Chương 32

Cố Thanh Nghi khóc nức nở tỉnh lại, trong phòng tối đen, không gian im ắng chỉ có tiếng hít thở dồn dập của cô, trên mặt đều là nước mắt, gối đầu đã ướt một mảng lớn.

Cô vẫn tiếp tục mơ về cơn ác mộng kia.

Đây là tâm bệnh từ kiếp trước của cô, cũng là nỗi ám ảnh trong cuộc đời này của cô.

Từ sau khi Cố Quân Lệ đến Bắc Kinh, trong một tháng nay cô luôn mơ thấy cơn ác mộng này.

Cố Thanh Nghi xoay người ngồi dậy trên giường, đôi mắt nhìn về hướng ban công. Nơi đó đã bị bức màn thật dày che khuất, chỉ có một hai tia sáng từ ánh trăng len qua khe hở của tấm rèm chui vào phòng.

Kiếp trước, mãi đến khi nghe được những lời từ miệng của Cố phụ, cô mới biết tình cảm của Cố Quân Lệ đối với cô, lúc đầu là khϊếp sợ, không dám tin tưởng, nhưng thời gian trôi đi, cô chậm rãi nhớ lại những việc mà Cố Quân Lệ đã làm cho cô.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn cái gì anh đều hết sức thỏa mãn cô. Từ Trí Thâm đối xử với cô không tốt, hắn bỏ đến nước Anh du học, để lại cô và con một mình ở lại trong nước, chính là Cố Quân Lệ phải đi nhiều chuyến đến Từ gia, còn tự mình gọi cho Từ Trí Thâm, nhờ vậy Từ Trí Thâm mới bảo lãnh cô đến Anh quốc.

Sau khi ly hôn hài tử bị Từ gia mang đi, cũng là Cố Quân Lệ giúp cô giành hài tử về; cô chán ghét cuộc sống trong nước, anh liền đăng ký cho cô vào học tại một trường đại học ở Anh quốc.

Một đời trước của cô là không thể tách khỏi Cố Quân Lệ, mọi chuyện anh làm vì cô đều đếm không hết, tất cả đã vượt qua khả năng mà một người huynh trưởng có thể làm cho em gái.

Đến khi cô già đi, tiếc nuối lớn nhất đó là đã biết tình cảm của anh quá muộn màng, cô càng lớn tuổi càng nhớ đến những kỷ niệm thời còn trẻ giữa cô và Cố Quân Lệ.

Người nam nhân này, đã chiếm cứ một vị trí trong sinh mệnh của cô, thời gian càng dài khuôn mặt của anh trong trí nhớ cô càng thêm rõ ràng, thậm chí những việc nhỏ nhặt lúc trước không thể nhớ rõ, đến lúc này đã khắc sâu trong cô, giọng nói, điệu bộ và nụ cười của anh đã ghi sâu vào trong đầu cô, cả đời đều không thể xóa bỏ được.

Cố Thanh Nghi nhắm mắt lại, giấc mộng này làm lòng cô hoảng hốt, cô hiện tại rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh.

Cô xỏ giày xuống giường, khoác áo ngoài mở cửa phòng, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn tường, cô đi lên lầu 3, mở cửa phòng của anh ra.

Trong phòng im ắng, trên giường sạch sẽ ngăn nắp không có một nếp gấp, đây là phong cách nhất quán của anh, nghiêm cẩn, tự hạn chế. Cô đứng bên cạnh cửa một hồi, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hơi thở nhàn nhạt của anh, cô có thể phân biệt rõ ràng.

Cô đóng cửa bước vào, nằm lên giường anh, lăn đến vị trí anh thường ngủ, tấm chăn vẫn còn hương vị của anh, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng anh đang ôm cô vào trong lòng.

“A Noãn dậy rồi à!” Cố phụ thấy cô xuống lầu, cười nói nhũ mẫu Tần múc cho cô một chén cháo gạo kê, thấy thâm quầng nơi mắt cô, lo lắng hỏi, “Tối hôm qua ngủ không ngon hở con?”.

Cố Thanh Nghi cười cười, “Tối hôm qua tiếng ếch kêu ngoài phòng quá ồn, không ngủ được, bố ăn thêm một chút đi ạ.” Vừa nói, tay vừa gắp cho ông một cái bánh bao.

Cố phụ cười ha hả đưa chén nhận lấy, “Vậy lát nhớ chợp mắt ngủ trưa một lát, dù sao cũng phải ngủ cho đủ giấc.” Cố Thanh Nghi mấy ngày nay đã bắt đầu nghỉ hè.

Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, nói, “Bố ơi, con muốn đi Bắc Kinh.”.

Vẻ mặt Cố phụ kinh ngạc nhìn cô, “Con đi Bắc Kinh làm gì? Nơi đó xa lắm.”.

“Kỳ nghỉ hè này trong trường có hoạt động, sẽ đi đến đại học Bắc Kinh giao lưu trao đổi học tập, đến lúc đó sẽ có rất nhiều giáo viên giáo sư danh tiếng giảng dạy, con muốn đi xem.” Cố Thanh Nghi cúi đầu, dùng muỗng quấy chén cháo.

Cố phụ trầm mặc một hồi, cau mày nói, “Đây tính ra cũng là một cơ hội học tập rất tốt, chỉ là hiện tại thế đạo không bình an, con gái như con một thân một mình ra cửa, bố thật sự không yên tâm.”.

“Không sao đâu ạ, ca ca không phải cũng đang ở Bắc Kinh sao, đến lúc đó con đi xe lửa, để anh ấy tới đón con là được, hơn nữa trên đường đi cũng có bạn học đi cùng nữa, nên sẽ không có việc gì đâu ạ.”.

Cố phụ cau mày trầm tư, trong lòng vẫn không quá yên tâm.

Cố Thanh Nghi còn nói thêm, “Còn có cả giáo viên trong học viện đi cùng, bố cứ yên tâm, con cũng không phải tiểu hài tử.”.

Cố phụ không lay chuyển được cô, thở dài đồng ý.