Chương 19

"A cái loại mày! Mày là thái độ gì? Đừng quen tao là mẹ mày!..."

"Bà im đi! Nhiều lời quá!" Lưu Ly ghe thấy tiếng chửi chanh chua liền nhức đầu ném thẳng ly trà sữa dở vào người bà ta. Đừng bảo cô không kính trên đều tại bà ta làm sai trước.

"Aaaa trời ơi! Váy của tao?" Bùi Phu nhân hét lên, cho dù sống trong giàu sang hai mươi mấy năm nhưng sự thô lỗ đã ngấm sâu trong máu của bà ta.

"Cái! Cái con điếm kia? Mày mày dám? Hừ tao nói cho mày biết tao thật xấu hổ cho cha mẹ mày sinh ra loại đĩ thõa như mày... Nếu tao là mẹ mày đã đâm đầu vào tường chết rồi. Hừ loại không biết nuôi con, mới nuôi ra một con điếm như mày..."

Lưu Ly bật dậy uất ức, mẹ cô? Cô còn chưa từng được nhìn thấy mặt của mẹ ruột mình nữa. Người phụ nữ này chửi mẹ cô như vậy là ý gì? Cô sắp điên lên rồi.

"Bà thử nói lại xem?" cô hét lên mặt bà ta.

"Mày tưởng tao không dám nói à? Mẹ mày đúng là loại không biết dạy con... Aaaaaa"

"Bốp!" Lưu Ly nắm lấy y phục bà kéo tới tát mạnh xuống.

"Điếm? Bà mới là điếm! Nghe nói bà bỏ chồng theo trai phải không? Cái loại lăng loạn như bà đã làm với bao nhiêu đàn ông? Cá chắc không ít hơn tôi đâu nhỉ. Người đàn bà như bà ham vinh hoa phú quý nhưng trong máu ăn sâu là sự bần hàn kinh tởm bà nhìn lại bà đi... Hừ! Nếu bà còn dám lớn tiếng chửi mẹ tôi, thì tôi sẽ xé sạch đồ bà rồi ném ra đường" Hai mắt cô trừng lớn nước mắt tuôn ra, đυ.ng vào cô thì cô sẽ nhẫn nhịn nhưng tốt nhất đừng lăng mạ mẹ của cô.

"Mày dám?"

"Sao tôi không dám? Đúng là mẹ nào con đấy! Đều ngu xuẩn bẩn thỉu đê tiện giống nhau" Cô đẩy bà ta cũng may Bùi lão gia đỡ kịp. Nhưng một người đứng trên thương trường bao năm như ông mà để vợ cùng con trai bị bắt nạt? Ông ta lườm cô, trong lòng muốn tìm cách cho cô sống không được chết không xong.

"Hơ, bà hét từ nãy tới giờ mệt lắm phải không? Để tôi rót nước cho bà" Vi Lưu Ly quay lại bàn trà cầm ấm trà nóng lên trực tiếp đổ lên người bà ta. Người phụ nữ la hét không phải vì nóng mà vì bị nhục nhã.?

Ông Bùi cuối cùng không nhịn được tiến tới đẩy Lưu Ly ngã xuống đất, vì cô không phòng bị mà ngã thẳng xuống đầu va vào bàn chảy một ít máu.

"Em không sao chứ?" Hoắc Thịnh nhào tới đỡ cô dậy, mới nhìn thấy vết tím bầm trên trán của cô.

"Tránh ra!" Vi Lưu Ly đẩy hắn ra bước đi loạng choạng sắp ngã xuống thêm một lần nữa thì được Từ Thành đỡ lấy.

"Nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện đi!" Hoắc Thịnh hét lớn.

"Không sao cô ấy chỉ bị choáng thôi" Từ Thành bế cô lên, quen thuộc mà bế cô vào phòng nghỉ của A Lạp Khắc Tư, lúc Từ Thành bước ra liền thấy cảnh tượng hiếm có. A Lạp Khắc Tư, cùng Hoắc Thịnh kẻ thì nắm tóc, kẻ thì kéo cổ áo của ông Bùi. Đám cảnh sát tới vậy liền tách họ ra thì Hàn Trầm lại xông tới thật hỗn loạn.

"Ông già này có tin tôi gϊếŧ chết ông không?" A Lạp Khắc Tư bị mấy tên cảnh sát giữ chặt.

"Lão đại, tuần trước anh vừa đánh người rồi bây giờ mà đánh nữa sẽ bị kỷ luật đó" Một tên hô to.

"Thả ra! Thả ra! Tôi phải bóp chết lão!" Đương nhiên kẻ phát điên còn có Hoắc Thịnh.

Cuối cùng vụ này cũng được Từ Thành thu xếp ổn thỏa, tuy bên Bùi Nạp Viện tổn hại nặng nhưng lại phải trả một số tiền lớn cho quán bar Vĩnh Thụy, tiền tổn hại tinh thần của Tề Tiểu Bối và tiền thuốc men cho Lưu Ly. Đương nhiên chi phí đắt gấp 5 lần so với bình thường, người Bùi gia tức đến phát điên nhưng cuối cùng chẳng làm gì được.

Lưu Ly sau nửa tiếng nghỉ ngơi mới tỉnh táo, lúc sau mới biết đây không phải là sở cảnh sát. Căn phòng cô nằm có màu vàng nhạt rộng lớn, nơi này tất cả vật dụng đều là hàng ngoại nhập tốt nhất. Cô bước chân xuống nền mới phát hiện trên nền nhà còn được lót loại thảm màu xám mềm mịn. Cô đi xung quanh trong phòng, thật sự cô chưa bao giờ thấy nơi nào tốt như nơi này.