Chương 12: Bắt Quả Tang

Từ ngày Trương Tuấn Hào đi công tác đến nay đã được hơn một tuần nay, tâm trạng Thẩm Nghi theo đó cũng không khá lên được bao nhiêu.

Cho dù mỗi ngày anh đều đặn nhắn tin với cô vậy mà nỗi nhớ dành cho anh vẫn không thể nào nguôi. Anh đã từng nhiều lần đi công tác xa nhưng đây là lần đầu anh đi với quãng thời gian lâu đến thế.

Nhiều lúc Thẩm Nghi tưởng tượng ra cảnh cô đang ở nhà một mình nấu ăn hoặc đang làm một việc gì đó thì anh bất thình lình xuất hiện, mang lại một sự bất ngờ ấm áp đến cho cô. Suy nghĩ ấy tuy hơi trẻ con nhưng lại lấp đầy tình yêu của cô dành cho anh.

Công việc của anh luôn bận rộn như thế, cứ cách vài tháng lại phải xa cô đến một nơi khác. Trong lòng cô luôn mang một tâm trạng lo lắng, không biết anh đi công tác xa có ăn uống điều độ hay không? Hay anh có ngủ đủ giấc không? Với tính cách của anh công việc luôn là trên hết thế nên cô sợ anh sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi. Những lúc như vậy cô chỉ mong mình có thể ở gần anh hơn.

Cô biết anh sẽ không bao giờ để cô chịu khổ, hơn hết anh càng không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ của anh khi đang tận lực làm việc.

Nhớ đến có một lần anh đi công tác ở Thượng Hải, lần ấy anh phát sốt khá cao, công việc đang dang dở buộc phải dừng lại, cô hay tin cũng lập tức đặt vé máy bay trong đêm để sang đó cùng anh.

Khi ấy hình ảnh anh bất động nằm trên giường, mồ hôi làm ướt cả gối khiến cô không thể nhịn được mà bật khóc rất lớn.

Thật sự lần đó trông anh rất yếu ớt, nếu không có sự xuất hiện kịp thời của cô, có lẽ lúc đó anh đã có chuyện không hay xảy đến.

Nghĩ đến đó thôi đã đủ làm cho Thẩm Nghi rùng mình một cái.

Hôm qua Trương Tuấn Hào đã gọi điện nói với cô có thể tuần sau anh sẽ về lại Bắc Kinh, nghe xong Thẩm Nghi đương nhiên vui mừng hết sức. Trước khi cúp máy cô còn không giấu nổi vẻ hạnh phúc liền nói với anh cô sẽ đích thân đến sân bay đón anh, nghe vậy Trương Tuấn Hào bên đầu dây kia phì cười không từ chối ý định của cô.

Thẩm Nghi hôm nay đi dạo trong trung tâm thương mại mua được cũng khá là nhiều đồ.

Cô đặc biệt lựa vài chiếc áo sơ mi cho Trương Tuấn Hào, những chiếc áo cũ của anh cũng đã sớm phai màu, thấy anh phải chịu khó mặc như vậy cô không khỏi xót thế nên quyết định mua vài cái mới về cho anh.

Lâm Giai Tịnh hôm nay có lịch trình nên cô cũng không tiện làm phiền đến, đôi khi đi đây đó một mình cũng là một ý kiến tốt.

Dạo quanh trung tâm mua sắm cũng đã lâu, Thẩm Nghi phần nào cũng thấm mệt nên tìm một quán cà phê để nghỉ chân.

Đang ngồi nhâm nhi ly cà phê của mình được một lúc thì Trương Tuấn Hào gọi điện đến cho cô, Thẩm Nghi nhanh chóng bắt máy.

Bên đầu dây kia Trương Tuấn Hào đang ở trong công ty, trông anh có vẻ khá tiều tụy, sắc mặt cũng gầy gò hơn hẳn. Chắc đã mấy ngày rồi anh chưa được nghỉ ngơi một cách trọn vẹn.

“Nhớ em rồi” Anh cất tiếng, giọng có chút khàn khàn.

Thẩm Nghi trong lòng đau xót biết bao, cô cắn môi nhìn người đàn ông qua màn hình, nhẹ nhàng nói “Đã nói với anh là phải biết giữ sức khỏe vậy mà lại không nghe lời em”

Trương Tuấn Hào bị vẻ nũng nịu của cô chọc cho phá cười “Là anh sai rồi, sau này về mặc em xử lý được không?”

“Ai thèm chứ?” Thẩm Nghi bĩu môi ra vẻ giận hờn, sau đó lại thở dài nghiêm túc quan tâm anh “Gần đây công việc bận lắm hả anh?”

“Không đến mức quá sức chịu đựng của anh đâu” Trương Tuấn Hào có ý làm cô yên tâm hơn phần nào.



Bản thân cô nhất định là người hiểu rõ nhất những lời mà anh vừa nói, biết anh muốn an ủi mình, cô cũng không muốn phá vỡ lòng tự trọng của anh.

Trương Tuấn Hào là một người đàn ông có hoài bão lớn, luôn không ngừng nỗ lực để đạt được một vị trí cao trong công việc hiện tại, chắc chắn anh sẽ không muốn bất kỳ ai thấy dáng vẻ mệt mỏi của mình.

“Được rồi, anh chỉ cần ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khiến em yên tâm rồi” Cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm, tâm trạng pha lẫn buồn vui nói với anh một câu.

“Em đã ăn uống gì chưa?” Trương Tuấn Hào nghe cô nói xong liền gật đầu, sau đó chuyển chủ đề sang cô.

Thẩm Nghi gật đầu “Em vừa đi mua một ít đồ, anh đoán xem em đã mua gì nào?”

Trương Tuấn Hào định nói gì đó thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, anh vẫn giữ máy với cô, bên phía Thẩm Nghi nghe rất rõ từng câu chữ, là công việc của anh xảy ra chút vấn đề.

“Anh cứ xử lý công việc đi, em bây giờ cũng phải đi đây” Lời nói dối của cô tuy không khó để anh nhận ra nhưng vì hiện tại cần có chút việc phải giải quyết anh cũng tạm gác máy với cô, trước khi cúp máy còn dặn cô đợi anh.

Thẩm Nghi trước nay không cầu một tình yêu quá hoàn hảo, chỉ cần đơn giản, vừa đủ để khiến cô có thể đắm chìm vào đó cùng với người đàn ông mình yêu là được. Từ lúc quen biết Trương Tuấn Hào đến giờ, dù hoàn cảnh cả hai cũng đủ để sống qua ngày nhưng chưa bao giờ Trương Tuấn Hào để cô phải khổ cực.

Anh thường xuyên bận rộn nhưng lại luôn dành đủ thời gian để bên cô, anh không quá xuất sắc nhưng biết cách cho cô một cuộc sống tốt nhất anh có thể. Cô luôn cảm kích vì bản thân đã gặp được anh, càng cảm thấy hạnh phúc hơn vì đã yêu anh.

Cô nhớ lại những ngày tháng cả hai ở bên nhau từ hai bàn tay trắng đến bây giờ đã có thể chăm lo cho cuộc sống khá chu toàn. Thời gian cũng đã trôi qua khá lâu rồi, cả hai người cũng không còn loại tình cảm quá nhiệt tình như lúc mới yêu nhưng tình yêu của cô dành cho anh vẫn như ban đầu không hề thay đổi.

Những kỷ niệm của quá khứ cứ thế len lỏi vào trong tâm trí của cô, khiến cô không thể không mỉm cười với chính bản thân mình.

Thẩm Nghi chuẩn bị rời đi thì di động trên bàn lần nữa vang lên, lần này là của bệnh viện gọi đến.

“Chị Thẩm Nghi, ở bệnh viện có người đến phỏng vấn xin việc ạ” Bên đầu dây kia nhanh chóng báo cáo tình hình cho cô.

“Chiều nay chị có ca giảng ở trường đại học, có thể nào nói người đó để lại hồ sơ chín giờ sáng mai quay lại sau được không em?” Thẩm Nghi đưa tay lên nhìn kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ kém, sắp đến giờ cô phải đến giảng đường để dạy học.

Bên kia không trả lời ngay, có lẽ là đang hỏi ý của người xin việc bên đó như thế nào. Thẩm Nghi bên đây cũng nghe rất rõ, cả hai bên trao đổi vừa đủ lọt qua ống nghe điện thoại. Người bên đó đã đồng ý rồi.

“Chị ơi, chị ấy nói được ạ”

“Ừm, chị biết rồi. Em ghi lại lịch phỏng vấn giúp chị nhé” Thẩm Nghi dặn dò xong tắt máy.

Dự tính sẽ kiếm chút gì đó ăn nhẹ để có sức đến trường, cô vừa chuẩn bị đứng dậy để xách các loại túi to nhỏ lên thì có hình bóng của một người quen lướt ngang cô khiến cô dừng lại mọi động tác của mình.

“Tiểu Vy?” Thẩm Nghi bật ra tiếng nhưng không quá lớn để người khác chú ý, biểu cảm có chút khó coi nhìn về người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông đang ngồi vào bàn.

Cô không nhìn lầm. Lần trước cô cũng nhìn thấy hình bóng của Giản Thanh Vy ở sân bay, nhưng cô không rõ mình có nhầm lần không. Nhưng hiện tại thì người phụ nữ này chính xác là cô ấy. Chỉ có điều, người đàn ông bên cạnh cô ấy không giống với người lần trước.



Thẩm Nghi không tin vào mắt mình, thật sự lúc này chỉ muốn tiến lên hỏi Giản Thanh Vy cho ra lẽ chuyện trước mắt.

Cô đứng bất động tại chỗ, tâm trạng cũng không còn được thoải mái như ban nãy.

Giản Thanh Vy dáng chặt cơ thể của mình vào người đàn ông bên cạnh không rời, cả hai người rất tình tứ, trao nhau những miếng ăn thậm chí là cả nụ hôn nồng nàn.

Không biết là vô tình hay cố tình, Giản Thanh Vy bỗng quay đầu lại khiến cô giật bắn người lập tức quay lưng lại. Cô luống cuống lấy hết tất cả các túi mua sắm của mình rời đi thật nhanh.

Bước chân của Thẩm Nghi gấp gáp, đi được vài bước lại ngoảnh đầu xem có ai đi theo hay không. Cảm xúc của cô lúc này rối bời cả lên, nhịp tim cũng loạn nhịp, không thể dừng đập một cách nhanh chóng.

Bao nhiêu suy nghĩ đổ dồn vào trong đầu cô lúc này.

“Ai ui” Vì cứ mãi suy nghĩ thêm bước chân có hơi vội, đi được một quãng cô va phải người đang đi trước mặt của mình, đồ đạc trên tay cô bị rơi vương vãi dưới đất.

“Hạo Điền, anh có sao không?” Người phụ nữ đi cùng anh ta giọng nói lo lắng vừa đỡ dậy vừa phủi bụi bẩn trên quần áo của anh ta.

“Này, cô đi đứng kiểu gì đấy?” Thịnh Hạo Điền bị đâm cho té, lúc đứng dậy vẻ mặt bực bội to tiếng hét Thẩm Nghi.

Thẩm Nghi bên này cũng bị ngã đau, mà khổ nỗi hôm nay cô mang cao gót thế là đã ngã đến bị trẹo chân. Lúc đứng dậy còn khập khiễng vài phần, cô thấy đối phương có lớn tiếng nhưng phàm là do cô sai nên cô cũng liên tục cúi đầu xin lỗi.

Mà Thịnh Hạo Điền lại không để yên, cứ nhất định phải làm to chuyện. Anh đưa chân đá vào đống túi mua sắm của cô, càng đưa ra vẻ giọng bực mình.

“Đúng là xui xẻo mà, đi không nhìn đường hả bà chị?”

Thẩm Nghi nãy giờ liên tục xin lỗi mà vẫn nhận lại những cú trách cứ từ phía đối phương, thậm chí anh ta còn hành động vô cùng thiếu tôn trọng. Vốn trong người đã nổi nóng, Thẩm Nghi bị Thịnh Hạo Điền chọc cho bùng nổ cơn giận hơn.

“Anh cũng đi đứng kiểu gì đấy thôi, nếu không đã có thể né được tôi rồi. Tôi đã xin lỗi rồi mà anh vẫn hành xử trẻ con như vậy thì xin lỗi, tôi không tiếp”

“Cô đâm trúng chúng tôi mà còn nói kiểu đó nữa hả?” Người phụ nữ bên cạnh anh lên tiếng, chỉ thẳng tay vào mặt cô.

“Này này, bà chị nói gì đấy? Có biết ông đây là ai không mà nói như thế?” Thịnh Hạo Điền bước lên phía trước hạ ngón tay đang chỉ của người bên cạnh mình, anh ra vẻ tự đắc còn có ý kéo áo vest lên để mình trông thật ngầu.

Thẩm Nghi không quan tâm anh, cắm cúi nhặt lại những món hàng của mình. Sau khi nhặt lên đầy đủ, cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt của anh.

“Dù anh có là ai thì tôi cũng không quan tâm” Thẩm Nghi nở nụ cười khinh bỉ với anh, sau đó còn xen vào khẽ hở ở giữa của đôi tình nhân mà ung dung trở về.

Thịnh Hạo Điền bị câu nói của cô chọc cho tức điên, có ý định đi theo cô để tiếp tục cuộc cãi vả thì bị người phụ nữ bên cạnh ngăn cản.

Cô ta nũng nịu nói với anh “Hạo Điền, mặc kệ người phụ nữ thần kinh ấy đi, cửa hàng có chiếc túi em thích ở gần đây thôi”

Trên cơ mặt Thịnh Hạo Điền vẫn không giãn ra được hơn bao nhiêu, luôn hướng về phía Thẩm Nghi đang đi mà không để người phụ nữ bên cạnh vào mắt. Bị cho cô ta kéo đi một hồi tâm trạng anh cũng dịu lại.