Chương 39: Chúng ta không gặp nhau nữa



"Thư kí Vương, Mạc tổng hôm nay thật sự không vào công ty sao?" Phó Tình lựa chọn thu mua chính là một công ty đầu tư, chuyên đầu tư hạng mục công ty nhỏ không có năng lực tự mình kinh doanh.

"Ừm, Mạc tổng luôn có chút chuyện, cần ngày mai mới có thể trở về." Vương Mân bởi vì Phó Tình không ở, lười biếng ở nơi đó lên mạng tán gẫu, vừa nhìn thấy giám đốc Hoàng của bộ phận đầu tư thì đau đầu, hôm nay cũng vào hỏi mấy lần rồi.

"Hôm nay chúng ta nhận được một hạng mục, nhìn qua vô cùng không tệ, ta sợ bị người khác cướp."

"Gấp cũng vô dụng, Mạc tổng đến nơi khác, ngươi để đối phương đừng tìm người khác nữa, ngày mai thì có thể cho bọn họ câu trả lời rồi" Chuyện như vậy cũng muốn ta đến dạy, thực sự là không có linh hoạt chút nào.

"Aiz, vậy chỉ có thể như vậy."

Phó Tình cũng sẽ đi công tác? Làm sao có khả năng, thành phố có Phương Ngôn, cô làm sao có khả năng cam lòng rời khỏi. Nhưng cô thật sự đến nơi khác rồi, cô đến quê hương của Phương Ngôn, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Phương Ngôn.

Phó Tình đứng ở noi sáu năm trước Phương Ngôn vãi tro cốt, vẫn may trí nhớ của tiểu Vũ rất tốt, còn có thể dẫn cô tới nơi này.

"Phương bá phụ, Phương bá mẫu, ta là Phó Tình. Đối với Phó gia đã từng ức hϊếp các ngươi, ta thật sự rất xin lỗi. Ta yêu Phương Ngôn, ta yêu con gái bảo bối của các ngươi, Ta đáp ứng các ngươi, ta sẽ cố gắng chăm sóc em ấy, bảo vệ em ấy, hi vọng các ngươi có thể chúc phúc chúng ta. Chúng ta đã xảy ra một chút hiểu lầm, bây giờ tuy sống ở cùng một thành phố, thế nhưng mỗi ngày ta đều rất cẩn thận tránh em ấy, ta sợ em ấy còn đang tức giận. Mỗi ngày ta đều để cho nàng lưu ngôn, thế nhưng lập tức thì sắp một năm rồi, em ấy từ đầu đến cưới không chịu liên lạc ta, ta thật sự không biết nên làm gì. Nơi này thật sự rất đẹp, sang năm ta sẽ trở lại, hi vọng năm sau ta có thể cùng với em ấy đến thăm các ngươi, hi vọng mỗi một năm sau này đều có thể cùng em ấy đến thăm các ngươi."

"Tiểu Vũ, ngươi có thời gian đi hỏi một chút, sửa chữa con đường này đại khái phải bao nhiêu tiền, nếu như có thể, ta muốn làm lại con đường này, sau này đến cũng thuận tiện chút, nơi này cũng sẽ không xảy ra nhiều tai nạn như vậy."

"Vâng, đại tiểu thư."

"Cái gì? Ngày mai thì có thể cho trả lời chắc chắn?" Lục Tử vui vẻ, người ta có thể cho một trả lời chắc chắn như thế, chứng minh hạng mục kai người ta nhìn trúng rồi. Hạng mục này là phòng làm việc của nàng ấy tự mình làm ra hạng mục đầu tiên, hơn nữa tự tay Phương Ngôn viết kế hoạch, làm sao có khả năng không được người nhìn trúng đây.

Chỉ cần có thể đem hạng mục này bán đi, mình lập tức là có thể trả tiền cho nhà rồi, là loại toàn bộ trả hết nha. Trong lòng Lục Tử tươi đẹp a, công ty đầu tư Mạc thị là công ty đầu tư lớn nhất cả thành phố, chỉ cần bọn họ chịu đầu tư, không biết có bao nhiêu người sẽ muốn cướp hạng mục này.

Phó Tình vừa vào công ty, giám đốc Hoàng của bộ phận đầu tư lập tức như con sâu theo vào phòng làm việc của cô.

"Mạc tổng, ngươi xem một chút hạng mục và kế hoạch này, nếu như thật sự có thể theo kế hoạch này chấp hành như vậy, ta kiến nghị bán đứt hạng mục này, khẳng định kiếm lời to."

Giám đốc Hoàng tuy đầu óc không phải linh hoạt như vậy, thế nhưng đối với độ nhạy cảm của phương diện kinh tế, vẫn là để Phó Tình rất thưởng thức, hắn có thể nói hạng mục chắc chắn kiếm tiền, chắc chắn sẽ không kém đến chỗ đó.

"Ngươi để xuống đi, chút nữa ta xem."

Vương Mân giúp Phó Tình pha tách trà đi vào, thấy được Giám đốc Hoàng đã ở trong phòng làm việc, aiz, người này vẫn thật sự là gấp ráp a. Phó Tình vừa trở về, cũng không biết để người ta nghỉ ngơi một chút, hắn thấy được tiểu Vũ đều mệt nằm bò rồi. Con đường của nhà Phương Ngôn thật không dễ đi, còn phải bắt máy bay trở về, tiểu Vũ thật sự chịu mệt rồi.

Phó Tình cũng rất mệt, vốn là muốn bắt máy bay ngày may trở về, thế nhưng cô vừa nghĩ tới Phương Ngôn, cô vẫn là vội vội vàng vàng cùng ngày chạy về. Mỗi ngày tám giờ tối nghe phát thanh trở thành thói quen của cô, trong lòng cô, đây là thời điểm duy nhất có thể cảm giác được Phương Ngôn ở bên cạnh.

Cô nhìn tư liệu hạng mục trước, nhìn lên cặp văn kiện, cũng không có chỗ gì đặc biệt, đặc sắc hấp dẫn cô. Khi cô mở ra kế hoạch, hai chữ Phương Ngôn, trong mắt của cô chỉ có hai chữ này. Cô rốt cuộc biết tại sao giám đốc Hoàng nói nếu như có thể thi hành theo kế hoạch này viết, khẳng định kiếm tiền, tại sao đều không từng nhắc tới hạng mục này có bao nhiêu tốt.

"Tên ngốc, tôi cuối cùng bắt được cơ hội quang minh chính đại gặp em rồi."

Kế hoạch của Phương Ngôn còn cần xem sao? Đương nhiên là không cần rồi, Phó Tình còn có thể hoài nghi năng lực của Phương Ngôn? Cho dù để cô táng gia bại sản, cô cũng sẽ không chút do dự đi thực hiện kế hoạch của Phương Ngôn.

"Giám đốc Hoàng, ta muốn gặp người viết bàng kế hoạch này, lập tức."

Giám đốc Hoàng cho rằng Phó Tình là vừa ý tiềm lực của hạng mục này, cho nên muốn lập tức gặp người, muốn giành hạng mục này. Hắn lập tức thông báo Lục Tử, để nàng ấy mang theo người viết kế hoạch đến công ty, bà chủ triệu kiến.

Lục Tử mới biết thì ra nói ngày mai cho câu trả lời chắc chắn, là bởi vì bà chủ không có ở. Nàng ấy về nhà kéo lấy Phương Ngôn, đến thẳng công ty đầu tư Mạc thị.

"Thổ Thổ, công ty đầu tư Mạc thị này là công ty đầu tư lớn nhất cả thành phố bây giờ, nếu như bọn họ đồng ý đầu tư hạng mục của chúng ta, bất quá tốt nhất là ra giá bán đứt hạng mục của chúng ta, chúng ta lập tức là có thể trả tiền cho nhà mình rồi."

Phương Ngôn không muốn ra ngoài, cho nên mỗi lần đều là Lục Tử mang hạng mục về cho nàng, bản thân nàng ở nhà lên mạng tra tư liệu. Nếu như tư liệu không đầy đủ, nàng sẽ để Lục Tử ra ngoài khảo sát thực địa. Nàng sợ ra ngoài không cẩn thận gặp phải Phó Tình, càng sợ chính mình ra ngoài sẽ bỏ qua Phó Tình tới cửa tìm nàng, đáng tiếc nàng đợi một năm rồi, Phó Tình từ đầu đến cuối không có xuất hiện.

"Mạc thị? Công ty đầu tư mới xuất hiện của hai năm qua?" Nghe được chữ Mạc, trong lòng nàng hồi hộp một hồi.

"Không phải, là công ty đầu tư cũ, cậu cho rằng là Phó Tình mở? Cô ấy làm sao có khả năng mở công ty đầu tư, chuyện này đối với cố ấy mà nói, quá nhỏ quá không có tính khiêu chiến rồi."

"Nga." Hóa ra là chính mình quá nhạy cảm.

Biết Phương Ngôn sắp đến, tiểu Vũ và Vương Mân đều trốn đến bên trong phòng làm việc, không có sự cho phép của Phó Tình, không được đi ra. Hai người đáng thương chỉ có thể trốn, lên mạng, ngủ, chờ đợi mệnh lệnh bỏ cấm của nữ vương đại.

Phương Ngôn và Lục Tử được an bài đến phòng hội nghị, giám đốc Hoàng bị Phó Tình điều đi rồi, Phó Tình không hy vọng ở trước khi không có được Phương Ngôn tha thứ, chuyện của chính mình bị người khác của công ty biết. Đổng sự trưởng của Phó thị, vì một người phụ nữ, từ chức chạy đến nơi đây làm một bà chủ công ty đầu tư thông thường.

"Tên ngốc, đã lâu không gặp."

Phía sau của Phương Ngôn đột nhiên truyền đến một câu hết sức quen thuộc, âm thanh này vẫn là lạnh nhạt như vậy, nhưng lại là tiếng cả đời của nàng cũng không thể quên. Nàng nào biết, khi Phó Tình ở trước cửa, cần bao nhiêu dũng khí, mới dám mở ra cửa phòng họp. Lúc nói chuyện liều mạng khống chế tâm tình của chính mình, mới khiến thanh âm của mình nghe lên, không có bởi vì hưng phấn mà run rẩy.

Lục Tử trợn mắt ngoác mồm nhìn Phó Tình, cô.. cô làm sao.. Đúng là bà chủ của công ty đầu tư nhà này? Tuy dáng vẻ của cô hình như rất lạnh nhạt, thế nhưng nước mắt trong mắt cô bán đứng cô rồi. Lục Tử một câu nói cũng chưa nói, tự mình mở cửa ra ngoài, vào lúc này, căn phòng này, không có vị trí chính mình lưu lại, căn phòng này chỉ thuộc về họ.

Phương Ngôn không quay đầu lại, cả người nàng đều cứng lại rồi, nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ tất cả những thứ này đều là ảo giác của chính mình. Một đôi tay lạnh như băng đặt ở trên bả vai của nàng, "Tên ngốc, tôi rất nhớ em."

Phương Ngôn biết đây không phải ảo giác, Phó Tình thật sự là đứng phía sau mình. Không biết tại sao, nàng đột nhiên có loại kích động chạy trốn, nàng tránh khỏi tay của Phó Tình, chạy ra cửa, tay vừa muốn đυ.ng tới tay cầm cửa, thân thể lại bị xoay qua, cả người bị đặt ở trên cánh cửa. Nàng sợ nhìn thấy Phó Tình, nàng không biết nên làm sao đối mặt cô. Bây giờ là không có cách nào, thân thể đều bị Phó Tình đè lên, chỉ có thể trực tiếp đối mặt Phó Tình. Phó Tình sắp bị nàng tức điên rồi, rất không dễ dàng có thể nhìn thấy nàng, nàng chuyện đầu tiên lại là chạy trốn.

"Em còn muốn trốn? Tại sao nhìn thấy tôi thì muốn trốn? Lẽ nào cứ như vậy không muốn nhìn thấy tôi? Lẽ nào em không có nhớ tôi chút nào sao?" Nữ vương đại nhân a, cô làm sao vừa gặp mặt lại bắt đầu dạy bảo nàng rồi, dì Lý dạy đều quên rồi?

Phương Ngôn mím môi không nói lời nào, nàng không biết nên nói cái gì.

Phó Tình nhìn nàng dáng dấp như vậy, không nhịn được phủ lên đôi môi của nàng, Phương Ngôn giống như đứa nhỏ bị dọa hư, đẩy cô ra.

"Phó Tình, chị hãy tôn trọng một chút có được hay không, tôi không còn là người làm của chị, không phải chị muốn thế nào thì thế đó." Con người này làm sao vừa đến đã biết hôn môi, một chút cũng không biết kín đáo. Thế nhưng nàng không ngờ được lời nói chính mình không có qua suy tính, tổn hại đến Phó Tình.

"Tại sao? Tại sao phải nói như vậy, chẳng lẽ em thật sự không yêu tôi rồi?" Phó Tình bị tổn thương rồi, bất luận Phó gia đối với cô thế nào, cô sẽ tức giận, nhưng cô chưa bao giờ sẽ thương tâm. Thế nhưng lời của Phương Ngôn thương tổn đến cô thật sâu, chẳng lẽ mình thật sự vẫn là trễ rồi?

"Bây giờ tôi cùng Lục Tử ở cùng nhau." Phương Ngônkhông nói dối, nàng xác thực ở cùng một chỗ với Lục Tử, cái này Phó Tình thì biết từ lâu rồi. Phương Ngôn cũng không biết tại sao phải nói như vậy, suy nghĩ của nàng đã hỗn loạn rồi, nàng không biết nên nói cái gì với Phó Tình. Nhưng mà Phó Tình hiểu lầm rồi, cô cho rằng ý của Phương Ngôn nói như vậy, là chỉ nàng yêu Lục Tử rồi, chính mình đã tới chậm.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ rời khỏi." Cái gì, rời khỏi? Phương Ngôn ngốc nghếch nhìn Phó Tình, cô làm sao đột nhiên lại nói muốn rời khỏi? Ngay ở khi nàng còn đang suy nghĩ chính mình vừa rồi nói cái gì, Phó Tình thương tâm không biết đã rời khỏi phòng hội nghị.

Lục Tử đứng trước cửa, nàng ấy không biết nên đi nơi nào đợi tin tức, cho nên chỉ có thể ngơ ngác đứng trước cửa. Kết quả thấy được Phó Tình mở cửa đi ra, hơn nữa cách thời gian nàng ấy ra ngoài cũng không lâu, sẽ không chứ, Phương Ngôn nhanh như vậy đã bị Phó Tình làm xong? Aiz, khi yêu một người có lẽ chính là như vậy đó, dăm ba câu thì hợp lại rồi. Ôi, làm sao không thấy Phương Ngôn theo ở phía sau ra ngoài? Xảy ra chuyện gì?

Phó Tình đi ra thấy được Lục Tử còn đang trước cửa, cho rằng nàng ấy là chờ Phương Ngôn nói thật với mình, đợi Phương Ngôn cùng nhau trở về. Phó Tình không nói gì, lần này là cô thật sự chuẩn bị rời khỏi, rời khỏi thành phố này.

Cô đi đến văn phòng của Vương Mân, đánh thức tiểu Vũ, sau đó lưu lại một câu cho Vương Mân, "Công ty sau này ngươi làm chủ." Sau đó mang theo tiểu Vũ liền đi. Vương Mân cũng ngớ ra, xảy ra chuyện gì?

Kiên cường của Phó Tình chỉ có thể duy trì đến khi cô lên xe, "Đại tiểu thư, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Tiểu Vũ nghe được tiếng khóc của Phó Tình phía sau, hắn rất đau lòng.

"Tên ngốc yêu người khác rồi, em ấy đã không yêu ta. Tiểu Vũ, đưa ta trở về thu dọn đồ đạc, ta một khắc cũng không muốn ở lại."

Tiểu Vũ không nói gì thêm, hắn thấy được Phó Tình nước mắt giàn giụa, hắn muốn khóc.

Phó Tình thu thập xong đồ vật, phát hiện một năm trước mình cũng là mang theo chút đồ này đến, một năm sau chính mình rời khỏi, vẫn là mang theo chút ít đồ này đi. Yêu một người chính là như vậy sao? Bên người mang theo mãi mãi cũng là đồ vật của đối phương lưu lại? Phó Tình tìm kẹp công văn, đem lưu ngôn một năm qua mình viết đều bỏ vào, đây có lẽ là vật duy nhất của chính mình rồi.

Phó Tình cuối cùng có thể hiểu được, tại sao một năm trước khi Phương Ngôn rời khỏi cô, sẽ chọn chuyến bay nhanh nhất rời khỏi. Thì ra chủ động rời khỏi người mình yêu, loại đau này, người không có trãi qua, thì không cách nào hiểu, đến cùng có bao nhiêu đau khổ.

Lục Tử nhìn Phó Tình rời khỏi phòng hội nghị, Phương Ngôn không có ra ngoài theo, nàng ấy không làm rõ được rồi. Nàng ấy mở cửa đi vào, phát hiện Phương Ngôn tựa ở phía trên một cánh cửa khác của phòng hội nghị.

"Thổ Thổ, làm sao vậy? Phó Tình làm sao sẽ đột nhiên rời khỏi?"

Lời của Lục Tử đánh thức Phương Ngôn, "Hả? Chị ấy.. Chị ấy đi rồi?"

"Phải đó, cô ấy làm sao một mình đi rồi hả? Hai người vừa rồi nói cái gì?"

"Mình.. Mình quên rồi, mình vừa nhìn thấy chị ấy trong đầu trống rỗng, mình cũng không biết mình nói cái gì."

Lục Tử bất đắc dĩ nhìn Phương Ngôn, Phó Tình sẽ rời khỏi, nhất định là Phương Ngôn nói cái gì không nên nói. Thế nhưng làm sao bây giờ? Chính mình đi giúp Phương Ngôn nói chuyện? Nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt kia của Phó Tình, Lục Tử cũng chùn bước rồi.

"Cậu con người này thật là ngốc mà, cả ngày nhớ cô ấy, rất không dễ dàng nhìn thấy cô ấy, còn.. Cậu khẳng định nói chuyện để cô ấy tức giận rồi, nếu không cô ấy sẽ không tự mình rời khỏi. Bỏ đi bỏ đi, chờ thêm hai ngày cô ấy hết giận, tự cậu đến giải thích đi."

"Thế nhưng mình thật sự không biết vừa rồi mình nói cái gì, thấy được chị ấy, mình.. Không biết vì sao lại sợ hãi."

"Giải thích với mình cũng vô dụng, tự cậu đi giải thích cho cô ấy."

Lục Tử chỉ có thể dẫn Phương Ngôn về nhà, suy nghĩ chờ thêm hai ngày rồi đưa nàng đến, hai người thật vất vả gặp phải nhau, còn huyên náo tan rã trong không vui, thực sự là chịu không nổi.

Tám giờ tối, Phó Tình lưu lại lưu ngôn lần cuối, Phương Ngôn mới biết, lần này chính mình hình như không chỉ là phạm sai lầm đơn giản như vậy.

"Tối hôm nay, khi mình thấy được lưu ngôn mới của Phó Mạch, tâm tình của mình rất nặng nề. Hôm nay chị ấy không có chọn bài hát, chỉ có hai câu lời nói đơn giản lưu lại."

"Đến châm rồi, hết chỗ ngồi trống rồi, tôi chỉ có thể rời khỏi. Rời khỏi em, rời khỏi thành phố có em, chúng ta không gặp nhau nữa."

Phương Ngôn ngơ ngác nhìn bức ảnh của Phó Tình, "Em đến cùng nói cái gì? Để chị bỏ lại em mà rời khỏi?"