Chương 4

Khi hai người ngồi trên xe đi về nhà, Cố Thanh Nghi ngồi bên ghế lái phụ kể cho Cố Quân Lệ nghe những chuyện thú vị gặp được trong trường ngày hôm nay, toàn bộ cuộc nói chuyện đền không hề đả động đến cuộc xem mắt tối nay.

Cố Quân Lệ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chủ động hỏi cô, “A Noãn cảm thấy Từ Trí Thâm thế nào?”.

Cố Thanh Nghi quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hắn rất thú vị.” Nàng thấy tuy trên mặt hắn không có biểu tình, nhưng vẻ chịu đựng của hắn cũng đủ để cô thấy rất buồn cười.

Trong mắt Cố Thanh Nghi ý cười càng sâu, tiếp tục nói, “Diện mạo cũng không tồi. Tuy rằng so với ca ca thì kém một chút.”.

Hai tay Cố Quân Lệ nắm vô lăng (tay lái xe ô tô) thật chặt, mắt hắn nhìn phía trước, chậm rãi nói, “A Noãn, nhìn người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.”.

Thấy cô thật lâu vẫn không đáp lại, Cố Quân Lệ quay đầu nhìn cô. Một phần cánh tay của cô để lên cửa sổ xe, còn cô thì đang nghiêng đầu nhìn anh. Thấy anh trai nhìn qua, Cố Thanh Nghi cười, trong ánh mắt đong đầy ánh sao sáng, cô nói, “Ca ca, đêm nay anh ngủ với em nhé.”.

Cặp lông mi thật dài của Quân Lệ phẩy phẩy, gợi lên một nụ cười sủng nịch, “A Noãn trưởng thành rồi, không thể cùng với ca ca ngủ chung một giường được.”.

Cố Thanh Nghi duỗi tay xuyên dưới nách hắn, hai cánh tay mảnh khảnh vòng lấy một cánh tay rắn chắc của anh, nghiêng người, đầu dựa đến trên vai anh, đôi mắt nhìn ra ánh đèn bắt mắt lộng lẫy ngoài cửa sổ xe.

Thật lâu sau mới mở miệng, “Em luôn hy vọng bản thân vĩnh viễn không cần lớn lên, vẫn luôn được bồi bên người ba ba và anh.”.

Trong lòng Cố Quân Lệ nảy lên, giống như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên bị ném vào một viên đá, “pằng” một tiếng tạo nên từng đợt sóng nổi lên. Anh có thể cảm giác được tiểu nhân nhi đang kề sát bên người mình lúc này đối với anh có bao nhiêu sự ỷ lại, Quân Lệ nhẹ nhàng thở dài, “A Noãn.”.

Vô luận hắn có năng lực lớn đến bao nhiêu, cũng không có biện pháp ngăn cản cô lớn lên và rời xa khỏi anh.

“Em muốn ngủ cùng với anh!” Cô nói.

Cố Thanh Nghi mặc một cái váy ngủ viền ren ở đai lưng, để chân trần, trong lòng ngực ôm một cái gối đầu màu hồng nhạt, đứng trước cửa phòng ngủ Cố Quân Lệ.

Cố Quân Lệ mới vừa tắm xong, mái tóc ướt lộc cộc còn đang nhỏ nước, trên người chỉ vây quanh bởi chiếc khăn lông, nửa người trên trần trụi, một tay nắm then cửa, cúi đầu nhìn cô.

Cố Thanh Nghi liếc mắt nhìn anh, nghiêng thân mình từ dưới nách Quân Lệ chui đi vào, quen cửa quen nẻo leo lên giường của anh.

Khi Cố Quân Lệ quay đầu lại nhìn cô, thì cô đã chui người vào trong chăn. Thấy anh nhìn qua, Cố Thanh Nghi cười, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, “Anh ngủ bên này nè”, cô nói. Khuôn mặt cô trắng nõn đối lập với tấm chăn sẫm màu, giống như tiểu thiên sứ giữa chốn trần gian đen tối.

Cố Quân Lệ mấp máy môi không nói chuyện, đóng cửa lại, đi đến phía bên kia giường ngồi xuống, vứt tấm khăn lông đang dùng lau tóc lên chiếc ghế bên cạnh.

Cố Thanh Nghi nằm nghiêng ở trên giường nhìn anh ấy, những múi cơ trên cánh tay săn chắc nhấp nhô theo động tác của anh, còn có giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống, dọc theo sống lưng trượt xuống phía dưới. Một giọt, hai giọt. Đi theo đường cơ bắp, xuống tới vùng bị khăn lông che khuất.

Cô duỗi tay, dùng móng tay lướt trên làn da màu mật của anh, lần theo dấu vết của giọt nước chảy xuống. Cố Quân Lệ phảng phất như bị điện giật, cơ bắp trên người co rút, hắn đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt có chút dọa người.

Cố Thanh Nghi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Có nước nè anh, ướt sũng rồi.” Tay còn duỗi ra giữa không trung, giống như nhành hoa lan ngọc vươn giọt sương giữa buổi sáng sớm, long lanh, ướŧ áŧ.

Hầu kết Quân Lệ giật giật, xoay đầu đứng lên, nói “Đừng chạm lung tung”. Anh vòng qua giường, mở cửa ban công đi ra ngoài. Có gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh lạnh, mơ hồ mang theo hương vị trên người của anh ấy.

Cố Thanh Nghi lật người nằm lại, đầu gối lên cánh tay của mình, xuyên thấu qua bức màn màu trắng nhìn bóng dáng đĩnh bạt của nam nhân đang đứng ngoài ban công kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.