Chương 22

Cố phụ ngồi một lúc cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy trở về phòng ngủ của mình ở lầu một.

Nhà ăn chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Quân Lệ nhìn cô một cái, đứng dậy, quần áo trên người đã chỉnh tề. Cố Thanh Nghi liếc mắt nhìn anh, ai có thể ngờ được người này mới vừa rồi còn bày ra một bộ dáng sắc tình ở dưới bàn như vậy.

Cố Quân Lệ tiến tới bên cạnh cô, thấy cô vẫn đang ngồi bất động trên ghế, anh nhướng mày.

“Còn chưa định lên lầu sao?” Anh hỏi.

Cố Thanh Nghi rũ mắt, ủy khuất dẩu miệng.

“Ướt hết rồi.”.

Cố Quân Lệ hô hấp dồn dập, xoay người cô hướng đến trước mặt mình, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu của cô.

Lúc này mắt cô đang nhìn chằm chằm vào đôi giày da bóng loáng, vải quần thẳng tắp không có một nếp gấp, cả người anh là sự sạch sẽ ngăn nắp, dường như việc phát sinh tình cảm mãnh liệt mới vừa rồi ở dưới bàn không hề liên quan gì đến anh.

Cố Thanh Nghi đem bàn chân duỗi ra, ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, “Ướt hết rồi nè!”.

Bàn chân trắng bóc mềm mịn của cô dính đầy chất lỏng đặc sệt của anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng ngà dinh dính nhớp nháp chảy xuống dưới.

Ánh mắt Cố Quân Lệ chuyển màu u ám, cảm thấy du͙© vọиɠ vừa mới hạ xuống của mình lại dần ngo ngoe rục rịch thức tỉnh.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, đem bàn chân dính ướt kia của cô đặt lên đầu gối của mình, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên chân uốn lượn chảy lên quần anh, nhưng anh không hề để ý, móc khăn tay màu trắng từ trong túi áo, cúi xuống chậm rãi giúp cô lau chất lỏng trên chân. Biểu tình cực kỳ nghiêm túc, phảng phất như đang làm một chuyện rất quan trọng, không chút cẩu thả, lau sạch mỗi tấc mỗi phân trên vùng chân, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Cố Thanh Nghi cúi đầu nhìn anh, từ hàng lông mi đang buông xuống, cánh mũi cao thẳng, đến cả đầu gối đang dính tϊиɧ ɖϊ©h͙. Cái quần vốn đang sạch sẽ lúc này đã dính những chấm trắng trắng, trên màu vải dệt màu đen càng nổi bật hơn nữa.

Lau xong chân, cầm lấy chiếc giày thêu mà ban đầu cô thả phía dưới bàn, giúp cô cẩn thận mang vào.

Tâm tư của Cố Thanh Nghi vốn lúc đầu chỉ mang ý chơi đùa, bây giờ lại trầm xuống, cô bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt có chút nóng lên, cúi người ôm cổ anh, mặt chôn vào bên gáy của anh.

“Ca ca. Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh A Noãn nhé.” Âm thanh cô mềm mềm mại mại, còn mang theo chút khàn khàn. Đôi mắt cọ vào cánh tay đang ôm lấy cổ anh, lau khô vệt nước trong mắt.

Cố Quân Lệ thở dài, giơ tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không biết tại sao cô lại nói ra những lời này.

Cố Thanh Nghi nắm vạt áo tây trang của Cố Quân Lệ, nhắm mắt theo sau anh đi lên lầu. Anh đi đâu cô liền theo tới đó, giống như cái đuôi nhỏ cắt hoài không đứt.

Cố Quân Lệ trở lại phòng, cầm áo ngủ đi đến phòng tắm, thấy cô còn muốn cùng đi vào, quay người lại đem bàn tay nhỏ của cô bứt ra khỏi vạt áo của mình, phanh một tiếng đóng cửa phòng tắm lại.

Cố Thanh Nghi nghe tiếng nước chảy vọng ra từ trong phòng tắm, cô phồng miệng, thở phì phì trở về phòng của mình tắm rửa.

Tắm xong, cô về lại phòng của Cố Quân Lệ, cửa phòng đang đóng, cô dừng lại trước cửa một chút, duỗi tay thử thăm dò xoay then cửa.

“Đát” một tiếng, cửa mở. Cố Quân Lệ đứng ở ban công lau tóc, đưa lưng về phía cô, nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng không để ý đến cô.

Cố Thanh Nghi đứng hồi lâu nhưng không làm ra động tác nào.

Kỳ thật cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh. Cô muốn hỏi anh có hối hận hay không, muốn hỏi anh có cảm thấy cô kỳ quái hay không.

Cố Quân Lệ là một người con hiếu thuận, anh không bao giờ làm ra chuyện khiến Cố phụ thất vọng. Nếu như có một ngày, Cố phụ phát hiện hai đứa con trai con gái của mình đã ở sau lưng ông làm ra chuyện cấm kỵ xấu hổ này, từ đó phản đối việc hai người họ ở bên nhau, thì lúc đó Cố Quân Lệ sẽ lựa chọn như thế nào?.

Kỳ thật cô cũng không có đủ dũng cảm, mấy vấn đề này cô không dám trực tiếp hỏi anh. Dù hai người đã trải qua một đêm mưa rền gió dữ kia, nhưng cảm giác bất an từ khi trọng sinh cho tới nay vẫn không hề biến mất.