua đã truyền hết vào cơ thể cô. Bụng Lưu Ly nhô lên giống như vừa ăn no vậy.

"Kẻ tham ăn này! Không sợ bị bội thực sao?" Hắn nhấn tay xuống bụng cô khiến dịch trắng phun nhẹ ra ngoài, bụng của Lưu Ly lại nhỏ như cũ.

A Lạp Khắc Triệt ôm lấy cô vào ngực ngủ say.

Tới chiều hôm sau Lưu Ly mới tỉnh dậy, đã nhiều năm không vận động khiến xương cốt cô sắp gãy vụn. Không ngờ nô ɭệ số 3002 lại khỏe như vậy. Thảo nào chị em trong tổ chức lại khen hắn là cực phẩm mỗi ngày có thể thỏa mãn 10 người phụ nữ.

Cô bước xuống giường ngoài ý muốn dịch trắng từ nơi tư mật chảy ra rất nhiều khiến cô ngại ngùng muốn lau đi thì A Lạp Khắc Triệt bước vào trên người là bộ đồ hàng hiệu tay cầm sữa nóng và một ít bánh ngọt cho cô.

"Chủ nhân nhỏ em đói lắm phải không?" Hắn đặt bánh trên bàn sau đó lấy trong túi một cái khăn tay nhìn cô bí hiểm, A Lạp Khắc Triệt đặt cô lên giường cẩn thận lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cho cô.

"Không cần đừng chạm tôi! 3002 anh nghe không?" Dù có mệt đi sắp chết cô cũng dơ chân lên đá thẳng vào mặt hắn.

Nhưng sức lực quá yếu chẳng hề hấn gì, hắn thản nhiên không trách móc ngược lại còn mυ"ŧ lấy chân cho cô.

Trời ơi có phải tên này bị huấn luyện tới thần kinh không?

A Lạp Khắc Triệt cất đi khăn lau sau đó cầm ly sữa cho cô uống.

"Không cần 3002 anh mau thả tôi ra! Tôi không muốn ở đây!" Cô đập tay mạnh xuống giường sắt vang lên tiếng bang bang.

"Ngoan uống hết chỗ này thì sẽ thả em ra" Hắn vẫn bình tĩnh ép cô uống.

"Ư... Không! Có mùi khó chịu..." Cô tránh ra nhưng sữa lại đổ lên người, thực sự loại sữa này rất kinh có mùi tanh nữa.

"Khó chịu? Đây là sữa của anh mà, không phải hôm qua em còn tham lam ăn sạch sao?... Nhìn đi ăn tham tới nỗi chảy hết ra ngoài" Hắn nhìn xuống hoa huyệt của cô.

"Cái? Cái gì?...ọe ọe..." Cô ghê tởm móc họng mình ra, không ngờ hắn lại biếи ŧɦái như vậy. 3002 được lắm hận này sẽ có ngày cô trả hắn...