Chương 12

Sở cảnh sát.

A Lạp Khắc Tư kiêu ngạo chân gác lên bàn làm việc.

"Lão đại hai thiếu gia hôm qua đã náo loạn cả đêm rồi" cấp dưới của A Lạp Khắc Tư cung kính nói.

"Kệ họ" Hắn ngả ngớn, đợi khi người kia lui xuống liền cầm điện thoại lên xem, là hôm nay nhân lúc tiểu thỏ ngủ hắn đã chụp. Nhìn vô trông thật giống như đứa nhỏ cần được che chở.

"Lão đại bên ngoài, Hoắc thiếu phu nhân muốn gặp anh" Người lúc nãy lại bước vào.

"Được rồi, bảo cô ấy đợi chút" Thành Nhiễm tới đây chắc chắn là muốn hắn thả Hoắc Thịnh ra.

A Lạp Khắc Tư lúc bước ra ngoài liền thấy Thành Nhiễm ngồi trên ghế, bóng dáng cô ta yếu ớt nhu thuận khuôn mặt không che giấu sự lo lắng.

A Lạp Khắc Tư không biết vì sao trước kia gặp cô ta thì thấy rất bình thường nhưng hiện tại lại không mấy thiện cảm, có lẽ đều là tại tiểu thỏ nên hắn mới ghét cô ta, là cô ta gián tiếp hại tiểu thỏ. Nói sao đi nữa cô ta cũng là người thứ ba, nhưng nếu quy tội lớn nhất thì người đó lại là Hoắc Thịnh.

Hắn ngồi xuống ghế đối diện với Thành Nhiễm, lạnh lùng nhìn cô ta.

Theo hiểu biết của Thành Nhiễm thì Á Lạp Khắc Tư là một kẻ vui tính thân thiện nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại nhìn hăn khó gần như vậy.

"Cô tới đây làm gì?"

"Khắc Tư anh có thể thả Thịnh ra được không?" Cô ta thành khẩn, một người nhút nhát như cô ta mở miệng cầu xin người khác thật khó. Hai tay cô ta nắm chặt túi xách của mình dường như muốn kiềm chế cái gì đó.

"Không được! Hai người kia náo loạn nơi công cộng, gây thiệt hại tài sản người khác theo luật phải ở lại sở cảnh sát một tuần" Đáng lẽ hắn chỉ muốn cho hai kia một bài học, nhưng hôm qua thấy bọn họ đánh nhau vì tiểu thỏ nên hắn mới có ý định nhốt hai tên đó một tuần. Chỉ sợ thả họ ra sẽ phá chuyện tốt của mình và tiểu thỏ dù sao Hoắc Thịnh cũng là bạn trai cũ của cô.

"Thiệt hại em sẽ đền bù, anh cũng biết Thịnh chưa bao giờ chịu khổ bị nhốt một ngày là đã quá mức chịu đựng của anh ấy rồi..." Thành Nhiễm quyết không nản lòng cầu xin.

Đúng lúc này bên ngoài sở cảnh sát Vi Lưu Ly mặc một bộ đồ dày cộm, đáng lẽ cô còn không muốn xuống giường bởi thân dưới đau muốn chết. Nhưng nghĩ tới cho vui kia khiến cô không cầm lòng được xuống giường thay đồ trang điểm rồi bắt taxi tới đây.

Cô giống như một tiểu thiên thần nhỏ bé thuần khiết khác với hình tượng nóng bỏng của hôm qua.

"Anh cảnh sát ơi có thể cho tôi hỏi cái anh cảnh sát hôm qua có ở đây không?.... Là cái người hôm qua đưa tôi về đó " Chết tiệt hôm qua tên kia còn chưa nói tên hắn cho cô.

Anh cảnh sát vừa nhìn liền nhận ra cô, cô là mỹ nhân ngày hôm qua tới đây sau đó được cấp trên của anh đưa về chuyện này đã gây bão cả sở cảnh sát. Cấp trên bọn họ lại trăng hoa nữa rồi...

"À anh ấy đang ở phía bên kia" Người cảnh sát cười nói, chỉ tới chỗ A Lạp Khắc Tư và Thành Nhiễm.

Vi Lưu Ly đánh mắt tới khuôn mặt bỗng cứng đơ, không ngờ sẽ gặp Thành Nhiễm ở đây cô nắm chặt tay muốn xông tới cho con tiện nhân kia một trận nhưng lại không muốn mất hình tượng là "người tốt" nên cố nén lại.

Tiếng giày cao gót vang lên, cô bước từng bước về phía hai người kia. Bên dưới đau muốn chết! Nhưng cô vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo mạnh mẽ trước Thành Nhiễm.

Lúc cô tới gần mới biết Thành Nhiễm là muốn xin thả Hoắc Thịnh, nhưng tên sắc lang kia lại từ chối. Được lắm! Người phụ nữ vô dụng hãy xem cô thế nào.