Chương 4: Nhậm lầm người

Phụ thân nàng vừa bãi triều trở về, trông thấy con gái nhỏ ngày nhớ đêm mong xuất hiện ở trước mặt, nước mắt tuôn đầy mặt, Sau khi hỏi thăm nàng vài ba câu, liền trách nàng vì sao trở về mà không báo trước.

Ba cha con ngồi chung bàn ăn vừa nói vừa cười dùng bữa tối, nhưng thật ra Sầm Tử Thanh có thể cảm nhận được phụ thân trò chuyện với muội muội nhiều hơn, bình thường nàng và phụ thân rất ít khi ăn bữa tối chung, dù cho ăn cùng nhau cũng không có nói mấy lời.

Sầm Tử Thanh biết phụ thân thiên vị muội muội nhiều hơn một chút, mà Sầm Tử Li có thể chọc phụ thân cười vui, mà nàng chỉ cần làm tấm gương tốt là được.

Nhiều năm như vậy, nàng cũng đã quen.

Hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ như này thì có gì không tốt?

Sau khi ăn xong bữa tối, Sầm Tử Thanh lại bắt đầu khắc mộc điêu, nàng ở trong phòng từ nhỏ, rất ít khi tiếp xúc với người khác giơi, vốn chỉ muốn đến cập kê thì nghe lời phụ thân an bài hôn sự cho nàng, sau đó giúp chồng dạy con, cả một đời cứ như vậy đi qua.

Bây giờ thì khác, trong nội tâm nàng bắt đầu có thứ khiến nàng chờ đợi.

Là ân nhân cứu mạng của nàng, thiếu tướng quân danh tiếng lẫy lừng.

Tuyết đầu mùa đúng hạn mà tới, phủ Hữu tướng bao phủ trong làn áo bạc, lại thêm những vật trang trí cho sinh nhật sắp tới, cảnh quan cũng hơi khác một chút.

Sầm Tử Thanh nghĩ đến phụ thân quanh năm cưỡi ngựa đánh trận, ở mông cũng từng có vết thương, thế là nàng làm yên ngựa tặng cho phụ thân, mặc dù không phải bảo vật quý giá gì, nhưng rất thực dụng.

Sáng sớm nàng đã nhờ Như Xuân trang điểm cho mình, trước giờ nàng ít khi trang điểm đây là lần thứ nhất nàng mặc trang phục lộng lẫy, chưa từng động vào váy xòe màu đỏ được nàng lấy ra mặc.

Như Xuân biết tiểu thư rất đẹp, không ngờ hơi chưng diện lên chút thì hoàn toàn khác biệt với bộ dáng thanh lịch thường ngày, bên trong khí chất dịu dàng nhiều hơn mấy phần diễm lệ, có thể nói là phong thái yểu điệu.

Vương triều Đại Lễ có cái quy định không nói thành lời, các cô nương chưa kết hôn không thể tham dự yến hội có đàn ông, cho dù là sinh nhật của cha mình cũng không thể.

Cho nên Sầm Tử Thanh dự định canh giữ ở cửa lớn, chờ sau khi sinh nhật phụ thân kết thúc, lại tìm Giang Dập đang rời đi, tặng chim gỗ cho hắn.

Mặc dù nàng chưa thấy mặt Giang Dập, nhưng Như xuân từng gặp hắn lúc hắn đưa nàng về nhà,cho nên nàng mang theo Như Xuân chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.

Trời dần dần tối, bởi vì đợi trong tuyết quá lâu toàn thân Sầm Tử Thanh đã sớm bị cóng đến cứng ngắc, tay chân lạnh giống như bị đóng băng, gió tuyết thổi đến vừa tê dại vừa đau.

“Tiểu thư, nếu không thì để nô tỳ trông coi, đợi đến lúc Giang tướng quân đi ra ngoài, nô tỳ sẽ gọi tiểu thư ra.”

Như Xuân đã đã mở lời khuyên Sầm Tử Thanh nhiều lần, nhưng nàng vẫn khăng khăng chờ tại đây.

Cơ thể nàng ốm yếu như vậy làm sao chịu nổi gió tuyết, Như Xuân không thể hiểu nổi.

Đám người dần dần ra về, nhưng các nàng vẫn không thấy bóng dáng Giang Dập, lúc Sầm Tử Thanh nghĩ hắn có thể không tới tham gia, Như Xuân liền hô to nhìn thấy bóng dáng Giang Dập.

“Người mặc áo khoác lông chim chính là Giang tướng quân.”

Tiếng nói vừa ra, Sầm Tử Thanh liền không nói hai lời mà xông vào tuyết lớn, trong ngực ôm hộp gỗ bị nàng ủ đến nóng lên, đi tới trước mặt một thiếu niên điển trai.

Thiếu niên nghi nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng đưa hộp gỗ trong ngực đến trước mặt hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Cái này, chim gỗ này là ta tự tay điêu khắc, mong huynh nhận lấy......”

Nàng lúc trước luyện nhiều lần nói lời cảm ơn, vậy mà nghẹn hết ở cổ, chỉ nói ra một câu nói như vậy, trong nháy mắt nàng ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, không biết làm sao mà nhào nặn nắm lấy quần áo.

Thiếu niên bó lấy áo khoác, nhìn thấy nàng giống như con thỏ nhỏ đang hốt hoảng, cũng không biết cảm giác gì mím môi cười khẽ.

Có thể xuất hiện trong phủ này chỉ có thể là con gái Hữu tướng, hôm nay ăn mặc ngược lại để hắn nhìn bằng con mắt khác.

“Tiểu thư...... Hắn là thái tử điện hạ.” Tới khi Như Xuân chạy đến chỗ Thái tử mới phát hiện ra có hai người mặc áo khoác lông chim, người đứng sau lưng Thái tử mới là Giang Dập.

Biết mình nhận lầm người, cơ thể Sầm Tử Thanh không khỏi run run một chút, lúc Ân Cảnh Thần định nhậnh hộp gỗ trong tay nàng, nàng bỗng nhiên lui về sau một bước hạ thấp người hành lễ, xin lỗi: “Xin lỗi thái tử điện hạ, là tiểu nữ nhận lầm người.”

Mặt Ân cảnh Thần nháy mắt đen lại, trong lòng không hiểu sao sinh ra tia ghen ghét, trên khuôn mặt hiện lên một chút giận dữ, sống đến bây giờ đây là lần đầu tiên gặp người thu hồi hồi lại quà tặng, hơn nữa còn đưa quà tặng cho người khác.

“Vậy ta hỏi ngươi một chút, ngươi nhận nhầm bổn vương thành ai?”

Như Xuân đứng bên cạnh lập tức luống cuống, đùng một tiếng quỳ gối trên mặt tuyết dập đầu nhận tội: “Không phải tiểu thư sai, là nô tỳ nhận nhầm ngài với Giang tướng quân, là nô tỳ mắt vụng về, thỉnh điện hạ thứ tội.”

Thì ra là đưa cho Giang Dập.

Sầm Tử Thanh lần nữa chắp tay tạ lỗi, giọng nói ít bối rối hơn trước: “Điện hạ, tiểu nữ chỉ quanh quẩn trong phòng chưa bao giờ thấy điện đạ, nếu như mạo phạm điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt tiểu nữ là được.”

Là một thiếu nữ không kiêu ngạo gan dạ, hoàn toàn không có dáng vẻ ngượng ngùng hốt hoảng vừa rồi. Thôi, hắn không lấy quyền hành ra uy hϊếp nàng vậy.

“Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn bản vương.”

Lúc này Sầm Tử Thanh mới thấy rõ hình dáng của hắn, mặt như ngọc, khuôn mày như vẽ, hiên ngang như ánh bình minh, quanh thân tản ra uy nghiêm của hoàng gia.

“Đã nhìn rõ chưa?”

Nàng nhẹ gật đầu một cái, mặt ngoài bình tĩnh như nước.

“Về sau không thể nhận nhầm bản vương, biết chưa?”

“Tiểu nữ sẽ đời đời kiếp kiếp nhớ kỹ dung nhan của điện hạ.”

Ân Cảnh Thần nghe thấy nàng nói như vậy, mới thỏa mãn tha cho nàng.

Sau đó một thiếu niên mặc áo khoác đi qua người nàng, nàng lúc này mới phát hiện hắn chính là Giang Dập, cũng không biết chính mình nhận lầm người hắn sẽ nghĩ thế nào thế nào?

“Giang tướng quân......” Nàng nếu là bây giờ không tặng, chỉ sợ về sau khó có cơ hội tặng đồ, tiếp đó liền nói:

“Thực sự xin lỗi để thiếu tướng quân chê cười, đây là chim gỗ ta tự tay điêu khắc,..... Không quá tinh xảo, ta muốn dùng vật này tạ ơn ngày đó tướng quân đã cứu mạng, mong rằng thiếu tướng quân......không ghét bỏ.”

Giang Dập quay người cười nhạo một tiếng: “Sầm tiểu thư không cần phải khách sáo, phụ thân của tiểu thư đã tặng lễ đến phủ của ta, tiểu thư đừng để chuyện này trong lòng, chúng ta sau này sẽ không gặp lại.”

Ánh mắt của nàng tối đi.

Nàng đứng trong tuyết lớn đợi chừng hai canh giờ, chưa từng nghĩ sẽ dẫn tới hậu quả như vậy, quả nhiên tất cả mọi người đều tránh nàng như rắn rết.