Chương 2: Hắn Ta Cho Nhiều Lắm

Ánh mắt Hứa Viêm kiên định, nói: "Tiền bối ngài không cần gạt ta, ngài nhất định là cao nhân ẩn thế! ”

"Ngài nhìn xung quanh xem, bốn phía đều là vách đá, phong cảnh dễ chịu, vừa nhìn đã biết đây là nơi ẩn cư tránh thế, nếu tiền bối không phải ẩn thế cao nhân, vì sao một người sống một mình ở đây?"

“Tiền bối, xin thu ta làm đồ đệ, ta tuyệt đối sẽ không phụ truyền thừa của ngươi!”

Hứa Viêm tiếp tục dập đầu, ánh mắt vừa cuồng nhiệt vừa kiên định.

"Ta đã nói ta không phải cao nhân ẩn thế, ta không biết phương pháp tu luyện và hơn hết ta không thu đồ đệ, ngươi thật sự tìm nhầm người..."

Vẻ mặt Lý Huyền bất lực, đầu óc của tên tiểu tử này chắc toàn gân không, cũng không biết bằng cách nào mà có thể đi xuyên quang rừng Ác Sát đến tiểu sơn thôn đây.

Vì tìm kiếm cao nhân ẩn thế, tìm đến đầu óc hỏng?

“Ta hiểu ra rồi!”

Hứa Viêm đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bừng tỉnh.

"Bái sư chính là chuyện kinh thiên động địa, há có thể qua loa? Vãn bối bây giờ liền trở về chuẩn bị lễ bái sư! ”

Nhân lúc vẻ mặt Lý Huyền còn đang ngây ngốc thì Hứa Viêm đã chạy như bay, rất nhanh bóng dáng liền biến mất.

Trong chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua.



Nửa tháng qua Lý Huyền vẫn ảo não, không nắm lấy cơ hội, hướng Hứa Viêm tìm hiểu một chút tin tức bên ngoài, thậm chí nhân cơ hội này xem có thể rời khỏi Tiểu Sơn Thôn hay không.

Chưa từng nghĩ tới, Hứa Viêm lại tới lần nữa.

Hơn nữa còn mang theo lễ bái sư!

Quyết tâm muốn bái hắn làm thầy!

Vô luận hắn phủ nhận như thế nào, Hứa Viêm đều kiên định cho rằng hắn là cao nhân ẩn thế.

Lý Huyền không muốn gạt người, nhất là lừa gạt một tên gia hỏa thân có phận bối cảnh bất phàm. Hắn đã vừa không có hack vừa không có hệ thống, một khi bị nhìn thấu thì hậu quả khó mà lường trước được.

Cho nên nhiều lần từ chối, nhiều lần phủ nhận nhưng tên Hứa Viêm não không gân này lại vẫn cứ cho rằng hắn là cao nhân ẩn thế, cho dù chín con trâu cũng kéo không nổi!

“Tiền bối, đây là ba trăm lượng hoàng kim, ta biết vàng bạc châu báu, không lọt vào mắt tiền bối, nhưng lễ bái sư không thể không có, đây là một chút thành ý của vãn bối!

Hứa Viêm mở ra một cái hộp trong đó, bên trong sắp xếp ba mươi thỏi vàng chỉnh tề.

Lý Huyền nhìn thỏi vàng, nuốt một ngụm nước bọt, hơi động tâm, nhưng cuối cùng cắn răng, kiên định nói: "Ta không thu đồ đệ! Ta cũng không phải cao nhân ẩn thế, mau cất đi, ta không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu! ”

“ Tuy rằng dung mạo của tiền bối rất trẻ, có thể là do tu vi tiền bối cao, cho nên mới cả đời không già!”

Hứa Viêm vẫn tiếp tục chắc chắn hắn là cao nhân ẩn thế, thế làmở cái hộp thứ hai ra.



“Đây là sâm núi nghìn năm mà Hứa gia ta giữ gìn, là món lễ bái sư thứ hai của vãn bối, mong tiền bối nhận lấy!”

Lý Huyền nuốt nước bọt, nhìn gốc sâm núi đã thành hình người trong hộp, đến cả rễ cũng còn nguyên vẹn, mùi hương sâm nhàn nhàn chui vào lỗ mũi, toàn thân như cắn thuốc, cảm giác rất phấn chấn .

Sâm núi ngàn năm là một thứ rất quý hiếm, lão nhân trong thôn từng nói, sâm núi trăm năm có thể làm cho người sắp chết sống thêm ba ngày, có tác dụng tăng nguyên khí và kéo dài tuổi thọ.

Sâm núi trăm năm đã có hiệu quả kỳ diệu như vậy thì tất nhiên sâm núi ngàn năm sẽ càng kỳ diệu hơn thế nữa.

Lý Huyền có chút động tâm, những vẫn cắn răng, tiếp tục nói: "Mau cất đi, ta thật sự không phải cao nhân ẩn thế nên cũng sẽ không có phương pháp tu luyện! ”

Hứa Viêm mở cái hộp thứ ba: "Tiền bối, đây là Cửu Diệp Nguyên Chi, lễ bái sư thứ ba của vãn bối! ”

Cửu Diệp Nguyên Chi!

Lý Huyền không thể nào dời nổi ánh mắt, lão nhân trong thôn từng nói qua, tổ tiên truyền ngôn rằng trong tất cả loại nguyên chi thế gian, thì nguyên chi đệ nhất là Cửu Diệp Nguyên Chi. Một khi phục dụng nó, bách bệnh không sinh, tinh thần vô tân, tóc không bạc và thậm chí tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ!

Bảo dược khó tìm trên thế gian!

Lý Huyền nhìn Cửu Diệp Nguyên Chi trong hộp, thứ này có màu trắng như ngọc và vẻ ngoài cũng trông rất giống linh chi, dưới thân có chín lá màu tím, hắn hít sâu một hơi, cố gắng dời mắt, ra vẻ cao thâm thở dài một hơi.

"Thôi! Ngươi có thể đến đây cũng là hữu duyên, vi sư đành nhận người làm đồ vậy! ”

Thật sự là Hứa Viêm cho nhiều lắm, hắn không nỡ từ chối!