Thấy phía sau hồi lâu vẫn không có động tĩnh, Cố Quân Lệ xoay người nhìn. Thấy cô đứng trước cửa, tay cô đặt lên then cửa không nhúc nhích, trên mặt biểu tình ẩn chứa đau thương.
Anh nhíu mày, buông khăn lông trong tay, đi qua, bế cô lên đặt trên giường.
“Làm sao vậy?” Anh từ phía sau ôm cô, hôn lên gáy cô, ôn nhu hỏi.
Cố Thanh Nghi trầm mặc không nói chuyện, một lát sau tay nhỏ của cô vòng về phía sau, lần xuống bụng dưới của anh, cách quần ngủ nắm lấy đồ vật giữa hai chân anh loát động.
Cố Quân Lệ cứng đờ, thở dài, kéo tay cô ra khỏi hạ thân, đưa tới bên môi hôn lên.
“A Noãn, em không cần làm như vậy, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, chỉ cần em nguyện ý.”.
Cố Thanh Nghi hơi ngẩn người, xoay người ôm chặt lấy anh.
Haix, người nam nhân này, vì cái gì luôn có thể đem cô cảm động phát khóc thế này.
Cuối tuần tại Từ gia.
Vốn Cố Thanh Nghi không muốn tới vũ hội này, nhưng ngày đó sự thất thần trên bàn cơm đã khiến Cố phụ hiểu nhầm rằng cô muốn đi, vô luận sau đó Cố Thanh Nghi giải thích đủ các kiểu với Cố phụ, nhưng ông vẫn một mực cho rằng cô vì ngại ngùng nên mới kiếm cớ, ông chỉ cười an ủi cô, khuyên cô nhất định phải đi.
Trước khi ra cửa còn cố ý dặn dò Cố Quân Lệ phải tạo điều kiện cho cô cùng Từ Trí Thâm có cơ hội ở chung với nhau.
Cố Thanh Nghi nghe xong liền nhướng mày, trộm đánh giá Cố Quân Lệ bên cạnh, vậy mà sắc mặt anh lại như thường đáp ứng.
Tuy rằng biết anh vô cùng có khả năng chỉ là lên tiếng cho có lệ, nhưng trong lòng Cố Thanh Nghi vẫn rất không thoải mái. Dọc theo đường đi bĩu môi ỉu xìu dựa vào lưng ghế, toàn bộ hành trình đều nhìn ngoài cửa sổ không chịu để ý đến anh.
Ngược lại tâm tình Cố Quân Lệ vậy mà rất tốt, khi xuống xe còn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, cười đầy mãn nguyện.
Anh xuống xe giúp cô mở cửa xe, thấy cô đem đầu xoay qua một bên, bộ dáng nhất định không chịu xuống xe, một tay chống lêи đỉиɦ cửa xe, cong lưng nhìn cô.
“Làm sao vậy?”.
“Em không muốn đi vào.” Cố Thanh Nghi có chút ủy khuất, anh biết rõ mà còn hỏi cô như vậy, đáng ghét!.
Cố Quân Lệ nhẹ nhàng vén lên mấy sợi tóc đang rớt bên thái dương cô, vén ra sau tai cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ không để Từ Trí Thâm cùng em đơn độc ở chung đâu. Đi thôi, đã tới rồi thì nên vào ngồi một chút thôi.”.
Câu nói trước của anh dùng âm thanh thật thấp nói với cô, ý là không để cho Lưu thúc thúc đang ngồi ở ghế điều khiển nghe được. Động tác Cố Quân Lệ tuy rằng thân mật, nhưng vì tình cảm huynh muội Cố gia vẫn luôn rất tốt, cho nên Lưu thúc có thấy cũng không suy nghĩ nhiều.
Cố Thanh Nghi kéo cánh tay anh tiến vào đại sảnh. Thấy bọn họ tiến vào, không khí trong phòng vốn đang ầm ỹ liền có chút đình trệ, mọi người đều nhìn lại đây, nhìn về người nam nhân bên cạnh cô đây, Cố Quân Lệ.
Cố Quân Lệ gần đây lại thay đổi chức vụ, là tư cục trưởng đường sắt Thượng Hải, tổng quản lý việc vận chuyển bằng đường sắt. Phải biết rằng có thể khống chế đường sắt một đầu mối giao thông then chốt như vậy, tương đương với việc nắm giữ toàn bộ mạch máu Thượng Hải.
Không thể ngờ được anh ta hôm nay sẽ xuất hiện ở vũ hội Từ gia, mọi người đều có chút kinh ngạc, sau đó là một trận mừng thầm, nếu có thể mượn cơ hội này cùng Cố Quân Lệ kết giao, vậy khẳng định là một chuyện cực tốt.
Từ phụ nhanh chóng chạy tới, trên mặt đầy nét tươi cười, “Quân Lệ, Thanh Nghi hai cháu tới rồi à, đã chờ các cháu thật lâu, mau mau tiến vào.”.
Vừa nói vừa biểu lộ vẻ mặt ân cần dẫn đường cho hai người, trên đường đi còn trêu chọc nói, “Cố cục trưởng ghé qua hàn xá của Từ gia thế này, thật sự là rồng đến nhà tôm rồi.”.
Cố Quân Lệ khách sáo cười cười, “Từ bá phụ nói quá lời, con bất quá chỉ là theo lời phụ thân đưa tiểu muội đến đây nhìn xem, người không cần khách khí.”.
Từ phụ vừa nghe liền cười ha ha, “Đúng vậy đúng vậy, rất nhanh sẽ là người nhà của nhau rồi, đúng là không cần khách khí, hai cháu đêm nay nhất định phải chơi đến tận hứng rồi mới về nha.”.
Lúc này Cố Quân Lệ lại chỉ cong cong môi, không có tiếp lời. Cố phụ chỉ lo cao hứng nên không để ý, đem người đi vào chính sảnh.