Chương 2: Bùi Túc

Trên thế giới này người và các sinh vật khác cùng tồn tại, yêu quái hóa thành hình người, cùng con người sống chung trên thế giới này, chuyện này Diệp Cẩn Bạch vẫn luôn biết.

Cậu từ lúc sinh ra đã bắt đầu vì thể chất mà không ngừng bị trúng tà, sau đó ngẫu nhiên cắn nuốt Chung Linh, cho nên rốt cuộc cũng không còn bất lực ở trước mặt yêu quái ngấp nghé cậu như vậy nữa.

Hôm chính thức tốt nghiệp đại học cứu được chủ nhân cũ của cửa tiệm này – Văn Niên Sinh, Văn Niên Sinh không phải là cố ý giấu giếm thân phận yêu quái của mình, bị Diệp Cẩn Bạch phát hiện ra liền thản nhiên thừa nhận, cuối cùng lúc qua đời chuyển nhượng quyền tài sản cửa tiệm số 45 đường Tà Dương cho Diệp Cẩn Bạch.

Nhưng Văn Niên Sinh không nói cho cậu biết, trên còn đường này tất cả cửa tiệm đều là do yêu quái mở!

“Ông ấy có thể là quên nói cho cậu biết chuyện này.” Cố Hồng cũng chính là chủ tiệm cách vách, nghe xong tự thuật của Diệp Cẩn Bạch lười biếng trả lời, “Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, hơn nữa......cậu ở trong giới yêu quái, vô cùng có danh tiếng, cho nên đã cho cậu ảo giác đã biết rõ về yêu quái.”

Diệp Cẩn Bạch không hiểu ‘cậu ở trong giới yêu quái rát có dang tiếng’, và ‘cậu rất hiểu về yêu quái’, giữa hai câu này thì có gì liên kết với nhau.

Cố Hồng duỗi người: “Bất quá cũng chỉ là có danh tiếng trong một vài yêu quái nhỏ thôi, nếu như tôi không phải là ngẫu nhiên nghe thấy đám tiểu yêu bàn luận, cũng không biết cậu là ai.”

Duỗi người xong, Cố Hồng cầm ly sứ trên bàn lên, đặt trên lòng bàn tay cẩn thận thưởng thức: “Cái này là để làm gì?”

Diệp Cẩn Bạch cầm bình trà trên bàn lên, đổ nước vào trong ly sứ, ý bảo Cố Hồng chú ý ly sứ, Cố Hồng cúi đầu, nước trong suốt trong ly sứ dần dần biến thành màu xanh lá cây nhạt, Cố Hồng ngửi thấy hương khí tỏa ra từ ly sứ, lập tức làm hắn nhớ gió sơn cốc tháng tư thổi qua, kể về hoa nở ở mọi ngóc ngách, dòng suối chảy qua từng khe hở, thì thầm nói núi cao tuyết tan, chim sợ hãi đậu trên cành cây.

Là ‘Sinh’ ra mùi vị.

Cố Hồng đựng ly sứ lên, nhấp một ngụm nước bên trong, thần sắc khẽ thay đổi --- nước trong ly sứ này quả thật là ẩn chứ sinh khí khiến tất cả sinh linh đều mê muội, có điều quá ít.

“Cái ly sứ này ở đâu mà có?

Diệp Cẩn Bạch cười cười: “Là tôi tự làm.” lúc còn nhỏ cậu từng có một phen kỳ ngộ, cắn nuốt linh vật thiên địa ‘Chung Linh’, sau đó liền có năng lực kỳ lạ này.

Có loại năng lực này, khó tránh có danh tiếng trong đám tiểu yêu vậy, Cố hồng hay tay bưng ly sư, hỏi: “Đây là cậu tặng tôi?”

Diệp Cẩn Bạch gật đầu: “Có điều đây là vật phẩm tiêu hao, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được 6 ngày, 6 ngày sao, sẽ mất đi công hiệu.”

Cố Hồng ngạc nhiên xoay xoay cái ly, còn rất thích thứ này, loại nước chứa sinh khí này tuy rằng không mang lại cho anh ta được bao nhiêu chỗ tốt, nhưng sinh lý cùng tâm lý vui sướиɠ không phải là giả.

“Tóm lại, những cửa tiệm trên con đường này đều là do yêu quái mở, nhưng đều là đại yêu, đến tối lúc không có ai đám tiểu yêu liền đi ra kiếm ăn, nhân loại giống như cậu ở đây chính là một đĩa thức ăn thơm phức, là mỹ thực bọn họ thèm nhỏ dãi, thế nào, có muốn suy xét chuyển đi không?”

Chuyển đi? Chuyển đi thì cậu có thể ở đâu? Cậu mấy năm gần đây càng ngày càng không khống chế được khí tức của mình nữa, càng dễ bị yêu quái theo dõi, ở đường Tà Dương ngược lại càng tốt, ít nhất thì người ở đây đều không phải con người, sẽ không bị vạ lây.

Diệp Cẩn Bạch từ chối ý tốt của anh ta, về cửa tiệm của mình gia nhanh chóng sửa sang lại nhà cửa, cậu muốn mở một cửa tiệm trà sữa ở đây, cả con đường bây giờ chỉ một cửa tiệm trà sữa ở cuối đường, khoảng cách đủ xa.

Mở cửa tiệm cần làm không ít giấy tờ, còn có một vài máy móc tất yếu,....vẫn may vốn dĩ cửa tiệm này là quán trà, bố cục không cần cải tiến nhiều, chỉ cần thêm một vài đồ đạc là được, tiết kiệm được một số tiền, Diệp Cẩn Bạch từ chỗ Cố Hồng về bắt đầu dọn dẹp, sau đó lại chạy ra bên ngoài cả ngày, đến khi trời tối mới về cửa tiệm nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn Bạch từ chỗ Cố Hồng biết được, tối 11 giờ tất cả cửa tiệm ở đường Tà Dương đều sẽ đóng cửa, đường Tà Dương sẽ mở ra kết giới, đến 5 giờ sáng kết giới sẽ được đóng lại, trong khoảng thời gian kết giới mở ra sẽ không vào ra đường Tà Dương nữa, thời gian này chính là thời gian yêu quái cuồng hoan, lúc kết giới đóng lại, tất cả yêu quái ở con đường này đối với con người mà nói đều là an toàn.

Bây giờ đã là 8 rưỡi tối, trong phòng thả túi thơm, Diệp Cẩn Bạch ăn cơm xong, mùi thối trong tiệm đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn còn có thể ngửi thấy một chút, hình như là mùi từ trong sân truyền tới.

Diệp Cẩn Bạch cẩn thận đi một vòng quanh sân, xác nhận mùi hôi thối là từ một gốc cây khô héo tỏa ra, Diệp Cẩn bạch nhìn chằm chằm nó nửa này, cũng không biết đây là chủng loại gì, bởi vì nó đã khô héo, Diệp Cẩn Bạch lấy dụng cụ chuẩn bị bấng nó đi, xẻng vừa đυ.ng tới bùn đất, Diệp Cẩn Bạch liền kinh hỉ phát hiện trên cây này có mảnh lá non mới mọc, chỉ có một lá, nhưng có thể nói lên rằng nó chưa toàn toàn khô héo.

Phát ra mùi hôi thối có thể là vì phần rễ của nó đã hư thối, nhưng nó còn có một lá cây mới, cũng có lẽ còn chưa chết hẳn, vẫn còn cơ hội sống lại, sinh mệnh của thực vật luôn rất dồi dào.

Diệp Cẩn Bạch vội vàng bưng cái ly tới, đem nước màu xanh nhạt tới lên phần gốc của nó, cậu chưa từng trồng cây, cũng không có đặc biệt thích cây cỏ gì, nhưng Diệp Cẩn Bạch toàn tâm toàn ý hy vọng nó có thể sống sót.

Có lẽ sang năm nó có thể nở ra hoa thật xinh đẹp.

Diệp Cẩn Bạch khẽ sờ sờ thân cây của nó, xoay người đi vào nhà.

Kim đồng hồ chỉ đến 11 giờ, trên đường hoàn toàn không còn ai, Diệp Cẩn Bạch dán lá bùa dùng máu tươi vẽ lên cửa sổ, bày trận pháp ở trên cầu thang, một khi có yêu quái bước vào cậu sẽ lập tức biết được ngay.

Tối nay cũng không có bình yên như vậy.

Diệp Cẩn Bạch đêm nay không tính đi ngủ, tính đánh tan đám tiểu yêu quấy rối đó mới có thể yên tâm, cậu cũng không thể chỉ ngồi không, từ va ly lấy ra một hộp gỗ, mở ra bên trong là từng khối từng khối đất sét được bọc tốt, cậu lấy ra một khối, ở dưới ánh đèn từng chút từng chút nặn thành một con mèo nhỏ.

Gần đến nửa đêm, Diệp Cẩn bạch đã nặn xong các loại đồ chơi đặt lên bàn, đợi khô là được.

Còn ‘mèo nhỏ’ này và cái ly sứ tặng ra ngoài có cùng một tác đυ.ng, đặt vào thùng nước, qua một thời gian, nước trong thùng nước sẽ có chứa sinh khí.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sổ bị gõ vang, Diệp Cẩn Bạch cảnh giác quay đầu, có một con mèo đen đang ngồi xổm trên cửa sổ, đôi mắt màu xanh lục lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.....không phải mà là nhìn con mèo đất nhỏ trên bàn của cậu.

Diệp Cẩn Bạch lúc này mới phát hiện lá bùa kết giới không có bất cứ động tính nào, cậu chạy nhanh đi đến cạnh cửa sổ nhìn ra, quả nhiên, bên ngoài một con tiểu yêu cũng không có.

Lẽ nào con mèo này đuổi những tiểu yêu khác đi rồi? Diệp Cẩn Bạch không rõ ý đồ đến đây của còn đen này, không dám mở cửa, chỉ nhìn con mèo đen linh hoạt đứng lên đi hai bước, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm tượng đất mèo nhỏ trên bàn, dường như không hề có ác ý.

Diệp Cẩn Bạch cầm mèo đất lắc trái lắc phải trước mặt mèo nhỏ, ánh mắt mèo đen cũng di chuyển theo động tác tay của cậu, Diệp Cẩn Bạch rút lá bùa giấu trong tay áo, sau đó chậm rãi mở cửa sổ ra, mèo đeo rất kinh ngạc với động tác mở cửa sổ của cậu, Diệp Cẩn Bạch đặt tượng mèo đất trước mặt nó, sau đó khẽ đóng cửa sổ lại.

Mèo đen vẫn còn ngốc ở đó, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tượng mèo đất một hồi, giẫm giẫm móng vuốt, nhìn trái nhìn phải, cái đuôi vòng lên, mang theo tượng mèo đất nhảy xuống khỏi song cửa sổ, Diệp Cẩn Bạch đứng cạnh cửa sổ nhìn nó đến đầu cũng không quay lại đi vào tiệm Phúc Chu đối điện.

Ông chủ của Phúc Chu......

Trong đầu Diệp Cẩn bạch hiện lên thân ảnh của Bùi Túc, thực hoang mang mà nghiêng đầu --- lẽ nào Bùi tiên sinh chỉ là một con mèo? Thoạt nhìn có vẻ không giống lắm, con mèo này đáng yêu từ đầu đến đuôi, Bùi tiên sinh thì, cho người ta ấn tượng đầu tiên là vô cùng quý khí, hai người này hoàn toàn không có điểm tương tự.

Hay là nói không thể trông mặt mà bắt hình dong? Diệp Cẩn Bạch mang theo cái đều hoang mang lên giường đi ngủ.

Mèo đen đi vào Phúc Chu, bước chân con mèo lo lắng đề phòng đi xuyên qua bên ngoài đi vào cửa tiệm, lúc đến tầng 2 mới hung hăng thở ra, vừa muốn biến thành hình người, đã nghe một âm thanh ôn hòa vang lên từ phía sau: “Về rồi à?”

Mèo đen cứng đờ đứng yên tại chỗ, lập tức quay đầu về phía sau, nhìn Bùi tiên sinh nhà mình mặc một kiện áo màu đen tựa vào cửa, lẳng lặng nhìn nhìn nó.

“Chạy đến đối diện làm cái gì?”

Bùi Túc đi tới trước giường mềm mại, anh vừa động, vạt áo, cổ tay áo thêu mẫu đơn màu đỏ cũng tùy thời lay động theo, giống như là làn gió phất qua bụi hoa.

Mèo đen cúi đầu lặng lẽ giấu tượng mèo đất sau phía sau.

Nhìn thấy nó không nói gì, Bùi Túc liếc nó một cái, thần sắc lộ ra vài phần cười như không cười.

Mèo đen biến về hình người, là một thiếu niên tóc đen tuấn tú, hắn đi tới rót ly trà cho Bùi Túc, lấy lòng nói: “Ta chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi.”

Bùi Túc nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, nước trà phản chiếu đôi mắt rũ xuống của anh, thần sắc không có gì dao động.

Hắn bị anh xem nhẹ một hồi, ấm ức nói: “Ta thật sự chỉ là đi ngang qua, thuận tiện đi xem người năm đó đoạt Chung Linh từ tay tiên sinh rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Bùi Túc đặt ly trà xuống, nói: “Sau đó thì sao?”

Sau đó? Hả.....thiếu niên mắc kẹt trong nháy mắt, nghĩ nghĩ nói: “Dứt khoát bắt cậu ta về đây hầm canh bồi bổ cho tiên sinh đi, cậu ta nuốt mất Chung Linh, có tác dụng không khác gì Chung Linh.”

Bùi Túc lạnh nhạt nói: “Ta thấy ngươi là có tâm tư ra ngoài chơi.”

Thiếu niên thấy anh tức giận, lập tức cúi đầu im miệng.

“Trong tay cầm cái gì?”

Thiếu niên không tình không nguyện móc tượng mèo đất ra, Bùi Túc chỉ liếc mắt một cái, đã biết là vừa nặn xong, còn chưa khô hết, nghĩ cũng biết là lấy từ đâu.

Bùi Túc lấy tượng mèo đất từ trong tay hắn, ngón tay trắng dài chọc chọc tượng mèo nhỏ, phá lệ xinh đẹp.

Thiếu niên muốn nói lại thôi, tròng mắt chuyển loạn một hồi nói: “Tiên sinh, ta thấy đồ này có chút cổ quái......” hắn không phải lấy để chơi! Hắn là nghiên cứu! Nghiên cứu!

Bùi Túc đặt tượng mèo đất nhỏ trên lòng bàn tay, mèo nhỏ được nặn rất sống động, tròn tròn ngốc ngốc, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự dụng tâm của người nặn ra, Bùi Túc không khỏi cười cười: “Cũng không khác lắm so với ngươi.”

Thiếu niên: “......ta lớn lên đẹp trai hơn nó nhiều .....tiên sinh!”

Bùi Túc không trả lại tượng mèo đất cho hắn, mà ngón tay khẽ thu lại, nắm tượng mèo đất trong lòng bàn tay, đứng lên đi về phòng ngủ của mình.

Thiếu niên ngồi xổm dưới đất, ai oán nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mèo của mình......”