Cố Thanh Nghi xách theo một cái rương lớn đứng ở sân ga Bắc Kinh, trên sân ga lúc này người đến người đi rất nhiều, cô nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Cố Quân Lệ.
Anh rất cao, mặc một thân quân trang màu xanh đậm, dáng người đĩnh bạt, ở trong đám người vô cùng nổi bật. Anh hình như không nhìn thấy cô, cau mày, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào dòng người.
Phút giây nhìn thấy anh, Cố Thanh Nghi cảm thấy bản thân như được sống lại, cô đứng tại chỗ, tham lam nhìn chằm chằm sườn mặt anh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Tựa hồ như cảm giác được tầm mắt cô, Cố Quân Lệ bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, nhìn thấy cô, biểu tình trên mặt anh buông lỏng, mặt mày hiện rõ sự dịu dàng.
Cố Thanh Nghi kéo valy chậm rãi đi qua, một bước hai bước. Bước chân cô càng đi càng nhanh, cô cơ hồ đã không nghe được âm thanh ồn ào xung quanh, bên tai chỉ có tiếng tim đập thình thịch rất lớn, trước mắt chỉ có bóng hình người nam nhân mà cô đã nhớ nhung từ kiếp trước đến kiếp này!.
Cô vứt hành lý sang một bên, không màng ánh mắt của mọi người chung quanh, chạy như bay về phía anh, tựa hồ như xuyên qua một vạn năm ánh sáng, nhảy lên trên người anh, mặt chôn trong cổ anh, thấp giọng kêu anh.
“Ca ca. Ca ca.”.
Một bàn tay Cố Quân Lệ vững vàng nâng cô, hàm dưới căng chặt cũng đã buông lỏng. Anh nhẹ vỗ lên tóc cô, chậm rãi thở ra một hơi.
“A Noãn.”.
Đợi lý trí trở về, Cố Quân Lệ nhìn nhìn phía sau cô, nhíu mày, thả cô xuống đất, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, trầm giọng hỏi.
“Phụ thân không phải nói em sẽ đi cùng với giáo viên và bạn học sao, những người khác đâu?”.
Cố Thanh Nghi cúi đầu không nói chuyện. Xem dáng vẻ kia, huyệt thái dương của Cố Quân Lệ giật giật.
“Em nói dối bố à?”.
Cố Thanh Nghi không nói chuyện. Kỳ thật trường học của cô đúng là có hoạt động giao lưu học tập, nhưng không phải ở Bắc Kinh, mà là ở Nam Kinh. Cô cùng bạn học vào nhà ga, nhưng lại không mua vé tàu giống nhau. Đây là biện pháp cô phải suy nghĩ ra đêm mới ra.
Thấy cô vẫn trầm mặc không nói, Cố Quân Lệ có chút tức giận, vừa định mở miệng giáo huấn cô, “Tách” một tiếng, một giọt nước mắt hung hăng rơi lên mu bàn tay của anh.
Cô rất ít khi khóc trước mặt anh, trong lòng Cố Quân Lệ liền xót, giọt nước mắt kia dường như không phải rơi vào mu bàn tay anh, mà là đánh vào trong lòng anh.
“Khóc cái gì? Anh lại không mắng em.”.
Thanh âm của anh nhu hòa, Cố Thanh Nghi lại không khống chế được, khóc nức nở, tấm lưng gầy yếu đều run rẩy.
“Em nhớ anh mà.” Âm thanh cô nghẹn ngào nhỏ vụn cơ hồ nghe không rõ, nước mắt tuôn rơi như mưa, đều đọng lại trên tay anh.
Anh thở dài một tiếng, buông tay cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, nhìn thật kỹ.
Trên mặt cô đều là nước mắt, đôi mắt cái mũi hồng hồng, đáng thương nhìn hắn, giống như chú thỏ nhỏ bị vứt bỏ.
Anh móc một cái khăn tay từ trong lòng ngực, nhẹ nhàng giúp cô lau khô nước mắt, nói, “A Noãn, anh chỉ là rất lo lắng cho em. Em là thân nữ nhi một mình ngồi xe lửa đi xa như vậy thật sự không an toàn, nếu trên đường gặp phải chuyện gì thì biết làm sao bây giờ? Về sau đừng làm ra việc như thế này nữa, biết không?”.
Từ mấy ngày trước anh nhận được điện thoại của Cố phụ, biết cô đến đây, anh vẫn luôn rất không yên tâm, tuy đã gọi điện phân phó cho mấy người cấp dưới, nhờ họ thay mình trông nom cô, nhưng vẫn sợ cô trên đường sẽ xảy ra chuyện. Mấy ngày nay công việc lại nhiều, còn muốn lo lắng về cô, cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Cổ Thanh Nghi hồng con mắt, nhón chân lên, vòng lấy cổ anh, cả người vùi vào trong lòng ngực anh.
“Em rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.” Cô nhớ anh từ kiếp trước, nhớ đến đau lòng.
Nước mắt nóng bỏng của cô làm ướt áo anh, cũng khiến anh thêm đau lòng, anh chưa từng biết hóa ra Cố Thanh Nghi sẽ ỷ lại anh như vậy.
Cố Quân Lệ chậm rãi ôm lấy cô, càng ôm càng chặt.