Chương 3: Thụ yêu

Sáng sớm, ngày đầu tiên tiệm trà sữa khai trương, khách hàng rất ít, trong cửa tiệm có mấy tiểu cô nương bị hấp dẫn bởi nhan sắc tuấn tú của Diệp Cẩn Bạch, Diệp Cẩn Bạch đang pha một ly trà sữa trân châu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khách hàng cười vui vẻ.

Diệp Cẩn Bạch điều chế xong ly trà sữa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai con mèo đen một lớn một nhỏ đánh nhau, rầm một tiếng đυ.ng vào cửa lăn vào, tiếng vang như vậy, Diệp Cẩn Bạch nghe cũng thấy đau, nhưng như vậy cũng không ngăn cản được hai con mèo đánh nhau tiếp, đυ.ng đổ một cái ghế, hai con mèo lâm vào trạng thái giằng co.

Diệp Cẩn Bạch đặt ly trà sữa trước mặt khách, sau đó ngồi xổm bên cạnh hai con mèo, rất bất đắc dĩ ---- như vậy thì mời ra thế nào? Trực tiếp ném ra ngoài có được không?

Cậu vừa ngồi xổm xuống, con mèo nhỏ hơn đang giằng co bớt thời gian ‘meo’ mới cậu một tiếng, giống như chào hỏi, mà lúc nó nghiêng đầu con mèo đen lớn hơn móng vuốt cào nâng lên đập nó xuống đất, đắc ý kêu to một tiếng.

Diệp Cẩn Bạch: “......” cậu cứ cảm thấy con mèo lớn hơn này có chút quen mắt, nghĩ nghĩ, đây không phải còn mèo đến tối qua cậu gặp sao?

Con mèo đen nhỏ nổi giận, lật người muốn giơ móng vuốt, có đều mèo đen lớn có thể hình trấn áp, mèo nhỏ đến lật người cũng không lật được, chỉ có thể múa mau móng vuốt, đến đuôi cũng đập phạch phạch.

Diệp Cẩn Bạch vừa nhìn thấy con mèo đen nhỏ bị bắt nạt quá tàn nhẫn, không thể không đưa tay tách hai đứa nó ra, cậu không lo lắng bị cắn hoặc là bị cào, bởi vì còn mèo đen lớn là yêu quái, còn mèo đen nhỏ hẳn là cũng như vậy, có trí tuệ thì sẽ không tùy tiện đả thương người khác.

Quả nhiên cậu vừa vươn tay, mèo đen lớn đang nâng móng vuốt lên thả mèo đen nhỏ ra, con chưa đợi Diệp Cẩn Bạch thở phào, mèo đen nhỏ đã đứng lên, hai móng vuốt bắt lấy cổ mèo đen lớn, vật xuống!

Diệp Cẩn Bạch lặng lẽ thu tay lại, hai con mèo duy trì tư thế ôm trầm mặc một giây, tập tức lại đánh nhau.

Trong tiệm có mấy vị khách cũng không nhịn được mà cười lên, lặng lẽ cầm di động quay chụp lại ---- anh đẹp trai và sủng vậy, tổ hợp này rất đẹp mắt.

Đang lúc Diệp Cẩn Bạch đau đầu, cửa tiệm bị người khẽ đẩy ra, Diệp Cẩn Bạch ngẩng đầu, Bùi Túc mỉm cười đứng ở bên ngoài cửa tiệm.

Hai con mèo đánh nhau đến quên trời quên đất cùng ngẩng đầu lên, mèo đen lớn rõ ràng là cứng đờ.

Diệp Cẩn Bạch vội vàng đứng dậy: “Bùi tiên sinh.”

Bùi túc đẩy cửa đi vào, nhìn cũng không nhìn ha con mèo cứng đờ dưới chân: “Xin lỗi, tôi đến tìm mèo nhà tôi.”

Diệp Cẩn Bạch sửng sốt, cúi đầu, hai con mèo dưới chân đã tách ra, mèo đen lớn còn ra vẻ rung rung bộ lông của nó, làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bùi Túc nhìn thấy cậu cúi đầu, liền nói: “Còn xấu hơn kia là của nhà tôi.”

Mèo lớn: “......”

Diệp Cẩn Bạch chần chừ một chút sau đó chỉ mèo lớn: “Con này?” Thì ra không phải là Bùi tiên sinh, mà là mèo nhà Bùi tiên sinh.

Mèo lớn: “.....” mẹ nó, ta nào có phải là con mèo xấu chứ?

Mèo nhỏ ngồi xổm bên chân Diệp Cảnh Bạch, cười nhạo mà meo một tiếng, mắt thấy mèo lớn lại muốn tạc mao, đôi mắt phượng của Bùi Túc rũ xuống, mèo lớn nhận được tấm mắt của Bùi túc thành thành thật thật nằm sấp xuống.

Bùi Túc tìm mèo về, lúc đẩy cửa rời đi, Diệp Cẩn Bạch gọi đối phương dừng lại, Bùi Túc quay đầu nhìn cậu, Diệp Cẩn Bạch chỉ chỉ cổ tay anh nói: “Khăn của anh bị tuột ra rồi.”

Trên cổ tay trái của Bùi Túc có một cái khăn màu đen, lúc này nút buộc bị lỏng, lỏng lỏe mà treo trên cổ tay anh, Bùi Túc khảy hai cái, một tay rất khó buộc lại, vì thế đi tới trước mặt Diệp Cẩn Bạch nói: “Có thể giúp một chút không?” anh đi lại gần, mùi huân hương đó lập tức vây quanh Diệp Cẩn Bạch.

Yêu cầu như vậy đối với người xa lạ mới gặp hai lần, là có chút vượt mức, động tác buộc khăn như vậy không khỏi quá mức thân mật săn sóc.

Nhưng không biết là do sắc đẹp mê người, hay là huân hương câu hồn, Diệp Cẩn cũng không có từ chối, thắt lại khăn cho anh, khăn của anh rất dài, Diệp Cẩn Bạch cuốn mấy vòng mới có thể thắt lại được.

Bùi Túc vào lúc cậu cúi đầu, khẽ nói: “Gần đây cẩn thận một chút.”

Diệp Cẩn Bạch bỗng ngẩng đầu lên, Bùi Túc cười cười với cậu, rồi mang mèo đi.

Gần đây cẩn thận?

Diệp Cẩn Bạch từ từ nhíu mày, đợi đến tối, cậu kiểm tra thật kỹ cửa tiệm một lần cuối cùng cũng hiểu ý của Bùi Túc --- cậu có thể là bị yêu quái theo dõi rồi.

Yêu khí của đối phương ẩn giấu rất tốt, Diệp Cẩn Bạch mượn dùng ‘Chung Linh’ mới có thể phát hiện ra tàn lưu lại yêu khí nơi đối phương đi qua, yêu khí vô cùng tinh khiết, chủ nhân của yêu khí này hẳn không phải là loại tiểu yêu vài lá bùa có thể giải quyết được.

Nhưng Diệp Cẩn Bạch không hiểu đó là, cậu tại sao lại trêu chọc vào đại yêu như vậy?

Mấy ngày sau đó không có bất cứ dị thường nào, mỗi khi đến nửa đêm, dưới tầng nhà cậu vẫn có một đám tiểu yêu vây quanh như cũ.

Nhưng hôm nay không giống, đã 12 giờ 1 phút rồi, đám tiểu yêu thường trú bên ngoài cửa tiệm nhà cậu đều không thấy đâu cả, Diệp Cẩn Bạch đứng ở trước cửa sổ, tòa bộ căn nhà đều bao phủ trong kết giới cậu mới lập xuống, nếu như lúc này có ngươi đứng ở bên ngoài tòa nhà, thì cho thể nhìn thấy có một mạt ánh sáng mông lung bao phủ tòa nhà, thỉnh thoảng sẽ phát tán ánh sáng màu xanh, giống như là đom đóm bị kinh sợ bay đi.

Lạch cạch.

Lạch cạch.

Tiếng bước chân kỳ lạ từ xa tới gần, thụ yêu nửa người nửa cây lắc lư cành lá, phân rõ khí yêu trong không khí, cuối cùng, nó cũng dừng lại trước cửa tiệm số 45.

Thụ yêu màu xám nâu vỏ cây nứt nẻ, trên đó có khảm ngũ quan không rõ ràng, hai cái chân thô to chống đỡ thân thể, hai cánh tay rũ xuống lại là của nhân loại, da thịt bóng loáng.

Nhưng mặc dù nó có vẻ ngoài dữ tợn và quái dị như vậy, những cành cây cao vẫn nở đầy hoa đẹp, từng bông bừng bông nở thành chùm, hết sức xinh đẹp.

Nó phân biệt chốc lát, xác nhận nơi nó cần tìm là ở đây.

Diệp Cẩn Bạch đối mắt với tầm mắt của nó, thụ yêu bước lên hai bước, linh hoạt trườn lên cửa sổ, cánh hoa nở rộ bỗng dưng chồng chất trước mặt Diệp Cẩn Bạch, diễm lệ như hoa lửa.

Cánh tay non mềm của thụ yêu nâng lên, Diệp Cẩn Bạch trơ mắt nhìn cánh tay nó càng kéo càng dài, đôi tay mềm mại rất nhanh đã đạt đến độ cao tầng hai, đập mạnh lên cửa sổ trước mặt Diệp Cẩn Bạch.

Yêu lực đến từ thụ yêu chạm vào kết giới, Diệp Cẩn Bạch lập tức ấn tay lên kết giới, đúng lúc tay thụ yêu cũng ở trên đó, rót linh lực duy trì kết giới.

Một người một yêu cách kết giới bắt đầu đấu sức, kết giới không ngừng nổi lên gợn sóng, sắc mặt Diệp Cẩn Bạch càng ngày càng khó coi, yêu lực đối phương quá mạnh, kết giới trong lúc giằng co cũng rơi vào thế hạ phong, mắt nhìn kết giới sắp vỡ, quết đoán thu tay, một phen kéo cửa sổ ra!

Kết giới ầm ầm vỡ nát!

Thụ yêu vung cành khô, đóa hoa nở rộ rơi xuống, nháy mắt hóa thành mưa hoa đầy trời như mũi tên bắn vào phòng cậu.

Diệp Cẩn Bạch ném ra lá bùa tạo thành tường tạm thời chắn một đợi, sau đó gỡ mặt dây của cậu xuống, chính là ấn chương đã phong ấn chuột yêu hôm đó.

Cậu nhanh chóng thì thầm: “Ta chấp nhất vật, có thể biểu thất tự.” (*) Nói rồi tung con dấu ra.

(*) chấp một vật, có thể biểu đạt 7 chữ

Tường lá bừa phía trước đúng lúc này cũng đã bị phá vỡ.

Diệp Cẩn Bạch mặt không đổi sắc, một ngón tay chỉ mưa hoa: “Bốn chữ viết: Đông!”

Cánh hoa kiều nộn lập tức điêu tàn, rơi xuống đất.

Con dấu vốn dĩ là màu trắng chuyển thành màu lạnh băng trong suốt, như là tượng băng điêu khác, sau một hồi qua đi, lại khôi phục lại màu trắng.

Diệp Bạch Cẩn chỉ thụ yêu: “Hai chữ viết: Hạ!”

Ân chương kia lập tức biến thành màu đỏ thẫm, đập một cái lên cành cây của thụ, cành cây tràn ngập sinh khí lập tức khô khốc, mất đi nước và lá cũng rụng hết.

Thụ yêu ôm lấy nhánh cây khô khốc, liên tục lùi về phía sau.

Kết giới đã bị hủy hoại, còn ở trong phòng có thể căn nhà sẽ bị hư hại.

Diệp Cẩn Bạch đơn giản nắm lấy ấn chương, xoay người trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống, đối điện với thụ yêu đang lùi về phía sau, Diệp Cẩn Bạch đứng cách một con đường giằng co.

Thụ yêu nhìn cậu, trong mắt đầu oán độc, nó run run nhánh cây, hoa lá xào xạc.

“Nhân loại.....ác độc.”

Diệp Cẩn Bạch: “Động thủ trước rõ ràng là ngươi.”

Thụ yêu lộ ra hàm răng sắc nhọn với cậu, cành cây chợt khép lại, những cánh hoa rải rác trên cành cây, bay nhanh xoay tròn đem một yêu một người vây lại.

Diệp Cẩn Bạch chạy không kịp, bị cánh hoa vây lại, mắt thấy thế giới thị một mảnh màu đỏ thay thế, cậu hoàn toàn không nhìn thấy rõ xung quanh, mà thụ yêu kia không ngừng công kích, lá bùa trên người Diệp Cẩn Bạch đã sắp dùng hết, trên người cũng bị cách hoa sắc bén cắt vài vết, dưới lớp áo sơ mi, từng vết thương cũng lộ ra thấm máu dày đặc.

Không khí tràn ngập khí tức ngọt ngào đến từ máu của cậu, Diệp Cẩn Bạch thậm chí có thể cảm nhận được cửa sổ hai bên đường cửa tiệm của yêu quái đều mở ra, ngo ngoe rục rịch.

Diệp Cẩn Bạch biết không thế kéo dài, máu của cậu sẽ dẫn nhiều yêu quái đến hơn.

Diệp Cẩn Bạch cúi đầu, vẫn may màu đỏ thẩm của ấn chương trong tay cậu đã hoàn toàn rút đi, Diệp Cẩn Bạch buông tay, ấn chương bay lên không trung

“Bốn chữ viết: Đông!”

Diệp Cẩn Bạch hai tay kết ấn, ấn xuống phía dưới, ấn chương linh quang tỏa ra.

Ấn chương lơ lửng trên cao, chuyển thành màu trong suốt, lá hoa xoay tròn bỗng dưng đóng băng rơi xuống đất, thụ yêu và lá hoa của nó, bị đóng băng.

Hàn ý lạnh lẽo cứ như vậy đóng băng cả tiếng gió lẫn tiếng động.

Sau một tiếng ầm, linh lực nổ mạnh làm vỡ nát kết giới cánh hoa của thụ yêu.

Cả người Diệp Cẩn bạch đều là những vết thương nhỏ, mất máu quá nhiều khiến cho cậu choáng váng, giải quyết xong thụ yêu, Diệp Cẩn Bạch trực tiếp quỳ gối dưới đất, ấn chương mất đi linh lực chống đỡ, cũng rơi xuống trong tầm tay cậu.

Cả một con đường yên tĩnh vang lên âm thanh kẽo kẹt liên tiếp, chủ tiệm các cửa hàng yêu quái mở đẩy cửa hoặc cửa sổ ra, đại yêu tiểu yêu tụ tập một nhóm thấp giọng nói khẽ, ánh mắt lại dừng hết trên người cậu.

Ánh mắt trộn lẫn giữa muốn ăn và tham lam dừng hết lên người Diệp Cẩn bạch, cậu bây giờ hoa mắt chóng mặt, linh lực sau khi rút hết cơ hồ không còn sức lực, nhưng cậu vẫn đứng lên, cho dù sắc môi tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực trong trẻo, đầu ngón tay thậm chí còn kẹp một lá bùa hơi rách.

Tất cả yêu quái thèm muốn cậu đều biết cậu đã kiệt sức, nhưng mà chỉ dựa vào một lá bùa kia, không biết có phải là do lá bùa không, đã đủ làm cho hầu hết yêu quái ngo ngoe rục rịch thành thật đứng yên tại chỗ.

Bọn nó không phải là từ bỏ, chỉ là đang đợi cơ hội.

Diệp Cẩn Bạch đứng ở giữa con đường, cậu không có đi vào tòa nhà, bởi vì cậu biết, đám yêu quái này đang tìm cơ hội, một khi cậu biểu hiện ra một chút sợ hãi, cậu sẽ bị đám yêu quái này nhào đến cắn xe thành từng mảnh nhỏ.

Nếu như cậu không trấn trụ được đám yêu quái mơ ước cậu, cho dù tối nay cậu có sống sốt về lại cửa tiệm, ngày mai, ngày kia.....rồi cũng có một ngày, cậu sẽ bị yêu quái nào đó nuốt vào bụng.

Đám yêu quái đang đợi một con đầu đàn, con đầu đàn này cũng không làm cho bọn nó chờ lâu ---- người đàn ông mặc áo ngủ đi ra khỏi cửa tiệm, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Bạch, đôi mắt thuần kim sắc, mỗi một bước đi, đặt điểm thuộc về con người của hắn lại thiếu đi một phần, đợi đến khi hắn đến trước mặt Diệp Cẩn Bạch, đã là một cái đầu dã thú màu bạc to lớn.

Yêu quái xung quanh dần dần cũng tụ tập lại, vây quanh Diệp Cẩn Bạch.

Ngón tay Diệp Cẩn Bạch không tự chủ được mà dùng sức, cuối cùng lá bùa ở đầu ngón tay cậu phát ra tia linh quang mỏng manh.

Cậu nghĩ tối nay đại khái là muốn giải quyết ở đây, lúc này, phía sau “Phúc Chu’ truyền đến tiếng vang, Diệp Cẩn Bạch quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Túc đẩy cửa sổ ra, đang rũ mắt nhìn cậu.

Diệp Cẩn Bạch không biết gì sao đột nhiên cảm thấy có chút quẫn bách, có lẽ là vì anh ở trên lầu quần áo chỉnh tề, cậu ở dưới lầu lại chật vật bất kham.