Chương 2: Bị bạn cùng phòng cưỡng hôn rồi ướt, lúc tắm lỡ té vô tình lộ bướm.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Xuyên theo mang ba phần đồ ăn sáng đi về ký túc xá.

Tô Minh nhìn anh như người ngoài hành tinh: "Mặt trời mọc đằng tây à?"

Hạ Xuyên vừa đảo mắt vừa nhai bánh kép: "Tao thường xuyên dậy sớm vậy đó, bộ không được hay sao?"

Có trời mới biết sáng nay anh phải vặn não cố gắng để nghĩ ra một kế hoạch đầy mưu trí thế nào.

Sau khi trở về từ nhà vệ sinh, cơn buồn ngủ ban đầu cũng không cánh mà bay, Hạ Xuyên chờ cho tới khi chú bảo vệ vừa mở cửa ký túc xá lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Lúc đầu, anh định xin ý kiến của các

bác sĩ ở bệnh viện của trường, nhưng sau đó ngẫm lại dưới tình huống đặc biệt của mình có khi còn được đưa thẳng lên giường mổ xẻ của viện nghiên cứu siêu nhiên của quốc gia luôn chứ.

Vốn không có sẵn tư tưởng vì đất nước cống hiến này nọ, nên Hạ Xuyên vui vẻ quyết định trở lại phòng để thưởng thức bữa ăn đầy hấp dẫn kia.

Do là buổi sáng không có tiết nào nên Hạ Xuyên cũng chầm chậm thưởng thức bữa sáng, trong lòng băn khoan không biết về sau nên làm thế nào.

Hình như bọn họ cũng còn có một người anh em chung sống cùng nữa, nhưng vị đó cũng chuyển ra ngoài một thời gian khá lâu rồi nên bây giờ chỉ còn Tô Minh và Giang Tuyết Hàng.

Tô Minh là dạng kẻ "sinh ra ở vạch đích" đúng chuẩn. Hắn có khuôn mặt "vàng", được phong độ của các người mẫu bây giờ.

Nghe đồn hồi còn cấp hai, hắn rất được các bạn nữ yêu thích, có một bạn nữ trộm nói nụ cười của hắn nhìn cực kỳ xấu xa.

Nhưng theo tính cách của Tô Minh trong mắt Hạ Xuyên thì lại cực kỳ tốt, trong ấn tượng của anh Tô Minh chưa bao giờ nổi giận, hơn nữa vẫn rất chăm lo anh.

Nhà hắn ở thành phố C, thỉnh thoảng còn dắt Hạ Xuyên đi đây đi đó; dưới sự đề cử mãnh liệt của hắn, Hạ Xuyên cũng may mắn vào được đội bóng rổ của trường. Hạ Xuyên thì tính tình tùy tiện, thích vứt bậy, nếu không có sự giúp đỡ của Tô Minh chắc rằng cuộc sống bây giờ của anh cực kỳ bầy hầy...

Tóm lại Tô Minh người bạn thân đáng tin cậy nhất của anh ở đại học.

Còn Giang Tuyết Hàng là người đứng đầu khối S với số điểm cao đáng kinh ngạc. Lần thi kiểm tra Z với điểm số của cậu ấy thì không có vấn đề gì, nhưng vì một số sai sót trong việc điền thông tin cho các tình nguyện viên, nên Giang Tuyết Hàng trở thành bạn cùng phòng của anh.

Khi Hạ Xuyên gặp hắn lần đầu tiên, lúc đó anh không hề biết về khoảng cách "rộng lớn" về điểm số xét tuyển đại học của họ, anh đã vô thức động lòng trước làn da trắng trẻo, với vẻ ngoài thanh tú của hắn.

"Nếu cậu đổi giới tính, nhất định là cùng hàng cùng cấp với Trần Vô Linh và mấy em gái trắng trẻo ngọt ngào kia đi! Cũng đừng quên khiến cho hai người anh em này thật sảng khoái đó hahahahahahaha..." Giang Tuyết Hàng cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, không hề tỏ ra tức giận.

Anh coi lại quan hệ của mình và hai người kia, phân vân không biết có nên nói với họ về điều đó hay không, nhưng hiện giờ không có thứ gì chứng minh nên anh chỉ đành rảnh rỗi đi chơi game mới《Bạn Gái Cũ Cùng Bạn Gái Mới Và Tôi 》.

Đây là một trò chơi giải mã xoay quanh nhân vật chính và hai cô bạn gái xinh xắn của anh chàng. Người được mệnh danh là "bạn gái cũ" vẫn chưa chính thức chia tay, nên anh chàng xem bạn gái cũ là người tình cũ của mình còn với bạn gái hiện tại tính tình dịu dàng, lại ân cần và hiểu chuyện khiến nam chính không muốn buông bỏ. Vì vậy nam chính cũng từng li từng tí cẩn thận tiếp xúc với bọn họ đồng thời cũng cố gắng ngăn những tình huống máu chó xảy ra.

Thật ra, Hạ Xuyên đã sớm qua màn rồi nhưng mà cái kết vẫn chưa khiến anh đã cái nư -- Hai người thương của anh chàng vẫn chưa cùng anh ta chia tay, mà cứ vì một chàng trai mà phân cao tranh thấp. Nghĩ tới tình huống sung sướиɠ này cũng muốn khiến nước miếng của Hạ Xuyên trực trào ra.

Tô Minh tiếp điện thoại, nói hội sinh viên có chuyện liền vội vàng rời khỏi, trong ký túc xá giờ chỉ còn lại hai người.

"À, cái đó...Hạ Xuyên."

Hạ Xuyên hoàn toàn tập trung vào chuyện làm thế nào để nhân vật chính của chúng ta có thể che giấu những chuyện đã làm với bạn gái cũ hòng qua mắt được bạn gái hiện tại, không thèm ngẩng mặt lên: "Làm sao vậy?"

Giang Tuyết Hàng không dám nhìn anh, cúi đầu xấu hổ nói: "Mày nói muốn cho tao xem cái kia..."

"Cái nào?" Hạ Xuyên thuận thế hỏi, mất vài giây mới nhận ra, "Thứ mà nói với mày là giúp tích lũy kinh nghiệm á hả."

Khi nhắc tới chuyện đó, Hạ Xuyên lập tức hưng phấn, dừng thẳng trò chơi rồi nhanh tay nhanh chân mời Giang Tuyết Hàng lại đây. Từ lần tán gẫu lần trước, anh mới phát hiện Giang Tuyết Hàng chưa từng xem phim sεメ nên cảm thấy thương cảm giùm hắn: Thế này thì bảo sao kiếm được bạn gái đây!

Tuy rằng Hạ Xuyên vẫn là trai còn zin.

Nhưng mà anh đã từng "bắn súng" rồi.

Sự thật chính xác là tự quay tay thì chưa bao giờ tính là mất zin cả, phải từng "ấy ấy" với bạn gái người ta mới cho nói vậy, tóm lại là logic của Hạ Xuyên hơi có vấn đề.

Hai người ngồi trên mặt đất trải thảm xốp, trước mặt là máy tính của Hạ Xuyên.

"Mày thích thể loại nào? Âu Mỹ hay Nhật Bản, ngực lớn nóng bỏng hay ngực nhỏ loli hửm?" Anh một bên vừa hỏi một bên vừa mở chiếc máy tính hay dùng.

"Ưʍ...Soko dame..." ( Ưʍ...chỗ đó không được )

Tiếng la thất thanh của người đàn ông như ác mộng lần ấy lại đập vào tai, thanh âm lớn đến nổi vang ra cả phòng.

"Motto...motto..ha" ( Nữa đi..nữa đi..ha )

Thời gian như lắng động tại thời điểm này, nơi âm thanh phát ra duy nhất là cái GV đang chạy trên màn hình kia thôi, không khí lúng túng cũng làm Hạ Xuyên đứng cả hình.

Qua tới nửa ngày, anh mới kịp phản ứng lại, luống cuống tắt đi màn hình: "Cái đó...Giang Tuyết Hàng mày đừng hiểu nhầm..cái này là lần trước tao quên! Không không không!! Là tao lỡ tải về..!"

Xong, càng nói càng nhầm.

Hạ Xuyên kiên trì ngồi chờ hắn phản ứng.

Phản ứng của đối phương vượt ngoài dự đoán của anh.

Quá tốt, không hổ danh là anh em của mình.

Hạ Xuyên chuẩn bị "túi bảo bối" của anh ra kiếm tiếp, tính cho Giang Tuyết Hàng một vài bộ mà anh chân quý nhất, lại cảm nhận được một thân thể nóng bỏng dựa gần.

"Hạ Xuyên, vậy mà mày..." Giang Tuyết Hàng chỉ nói được vài chữ rồi không kiềm lòng được hôn lên môi đối phương.

Vào khoảng khắc đôi môi mềm chạm vào anh, Hạ Xuyên liền đứng hình, trơ mắt nhìn hắn tới gần làm những chuyện vượt qua nhận thức với mình.

Thấy đối phương không có cự tuyệt, Giang Hàng Tuyết hưng phấn đến mức hai má ửng hồng, ánh nước trong mắt hắn y hệt những ngôi sao nhỏ. Hắn cẩn thận đè Hạ Xuyên xuống tấm lót sàn bằng bọt biển, đầu lưỡi mềm mại chui vào trong miệng đối phương, liếʍ mυ"ŧ phần nướu non.

Hạ Xuyên chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ được đối xử như thế này bởi một người anh em tốt. Điều bất ngờ hơn là anh thế nhưng lại có cảm giác.

Môi và lưỡi của Giang Tuyết Hàng dường như có lực từ tính, đều tê tê dại dại mỗi khi hắn đυ.ng tới những chỗ đó. Nụ hôn ôn nhu như thế khiến cho phần dưới của anh cũng muốn phản ứng, tệ hơn nữa là nơi xấu hổ kia lại sinh ra cảm giác trống rỗng mãnh liệt, nó như thể hiện ra sự mong muốn được ma sát thậm chí còn mong muốn được đυ.ng chạm hơn nữa, nước da^ʍ thấm ướt chiếc quần làm nổi bật hình hoa huyệt.

Bởi vì đang là mùa hè nóng nực, Hạ Xuyên chỉ mặc một chiếc quần đùi rất mỏng. Nếu ai đó nhìn chằm chằm vào đó, có thể họ sẽ thấy cảnh tượng này...

"Các người đang làm gì?" Một giọng nói tức giận từ ngoài cửa truyền đến. Thanh âm đầy lạnh lẽo khiến não bộ đang nóng hừng hực của Hạ Xuyên cũng xuống mood liền.Anh vội đẩy Giang Tuyết Hàng đang tác oai tác quái trên môi mình ra, mau chống ngồi dậy, hai chân cũng kẹp chặt lại, hướng về phía người đang đứng ở cửa muốn nói đôi lời giải thích: "Không, không có..." Có điều kẹp càng chặt, càng khiến bướm nhỏ càng mẫn cảm, kí©h thí©ɧ như có như không khiến nước da^ʍ chảy càng nhiều.

"Thật ngại quá, khiến mày phải chê cười rồi." Giang Tuyết Hàng đeo lên mắt kiếng nằm dưới đất "Tao cùng Hạ Xuyên...ở bên nhau."

"Gì gì gì gì!" Khi nghe xong câu này, cái đầu nhỏ của Hạ Xuyên muốn nổ tung, không thể tin nổi nhìn chằm chằm hắn "Không có mà! Giang Tuyết Hàng mày hiểu nhầm chuyện gì rồi!"

"Thế rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra." Tô Minh thay đôi giày khác, đi tới chỗ Hạ Xuyên đang đứng, dùng ánh mắt nghiêm nghị mà anh chưa bao giờ gặp nhìn xuống "Giải thích."

Hai chữ cứng rắn được cất tiếng, khiến cho Hạ Xuyên có chút ngỡ ngàng, chính vì anh chưa từng thấy qua một Tô Minh hung dữ thế này. Bị ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn chằm chằm, đầu loạn thành một đống như cháo nhão cũng không biết phải nên nói những gì: "Tao..."

"Là tao hôn em ấy." Giang Tuyết Hàng đặt cánh tay lên vai anh, cũng như kéo ra khoảng cách giữa Hạ Xuyên và Tô Minh. "Có thể chính tao nghĩ sai rồi. Hạ Xuyên, có thể ở bên tôi được không?"

"Không được! Tao mới không phải là loại đồng tính ghê tởm đó!" Hạ Xuyên không suy nghĩ gì cả, thẳng thắn cự tuyệt.

Nghe thấy vậy, Giang Tuyết Hàng yên lặng rút lại cánh tay đang đặt trên vai, rũ mắt nhìn sàn nhà biểu cảm như một chú chó bự đáng thương nhu nhược bị chủ nhân của nó vứt bỏ.

Do không chịu nổi bầu không khí trầm lặng trong phòng, anh liền đứng dậy bỏ đi. Sau khi ra được khỏi tòa nhà ký túc xá, anh bất giác bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy như điên trong khu viên. Dưới cái nắng thiêu đốt, rất nhanh mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả người Hạ Xuyên.

Tôi coi cậu như huynh đệ, thế nhưng cậu lại muốn cᏂị©Ꮒ tôi!

Đây vốn là bài viết mà Hạ Xuyên thích nhất, mỗi lần nhìn thấy nó đều không kiềm lòng nỗi mà vào comment "Chủ nhà, mau mau bắt lấy!", nhưng chưa từng nghĩ rằng nó sẽ xảy ra trên người mình.

Anh bị ánh nắng mặt trời chiếu đến thẫn thời, đi lang thang trên vỉa hè của trường như người mất hồn.

Đại học S nằm ở ngoại ô thành phố C, nơi này thật sự hoang vu ngay cả chỗ đi dạo hay dạo phố đều không có. Nhưng Hạ Xuyên thật sự không muốn về, vì vậy anh chỉ đành đi tới đi lui, bỏ luôn tiết chiều, ngay ngốc bên ngoài tới chạng tối cũng không có ý định trở về.

Đợi khi anh chậm chà chậm chạp đi về lại ký tục xá, khi lấy di động ra xem đã khoảng 9 giờ, mấy chục cuộc điện thoại hiển thị trên khung thông báo của màn hình. Trừ một cuộc gọi của Tô Minh thì tất cả còn lại đều là của Giang Tuyết Hàng. Hạ Xuyên phân tâm cất điện thoại vào túi, tình cờ gặp mấy người bạn cùng lớp đang cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Bên kia chào hỏi, Hạ Xuyên kỳ quái hỏi: "Mày đi đâu vậy?"

Cậu sinh viên kia nói: "Mày chưa biết à! Khu ký túc xá này mất nước rồi nên tao chỉ đành đi nhà tắm công cộng để rửa ráy. Lâu rồi tụi tao vẫn chưa đến nơi đó không biết đi trễ còn có thể tắm được không nữa." Nói xong lập tức chạy đi.

Hạ Xuyên sửng sốt hồi lâu, thân anh bây giờ mồ hôi đầm đìa, tất nhiên không tắm thì không thể chịu nổi, nhưng nếu đến chỗ phòng tắm công cộng thì cái địa phương bí mật kia của anh chắc chắn sẽ bị lộ.

Anh cầm hai phích nước chạy vào nhà tắm rồi hậm hừ xách cả hai về, mọi người bên cạnh nhìn anh như người bị tâm thần. Hạ Xuyên cảm thấy khổ sở, xách hai bình nước nặng trĩu như tâm tình anh bây giờ đi về ký túc xá, sau mở cửa ra, phát hiện trong phòng ngủ không có người thì nhẹ nhõm thở ra.

Chuẩn bị xong nước cùng chậu rửa mặt, Hạ Xuyên vặn chốt phòng tắm, cởϊ qυầи áo ướt đẫm mồ hôi, dùng chậu đổ nước lên đầu và thân. Trong lúc lấy sữa tắm, anh lơ mơ nghĩ đến chuyện ban sáng, vô tình bóp quá tay, chai sữa trơn truột theo lòng bàn tay rơi xuống đất. Hạ Xuyên cũng không thèm để ý, với tay tới chậu rửa mặt, đột nhiên cảm thấy dưới chân mình trơn trơn, không để ý nên bị ngã mạnh xuống đất kèm theo tiếng động lớn.

"Chết tiệt! Đau chết mất!" Đốt sống đuôi và gạch va mạnh nhau, Hạ Xuyên đau đớn đến hít mạnh ra, không nhận ra mình đang mở rộng hai chân đối diện với cửa phòng tắm.

Cũng không nhận ra chốt cửa sớm đã có vấn đề, và không thể khóa nó dễ dàng chỉ bằng một lần.

"Kẽo kẹt--"

Cửa bị mở ra.