Chương 3

Cuối cùng thì thứ sáu cũng đã đến, Từ gia hẹn gặp ở một nhà hàng tây thuộc địa phận Tô Giới. Nhà hàng này có món bò bít tết rất nổi danh, nhưng kỳ thật Cố Thanh Nghi lại không thích ăn cái món nửa sống nửa chín đó, từ trước đến nay cũng rất ít khi ăn.

Dưới ánh đèn lộng lẫy, cánh tay cô vòng vào khuỷu tay của Cố Quân Lệ, đi cùng với anh ấy tới bàn ăn đã đặt trước.

Bên phía Từ gia thấy hai người tới, Từ phụ đứng lên cười nói với Cố Quân Lệ và Cố Thanh Nghi, “Hiền chất tới rồi. Cô nương này chính là Thanh Nghi à?”.

Cố Quân Lệ hơi mỉm cười, “Từ bá phụ, đây là em gái của con.” Cố Thanh Nghi lộ ra một nụ cười lễ phép với Từ phụ, nhỏ giọng nói, “Con chào Từ bá bá ạ.”.

“Ngoan lắm ngoan lắm, mau ngồi xuống.” Từ phụ tươi cười đầy mặt bảo hai người ngồi xuống.

Trong toàn bộ quá trình, Từ Trí Thâm đều là vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn ngồi dựa vào ghế sô pha, thậm chí còn không đứng lên. Biểu tình trên mặt không hề che dấu, thậm chí đến khi nhìn thấy Cố Thanh Nghi còn lộ rõ sự chán ghét.

Cố Thanh Nghi biết hiện tại hắn chỉ xem mình là một con nhóc miệng còn hôi sữa. Khi thấy được thái độ này của hắn, cô nở một nụ cười trào phúng, nhưng vì không để người khác phát hiện nên cô cúi đầu đùa nghịch bộ dao nĩa trên tay mình.

Thật ra nàng cũng đang cười nhạo chính bản thân mình của kiếp trước. Ở kiếp trước cũng vào đêm nay, trong suốt quá trình Từ Trí Thâm đều nhìn cô một cách khinh thường, thậm chí bộ dáng làm bộ làm tịch hiểu chuyện của hắn, hắn cũng lười thể hiện.

Trách không được buổi tối hôm đó lúc trở về, Cố Quân Lệ rất bất mãn đối với hắn, nhiều lần khuyên nàng phải suy xét thật kỹ việc hôn nhân này. Nhưng đời trước nàng giống như ám bùa, còn cảm thấy hành động không có giáo dưỡng này của hắn thật hấp dẫn. Cảm thấy hắn so với những nam nhân khác hay xoay quanh cô, chính là kiểu hiệp khách phong lưu phóng khoáng, không chịu bất kỳ trói buộc thế tục nào.

Vậy mới nói, có phải nữ sinh tâm tư ngây thơ đơn thuần thường sẽ ái mộ những nam nhân hư hỏng, đúng không?.

Người phục vụ đưa thực đơn để mọi người chọn món, Cố Thanh Nghi gọi một dĩa bò bít tết chín toàn phần. Từ Trí Thâm ngồi đối diện phát ra một tiếng cười nhạo, Cố Quân Lệ ngồi bên cạnh sắc mặt càng ngày càng lạnh, giương lên ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm hắn.

Cố Thanh Nghi vẫn như cũ nở một nụ cười lễ phép, đem thực đơn trả lại cho người phục vụ. Cô không cần ngẩng đầu đã biết được biểu tình của Từ Trí Thâm, còn đoán được tại sao khi cô vừa gọi món thì hắn bật cười, chắc chắn trong lòng hắn đang cười cô là “Đồ nhà quê”.

Kiếp trước cho dù cô làm bất kỳ điều gì, hắn đều luôn luôn trào phúng cô, cảm thấy cô giống như đồ nhà quê mới từ nông thôn lên phố. Hắn đã hoàn toàn quên mất trước khi cô gả cho hắn, bản thân cô đã có danh tiếng là đại tiểu thư của Cố gia ở chốn phồn hoa Thượng Hải.

Cố Thanh Nghi thầm than một tiếng, không ngờ tới kiếp trước hôn nhân của cô và hắn kéo dài 4 năm, thời gian hai người ở chung với nhau chắc còn chưa tới 4 tháng, vậy mà mỗi lời nói cử chỉ của hắn cô đều hiểu rõ như trong lòng bàn tay, vậy mới thấy chính mình đời trước đối hắn là có bao nhiêu sự quan tâm chú ý.

Từ phụ một bên liếc mắt trừng trừng nhi tử của mình, lại bày ra vẻ mặt lấy lòng nâng ly rượu hướng về Cố Quân Lệ. Ông cực kỳ xem trọng cuộc hôn nhân với Cố gia, ở Thượng Hải Cố gia là danh môn vọng tộc, lúc trước tổ tiên của họ vẫn luôn làm quan trong triều mãi cho đến đời Cố phụ, cho dù về sau Cố phụ bị tước chức quan, nhưng y thuật cao siêu của ông ấy vẫn có danh vọng cực cao tại Thượng Hải.

Huống chi trưởng tử của Cố gia Cố Quân Lệ, tuổi còn trẻ nhưng đã có tiếng nói trong hai giới chính trị và thương nghiệp ở Thượng Hải. Hắn nắm giữ chức vụ cực kỳ quan trọng trong bộ máy chính phủ mới, không chỉ làm chủ chuỗi cửa hàng trọng yếu trong thành phố, đồng thời còn đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc ngân hàng nhân dân chi nhánh Thượng Hải. Với tầm vinh quang như thế, đã khiến địa vị hiện giờ của Cố gia ở khắp Thượng Hải không ai có thể lay động.

Trước kia đúng là tổ tiên của Từ gia và Cố gia có mối quan hệ cực kỳ sâu sắc, hai bên trưởng bối cũng đã định ra việc liên hôn, chỉ là về sau bởi vì thời kỳ loạn lạc hậu bối bọn họ không hiểu chuyện nên mới cắt đứt liên hệ hai nhà. Hiện giờ chuyện xưa nhắc lại, Cố phụ vẫn nguyện ý làm theo di ngôn của tổ tiên cùng Từ gia kết thân, Từ gia lúc này mới có thể hẹn được cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

Không nghĩ tới nhi tử nhà mình đọc sách đọc đến hỏng cả đầu óc luôn rồi, cả ngày đều ảo tưởng những chuyện không thực tế, đối với việc liên hôn này lại vô cùng kháng cự. Nếu không phải mẫu thân hắn lấy cái chết ra ép buộc, chỉ sợ hắn cũng sẽ không ngồi ở đây đêm nay.

Từ phụ bởi vì hành vi không hề có giáo dưỡng mà nhi tử làm ra trong suốt cả buổi ăn tối, mà cảm thấy mất hết mặt mũi, cả một đêm đều phải bày ra cái mặt già này của ông để cười nói với hai tiểu bối bên Cố gia.

Cố Thanh Nghi lúc này mới phát hiện không khí của bữa ăn tối tràn ngập sự trầm mặc và xấu hổ, vậy mà không hiểu sao trong kiếp trước, khi về đến nhà Cố phụ hỏi về cuộc gặp mặt như thế nào, cô lại nói ra được mấy chữ “cực kỳ vui vẻ” để diễn tả.