Chương 40: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu

Dì Lý cuối cùng không kiềm chế được, một năm rồi, không có tiến triển thì thôi, tại sao Tình Tình lại đột nhiên rời khỏi, còn đem lưu ngôn của Phương Ngôn cho cô, nguyên vẹn trả lại cho nàng. Điện thoại của cô và tiểu Vũ toàn bộ đều tắt máy, sau khi người tới một thành phố khác, hoàn toàn biến mất.

"Tiểu Ngôn, con và Tình Tình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó như bốc hơi khỏi thế gian? Ngay cả ta cũng không tìm được nó."

"Dì, con không biết, con hoàn toàn không nhớ ra được ngày đó con nói cái gì. Con chỉ nhớ được chị ấy đến hôn con, con đẩy chị ấy ra."

"Các ngươi hai đứa trẻ này làm sao thì không thể ít dằn vặt ta một chút nhỉ? Ta cũng cao tuổi rồi, còn muốn ta bôn ba vì các ngươi như vậy. Một đứa ngu một đứa ngốc, cũng thật là rất hợp." Thấy được Phương Ngôn rất thương tâm nhìn bức ảnh của Phó Tình, dì Lý thực sự là mắng lại không mắng được, đánh lại không đánh được.

Hai người đều là đứa trẻ rất thông minh, tại sao đυ.ng phải cảm tình, thì trở thành hai đứa ngốc. Dì Lý thở dài, cũng rời khỏi rồi, bây giờ nói không có tác dụng gì cả, tìm đi. Chung quy phải tìm người trở về, mới có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì cũng không biết làm sao giải quyết vấn đề chứ.

Phương Ngôn hôm nay rất tức giận, rõ ràng đã nói mình tuyệt đối không đi công tác. Lục Tử con người chết tiệt này, nói nàng kế hoạch lần này quá phức tạp, nàng ấy thuyết minh không được. Khăng khăng muốn bản thân nàng đi. Phòng công tác của Lục Tử làm đến vô cùng thành công, hiện tại cả công ty lớn của những thành phố khác, đều sẽ tới hẹn trước, đương nhiên công lao của Phương Ngôn cũng không nhỏ. Công ty đến hẹn sẵn phần lớn đều là nhắm đến kế hoạch của nàng, đều chỉ rõ muốn nàng viết.

Nàng mang theo thư ký của Lục Tử vội vã đi tới một thành phố không xa lạ, vì thành phố này, Phó Tình từng dẫn nàng đến. Thế nhưng nàng mù đường, cho dù địa phương từng đến, nàng cũng không thể nhận biết đường.

Thành phố rất lạnh, Phương Ngôn mặc đồ lông mới vừa đi ra khách sạn liền cảm thấy lạnh, nàng xách lấy một ly cafe, theo thư ký.

"Tên ngốc, tôi rất nhớ em."

Phương Ngôn dừng lại bước tiến, âm thanh này.. Tiếng nói rất thương cảm, tiếng nói này hình như là tiếng của Phó Tình, là chính mình quá nhớ chị ấy, cho nên ở thành phố quen thuộc này, xuất hiện nghe nhầm sao?

"Tên ngốc, tại sao mỗi một thành phố đều có bóng dáng của em, tôi không tìm được thành phố không có em, làm sao bây giờ? Tôi nên làm gì, tôi nên làm sao quên đi em."

Phương Ngôn nhìn chung quanh, Mạch chị ở đâu? Nàng rất khẳng định đây là tiếng của Phó Tình, không phải là ảo giác của mình.

Thấy được rồi, nàng cuối cùng thấy được rồi, trên ghế dài bên phố, cô một thân quần áo quen thuộc, là quần áo Phó Tình lúc trước cho nàng, nàng làm sao có khả năng không quen.

Bóng người lẻ loi, cô quạnh, thương cảm, lạnh lẽo, đây là cảm giác bây giờ Phó Tình cho nàng.

"Phương tổng, thời gian sắp không còn kịp rồi, chúng ta đi nhanh chút đi." Thư ký cảm giác được Phương Ngôn dừng lại, nàng đi về hối thúc Phương Ngôn đi nhanh một chút.

"Tự cô qua đó đi, thì nói thuyết minh sẽ trì hoãn, cái này cô giúp tôi ném đi, cảm ơn." Phương Ngôn đem ly cafe trong tay nhét đến trên tay thư ký.

"Hả? Được rồi." Thư ký không biết tại sao phải trì hoãn, nhưng Phương Ngôn là lão tổng của công ty, nàng nói cái gì chính là cái đó.

Phó Tình nghe được thanh âm quen thuộc phía sau, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn. Phương Ngôn lạnh lùng nhìn cô, đang muốn nói chuyện.

"Ảo giác, ha ha, lại là ảo giác."

Phó Tình nở nụ cười, ôm lấy laptop, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.

"Ngươi đứng lại đó cho em." Oa, một câu nói thật là hung hăng, lẽ nào Phương Ngôn bây giờ là phiên bản của Phó Tình?

Ơ, hôm nay ảo giác này còn biết nói chuyện?

Phương Ngôn đi tới bên người cô, kéo lấy tay của cô, bàn tay lạnh như băng.

"Tại sao không mặc nhiều một chút, không lạnh sao?"

"Lạnh lẽo của cơ thể, làm sao so sánh với lạnh lẽo trong lòng. Em không yêu tôi, tại sao còn muốn kêu tôi, để tôi rời khỏi không tốt sao?" Tay nhỏ ấm áp của Phương Ngôn, để Phó Tình biết, đây không phải ảo ảnh, thật sự là Phương Ngôn.

"Ai nói với chị em không yêu chị? Đi theo ta đi, nơi này quá lạnh rồi." Vẫn may chính mình mới ra cửa khách sạn thì gặp phải Phó Tình, nếu không Phương Ngôn thật hoài nghi mình có thể trở lại khách sạn hay không.

Nàng là muốn đi, thế nhưng Phó Tình phía sau nant2 cũng không muốn đi theo nàng.

"Mạch, em rất lạnh, chúng ta trở về phòng nói chuyện có được hay không?"

Một tiếng "Mạch" Dịu dàng, Phó Tình thì thành thành thực thực đi theo Phương Ngôn rồi, thật dễ gạt. Tình yêu quả nhiên sẽ để chỉ số IQ của con người trở thành số không, nhìn Phó Tình liền biết rồi.

Phương Ngôn dẫn Phó Tình trở về phòng, chuyện thứ nhất làm không phải rót nước cho Phó Tình, không phải lấy chăn bao lấy toàn thân lạnh lẽo của Phó Tình. Mà là đến phòng tắm mở nước nóng, sau đó đi ra đem laptop để đến trên bàn trà, bắt đầu cởϊ qυầи áo của Phó Tình.

"Em.. Em làm cái gì?" Phó Tình một mặt khó có thể tin nhìn nàng.

"Đi tắm rửa, đến ngâm nước nóng một chút, chị xem thân thể của chị đều sắp cứng lại rồi. Thân thể lạnh lẽo như thế, ôm không thoải mái."

Hơn một năm rồi, Phó Tình từng cái từng cái thành phố chạy đi, cảm giác lòng của mình đã là ngàn năm lạnh rét, có loại cảm giác trong ngoài cùng nhau tan băng. Phương Ngôn dẫn cô vào phòng tắm, dùng nước nóng giúp cô xối toàn thân một chút trước, cảm giác thân thể của cô không lạnh lẽo như vậy nữa. "Tự mình tắm đi, nếu không chút nữa lại phải nói với em chị thiệt thòi lớn rồi." Nàng quay người muốn đi ra ngoài giúp Phó Tình lấy quần áo, vẫn may vóc người chiều cao của họ cũng không chênh lệch nhiều, ngoại trừ vị trí nào đó, quần áo đều có thể mặc chung.

Tay của Phó Tình nắm chặt nàng, "Ở bên tôi, đừng để tôi cảm giác là một giấc mộng."

Nghe được câu nói này của Phó Tình, Phương Ngôn ngoại trừ đau lòng, còn có thể có cảm giác gì?

"Em đi lấy quần áo cho chị thay, lập tức thì trở về, được không?"

Khi nàng lấy xong quần áo đi vào, Phó Tình đã tự mình mở xong nước của bồn tắm, thoải mái nằm ở bên trong.

"Mạch, tại sao chị nói em không yêu chị?" Phương Ngôn đi qua ngồi ở bên trên bồn tắm, kéo lấy tay của Phó Tình.

"Em nói bây giờ em ở chung với Lục Tử." Ạch.. Mình thật sự đã nói lời này?

"Em ở cùng một chỗ với cậu ấy, em nói như vậy không có sai a."

Phó Tình nhắm mắt lại, cô không biết nên nói cái gì cho phải, cô cảm giác hình như chuyện không phải cô nghĩ như vậy, chính mình một năm này chịu khổ, hình như đều vô ích rồi.

"Mạch, ngày đó em có phải nói lời gì thương tổn chị, cho nên chị mới sẽ rời khỏi em?" Nghe được lời này của Phương Ngôn, Phó Tình thật sự muốn trực tiếp ngất đi thôi, nói nửa ngày con người này cả ngày đó chính mình làm nhiều chuyện quá đáng cỡ nào, nói lời đả thương người cỡ nào, cũng không biết.

"Em.. Ngày đó chuyện bản thân em làm, lời em nói em làm sao có thể cũng không biết."

"Ngày đó.. Em sợ hãi, vừa nhìn thấy chị đầu óc thì trống rỗng, cái gì cũng không biết." Nói đến chuyện này, Phương Ngôn cũng rất ngại ngùng, thế nhưng nàng thật sự cái gì cũng không nhớ được.

"Sợ hãi?"

"Lời nói ghi lại của chị một năm đó, mỗi ngày em đều có thể nghe được, em biết là em sai rồi, em không nên không có cố gắng nói chuyện với chị, là bản thân quyết định rời khỏi. Em luôn ở trong phòng chờ chị, thế nhưng chị cũng không có đến. Kết quả chị đột nhiên xuất hiện ở phía sau em, em lại nửa điểm ý nghĩ chuẩn bị gặp được chị cũng không có, thanh âm lạnh nhạt kia của chị, để em cảm thấy chị còn đang giận em."

"Cho nên ngày đó chuyện đầu tiên của em là chạy trốn, tôi hôn em, em còn đẩy tôi ra."

"Em sợ hãi a.."

"Sợ hãi, em sợ hãi tại sao là tôi đang trả giá? Thực sự là thiệt thòi lớn rồi." Phó Tình thật sự không biết nên tức giận, hay là nên cao hứng, con người này làm sao có thể ngốc thành như vậy. Nữ vương đại nhân, kỳ thực cô cũng rất ngốc, nếu cô không nán lại, sẽ không nhiều chuyện như vậy. Dì Lý thật sự không có nói sai các ngươi, một ngu một ngốc, tuyệt phối.

"Tên ngốc, chuyện ngày đó chúng ta cũng đừng nói nữa, chúng ta làm hòa. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?"

Phương Ngôn còn đang rối rắm chuyện ngày đó, nghe được Phó Tình nói như vậy, cũng không muốn rối rắm tiếp, Phó Tình không nói, chính mình lại không nhớ ra được, rối rắm nữa cũng vô dụng.

"Ừm, mau đứng dậy đi, nước cũng lãnh rồi."

Phương Ngôn cầm lấy khăn lông khô mang đến, tỉ mỉ giúp Phó Tình lau thân thể, động tác rất nhẹ nhàng, rất sợ dùng quá sức, lau đau Phó Tình.

"Tên ngốc, ngủ cùng tôi có được hay không, rời khỏi em hơn hai năm này, tôi không có một ngày từng ngủ yên ổn."

"Được." Phương Ngôn viền mắt đều đỏ rồi, chị không yên ổn, lẽ nào em thì từng yên ổn sao? Ngày không có chị, em giống như chị đều là đang dày vò.

Bên trong quán cà phê dưới lầu khách sạn, ngồi hai nữ một nam.

"Dì Lý, lần này dì yên tâm rồi chứ." Lục Tử? Lục Tử tại sao lại ở chỗ này?

"Ừm, cuối cùng có thể yên tâm rồi, hai đứa ngu ngốc này thật sự quá biết dằn vặt người rồi. Còn có tiểu Vũ, bây giờ ta rảnh tính sổ với ngươi rồi." Tiểu Vũ cũng ở? Không trách Phương Ngôn chỉ nhìn thấy một mình Phó Tình, tiểu Vũ cận vệ này vừa rồi cũng không từng xuất hiện.

"Dì Lý, chuyện này thật sự không thể trách ta. Đại tiểu thư nói không cho phép bất cứ người nào tìm tới cô ấy, còn đem sim điện thoại của ta ném đi. Ta có thể làm gì. Đại tiểu thư khóc đến thương tâm như vậy, nói Phương tiểu thư yêu người khác, không yêu cô ấy, Đến sân bay, ta hỏi cô ấy đi nơi nào, cô ấy thì cho ta hai chữ, " phiêu bạt"." Tiểu Vũ cũng rất oan ức, hắn làm sao biết Phương Ngôn căn bản là chỉ thích một mình Phó Tình, sớm biết là như thế này, hắn trói cũng đem Phó Tình trói về.

Dì Lý nhìn gương mặt oan ức kia của tiểu Vũ, biết hắn cũng không dễ dàng, theo Phó Tình phiêu bạc hơn một năm, cũng đủ cực khổ.

"Tiểu Tử, lần này thật sự rất cám ơn ngươi, nếu như không phải ngươi, Tiểu Ngôn cũng sẽ không đến nơi này."

"Không cần cám ơn ta, thấy được cậu ấy có được hạnh phúc vốn là thuộc về cậu ấy, ta cũng rất vui vẻ. Phó Tình có bao nhiêu yêu cậu ấy, trong lòng ta đã rất rõ ràng, ta cũng nên buông tay rồi. Ta cũng phải tìm kiếm hạnh phúc thuộc về bản thân ta, hạnh phúc cùng với họ."

Khi ba người bàn bạc đến vui vẻ, điện thoại của dì Lý đột nhiên vang lên, một tin tức đối với họ mà nói không biết là tốt hay xấu để họ đều trầm mặc. Ba của Phó Tình, Phó Uyên, đột nhiên xuất huyết não, qua đời rồi.

Ba người Ba người ai cũng không muốn đi lên làm phiền hai người ngu ngốc rất không dễ dàng mới ở chung với nhau, dì Lý gõ nhịp, "Ngày mai rồi nói cho nó biết đi, đến khi đó xem nó có nguyện trở về không, ta là chắc chắn sẽ không miễn cưỡng nó."

Chuyện này không liên quan Lục Tử, cho nên nàng không nói gì, tiểu Vũ cũng chỉ gật đầu. Khi Phó Tình rời khỏi cùng Phó Uyên làm ầm ĩ thành như vậy, cũng nói đoạn tuyệt quan hệ, cô có chịu trở lại hay không, cũng không ai biết.

"Tiểu Vũ, ngày mai ngươi đi nói đi. Ta phải trở về kiểm tra một chút trước, làm sao sẽ đột nhiên xuất huyết não." Dì Lý gọi điện thoại thông báo thủ hạ tới đón nàng đi sân bay.

Tiểu Vũ há to mồm, chỉ chỉ chính mình, tại sao chuyện xui xẻo đều là để ta làm a. Hắn quay đầu nhìn Lục Tử, hi vọng Lục Tử có thể giúp hắn một chút, Lục Tử cũng đứng lên theo dì Lý.

"Ta phải đi thay Phương Ngôn thuyết minh kế hoạch của cậu ấy, tiểu Vũ thì đã làm phiền ngươi rồi, ngươi xem chúng ta đều rất bận."

Tiểu Vũ thật sự là muốn khóc không có nước mắt, lẽ nào hắn phải một mình đi đối mặt lửa giận của nữ vương? Không đúng, còn có Phương Ngôn ở đó, tại sao có thể quên sự tồn tại của nàng chứ. Chỉ cần Phương Ngôn ở đó, Phó Tình hẳn là sẽ không mất khống chế. Nghĩ tới đây, tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm.