Thân tặng đến bạn Huong Van và các độc giả đã ủng hộ "Noãn Tương Thôi": một chút cảm xúc lắng đọng về mối tình dang dở của Cố Quân Lệ đối với Cố Thanh Nghi vào kiếp trước.
Giày cao gót màu đen giày nâng bước trên sàn đá cẩm thạch, phát ra âm thanh vang vọng ở hành lang trống rống, dường như mọi thứ xung quanh thật vắng vẻ.
Dãy hành lang heo hút âm u đến dọa người, còn duy nhất một căn phòng ở cuối hành lang phát ra ánh sáng cô độc.
Cố Thanh Nghi chậm rãi đi đến cạnh cửa, dừng lại một chút.
“A Noãn tới rồi à.” Âm thanh già nua khàn khàn từ trong phòng truyền ra.
“Bố ạ.” Cố Thanh Nghi cất giọng gọi ông.
Trong phòng, tóc của Cố phụ đã trắng xóa, trên gương mặt già nua tràn đầy nét tang thương, không còn thần thái sáng láng như ngày xưa. Ông mặt một bộ đồ màu đen, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Cố Thanh Nghi tiến đến trước mặt ông, ngồi xổm xuống đưa tay nắm lấy bàn tay gầy guộc đang để bên sườn ghế của ông, có chút lo lắng.
“Bố à, về phòng nghỉ ngơi đi.”.
Cố phụ ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt vẩn đυ.c tràn đầy sự đau thương. Ông vỗ vỗ mu bàn tay cô, run rẩy vẫy vẫy tay.
“A Noãn. Bố hối hận thật rồi.” Hai tay lão nhân chống lên cây gậy, thân người đổ về trước, vùi đầu nơi cánh tay, cả người run rẩy.
Đôi mắt Cố Thanh Nghi bất giác trở nên ướŧ áŧ, cô hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình không thể rơi lệ trước mặt lão nhân.
Cô vỗ nhẹ tấm lưng còng của Cố phụ, nhẹ giọng an ủi nói, “Bố à, ngài còn con mà.”.
Thân người dưới tay càng thêm run rẩy, tiếng khóc từ người Cố phụ càng tuôn ra nức nở, giống như một hài tử đang khóc rống lên.
Trong lòng Cố Thanh Nghi giống như bị đao cắt, đau đớn khó nhịn, không chịu được nữa, cô ở bên cạnh cũng bắt đầu nghẹn ngào nức nở.
Cố phụ chậm rãi bình tĩnh trở lại, ông ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thanh Nghi.
“A Noãn, ta rất có lỗi với ca ca của con, cũng rất có lỗi với con. Lúc trước khi con ly hôn, ca ca con đã nhiều lần nói với ta về việc muốn cưới con, nhưng ta vẫn luôn không đồng ý. Tất cả mọi người biết con là con gái của ta, bản thân ta chỉ để ý đến mặt mũi của mình, thể diện của Cố gia mà không chấp nhận thỉnh cầu của nó. Nhiều năm nay, từ khi ta ôm con trở về, vẫn luôn đối xử với con như nữ nhi thân sinh của mình. Tình cảm của Quân Lệ đối với con, ta đều biết hết, nhưng ta mãi vẫn không chấp nhận, chỉ nghĩ nếu có thể đưa con đi xa, thời gian dài như vậy ắt hẳn hắn có thể buông xuống. Nhưng cho dù ta đã làm đến mức đó, hắn vẫn như cũ sống cô độc một mình nhiều năm như vậy. Nếu lúc trước ta đồng ý, con cũng không cần phải vất vả tha hương một mình nơi đất khách, hắn cũng sẽ không… không...”.
Cố phụ đã không nói nên lời, bàn tay run rẩy gắt gao nắm lấy tay Cố Thanh Nghi, nghẹn ngào nói, “Đứa con trai này của bố, tuổi còn trẻ đã hy sinh vì nước. Nếu sớm biết như thế, lúc trước hắn nói với ta muốn đi nước ngoài tìm con, ta nhất định sẽ không ngăn cản. Như vậy sẽ không xảy ra tình cảnh như ngày hôm nay, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đến một mụn con cũng chưa có, tất cả đều là tội nghiệt của lão già ta đây.”.
Nói xong liền gào khóc. Cố Thanh Nghi vừa nghe xong đã khϊếp sợ đến không nói nên lời, trong đầu cô lúc này là một mảnh choáng váng.
Cô nhớ tới mấy tháng trước, ở Anh quốc nhận được điện thoại của Cố Quân Lệ, lúc ấy trong nước chắc đang rạng sáng, nhưng âm thanh của anh ấy không hề mệt mỏi, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Anh nói, “A Noãn, anh đánh xong trận này rồi đi Anh quốc tìm em có được không?”.
Cô nghe vậy cũng cảm thấy thật sự vui mừng, đã lâu lắm rồi chưa gặp anh. Cô giống như mọi khi liền cất giọng nũng nịu với anh, “Ca ca anh nhất định phải tới nhé, em sẽ đưa anh đi dạo khắp nước Anh luôn!”.
Anh cao hứng nói đồng ý, trầm mặc một lát anh lại nói, “A Noãn, đến lúc đó ca ca sẽ có một việc muốn thỉnh cầu sự đồng ý của em, hy vọng em… sẽ không cự tuyệt anh.”.
Lúc đó Cố Thanh Nghi cũng không có nghĩ nhiều, cười nói, “Chỉ cần là nguyện vọng của anh thì em sẽ đồng ý hết, ca ca anh yên tâm!”.
Trong điện thoại Cố Quân Lệ cười khẽ một tiếng, hít một hơi nói, “Anh hy vọng tới ngày đó đáp án của em vẫn sẽ giống như bây giờ.”.
Nhưng Cố Thanh Nghi thật không ngờ đó lại là lần nói chuyện cuối cùng của hai người, đến khi gặp mặt lại chính là trong tang lễ của anh.