“Tiền bối, đây là lễ bái sư của ta!”
Thiếu niên đặt ba hộp gỗ tử đàn ở trước mặt Lý Huyền và cung kính nói.
“Ngươi hiểu nhầm rồi, ta chẳng phải là cao nhân ẩn thế gì và ta cũng không thu đồ đệ, xin ngươi cất đồ đi!”
Lý Huyền hơi đau đầu mở miệng nói.
Thiếu niên tên là Hứa Viêm, là con cháu nhà giàu đến từ quận thành, bối cảnh gia thế làm cho Lý Huyền xuyên qua thế giới này có chút hâm mộ, thế nhưng đầu óc đối phương không quá tốt nên lầm tưởng hắn là cao nhân ẩn thế, nhất định phải bái hắn làm thầy.
Hắn xuyên qua thế giới này đã hơn mười năm rồi, không có hệ thống, không có hack, thậm chí ngay cả tiểu sơn thôn cũng không đi ra ngoài, càng thảm hơn chính là hiện giờ trong thôn nhỏ này, chỉ còn lại có một mình hắn.
Bốn phía tiểu sơn thôn đều là vách núi dốc đứng, chỉ có một lối đi hẹp rộng khoảng 0,4 mét và là một nơi tốt để ẩn cư tị nạn, tổ tiên trong thôn cũng vì tránh né chiến loạn mà dời vào nơi này.
Hiện giờ bên ngoài không còn chiến loạn, thế hệ trẻ trong thôn không cam lòng ở thôn nhỏ này phí cả đời. Vì vậy, bọn họ đã bắt đầu rời khỏi sơn thôn đi ra ngoài xông xáo.
Cách thôn một trăm dặm có một tòa thành trấn nhưng đường xá rất nguy hiểm, nhất thiết phải đi qua một khu rừng rậm, nơi đó thường xuyên có hung thú lui tới.
Hơn mười năm qua, người trong thôn dần ít đi, đến khi Lý Huyền xuyên qua thì trong thôn chỉ còn hơn mười hộ gia đình, hơn nữa đều là lão nhân ở lại chiếm đa số.
Tính luôn Lý Huyền, tổng cộng chỉ có năm người thanh niên trai tráng, hơn nữa cũng không cam lòng ở lại thôn nhỏ, một lòng muốn rời thôn đi đến thành trấn kiếm sống, Lý Huyền cũng thế.
Thế nhưng đường xá nguy hiểm, nhất là còn phải đi ngang qua khu rừng Ác Sát cách đây ba mươi dặn, trong đó thường xuyên có hung thú mãnh hổ đi dạo. Mấy vị thanh niên trai tráng rời thôn kia đều đã chết trong rừng Ác Sát.
Ngày này mười năm trước, một vị nông thôn từng ra ngoài xông xáo nay lại trở về thôn, muốn đưa mẫu thân của hắn ta đến nội thành sinh sống và tuyên bố học được thuật gϊếŧ hổ, không sợ mãnh hổ trong rừng Ác Sát.
Nghe vậy, mấy thanh niên tráng như Lý Huyền đã cùng đối phương kết bạn rời khỏi thôn.
Khu rừng Ác Sát thường có mãnh hổ dạo quanh, nhưng nếu vận khí tốt, cũng có thể bình yên đi qua, sẽ không gặp phải mãnh hổ hung thú.
Mà vận khí của đoàn người Lý Huyền không tốt lắm.
Một con hổ đốm đã xuất hiện.
Tên gia hỏa tuyên bố học được kỹ thuật gϊếŧ hổ kia, lúc đó tay cầm đao nhọn, gầm to một tiếng, vừa xông lên liền trượt ngã một phát...
Đoàn người chỉ có Lý Huyền chật vật chạy trốn được một mạng. Khi quay về tiểu sơn thôn, hắn vẫn cho rằng sở dĩ mình có thể thoát được một mạng, là vì nhìn thấy tên kia bị trượt té, nhân cơ hội quyết đoán chạy trước một bước.
Thuật gϊếŧ hổ này cũng quá không đáng tin cậy, trực tiếp đưa mình vào miệng hổ!
Từ đó về sau, trong thôn chỉ còn lại một thanh niên trai tráng là Lý Huyền, các lão nhân đau đớn vì mất đi thân nhân, mười năm lần lượt qua đời, cho đến nửa tháng trước, Lý Huyền đã tiễn đưa lão nhân cuối cùng trong thôn về nơi chín suối.
Nhìn tiểu sơn thôn hiu quạnh, chỉ còn lại một mình mình, Lý Huyền trong lòng bi phẫn, những người xuyên việt khác, không phải nghịch thế quật khởi thì chính là thân phận bối cảnh bất phàm.
Còn mình thì sao?
Ngay cả tiểu sơn thôn cũng không thể đi ra ngoài!
Không có hệ thống, không có hack và có khả năng cô độc đến quãng đời còn lại trong thôn.
"Ai, vốn tưởng rằng ta cũng có thể trở thành một người, một kiếm tung hoành ngàn vạn dặm, trảm yêu trừ ma diệt thiên địa, chứng đạo thành thánh, khinh thường quần hùng trong tiểu thuyết chứ, quả nhiên là mơ mộng hão huyền."
Lý Huyền thở dài một hơi, miệng tự giễu: "Ngay cả tiểu sơn thôn cũng không đi ra được mà còn muốn một kiếm tung hoành ngàn vạn dặm ư? Ha ha! ”
Cũng bởi vì một câu tự giễu này, bị Hứa Viêm, tên lạc đường vào tiểu sơn thôn này nghe được câu cuối "Một kiếm tung hoành ngàn vạn dặm", lầm tưởng hắn là cao nhân ẩn thế, trực tiếp quỳ bịch xuống, muốn bái hắn làm thầy.
“Tiền bối, ta cuối cùng cũng tìm được ngài, xin ngài thu ta làm đồ đệ, truyền cho ta tuyệt thế thần công!”
"Cái gì?!"
Lý Huyền bị dọa hoảng, mở to hai mắt nhìn thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc hoa lệ, thắt lưng đeo trường kiếm có chút chết lặng.
"Vãn bối tên Hứa Viêm, nhà quận Đông Hà, thuở nhỏ lập chí, muốn tìm kiếm võ đạo chân chính. Hôm nay có cơ duyên gặp được tiền bối, cảm thấy may mắn vô cùng, mong tiền bối thu ta làm đồ đệ, vãn bối nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối không phụ tiền bối dạy bảo!”
Đông! Đông! Đông!
Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt với cái dập đầu cung kính của thiếu niên, khuôn mặt Lý Huyền cứng lại, trong đầu vung lên cái suy nghĩ đầu tiên, đó là: Tiểu tử này, não không được tốt lắm!
Mặc kệ Lý Huyền cự tuyệt như thế nào, phủ nhận mình là cao nhân ẩn thế như thế nào, Hứa Viêm cũng không tin, nhất định phải bái sư, bộ dáng cuồng nhiệt kia, Lý Huyền nhìn thấy liền đau đầu không thôi.
“Ta không phải cao nhân ẩn thế, càng không hiểu phương pháp tu luyện võ đạo, ngươi tìm nhầm người rồi, ta còn muốn tìm người truyền phương pháp tu luyện võ đạo cho ta đây!”
“Không thể nào!”