Chương 30: Nàng không thể yêu cô
Âu Dương Ỷ hôm nay tâm tình vô cùng vui vẻ, vừa lái xe hướng về phương hướng biệt thự Phó Tình chạy tới, vừa còn hát lên. Tuy thỉnh thoảng có thể ở hội sở đυ.ng tới Phương Ngôn được Phó Tình mang ra ngoài, thế nhưng Phó Tình vẫn luôn không cho nàng ấy cơ hội cùng Phương Ngôn ở chung, nàng ấy thấy Phương Ngôn là càng nhìn càng yêu thích
Nàng ấy biết Phương Ngôn yêu thích Phó Tình, thế nhưng điểm này cũng không gây trở ngại mình thích nàng, chỉ sẽ để nàng ấy cảm giác cảm giác mình phải nhanh chóng đem Phương Ngôn từ trong tay Phó Tình giải cứu ra. Từ khi hai năm trước nàng ấy biết Phương Ngôn biết viết kế hoạch, cũng luôn đều viết cho Phó thị, hơn nữa còn viết rất vô cùng tốt. Nàng ấy thì muốn hạng mục trong nhà, nàng ấy biết chỉ có như vậy mới có thể đem Phương Ngôn độc lập hẹn ra ngoài
Thật vất vả từ nơi dì Lý có được số điện thoại di động của Phương Ngôn, thế nhưng không nghĩ tới Phương Ngôn lại luôn đều thoái thác lời mời của nàng ấy. Vẫn may chính mình vẫn luôn kiên trì không ngừng tìm hạng mục cho Phương Ngôn, nếu không muốn đơn độc gặp Phương Ngôn, vậy thật sự không biết phải chờ tới lúc nào
Phương Ngôn không để cho Âu Dương Ỷ vào trong nhà, mà là trực tiếp đổi giày cùng với nàng ra ngoài. Âu Dương Ỷ vốn còn muốn thuận tiện nhìn thử biệt thự của Phó Tình thế nào, kết quả còn không có nhìn rõ ràng Phương Ngôn đã đóng cửa lại. Nàng cho rằng Phương Ngôn là sợ Phó Tình biết mình đi vào, sẽ trừng phạt nàng, nhưng nàng làm sao biết Phương Ngôn trừ phi là chuyện chính mình không có cách nào xử lý, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không để người đi vào mảng trời đất nhỏ thuộc về nàng và Phó Tình kia
Âu Dương Ỷ đem Phương Ngôn dẫn tới phòng cà phê của hội sở, "Ngôn Ngôn, uống gì? Nơi này cà phê rất tốt, Phó Tình tỷ trước đây cũng thường xuyên đến nơi này"
"Có trà không?"
Nhân viên phục vụ bên cạnh đầu mồ hôi, vào tiệm cafe nói muốn uống trà, vẫn may lão bản có chuẩn bị
"Có, thế nhưng chủng loại không nhiều, chỉ có thông thường và hồng trà"
"Hồng trà, cảm ơn"
"Lam Sơn"
Phương Ngôn thấy Âu Dương Ỷ đã chọn xong, "Âu Dương tiểu thư, cô đem tư liệu cho tôi nhìn một chút"
"Ngôn Ngôn, sau này gọi tôi Tiểu Ỷ là được rồi, cô kêu tôi Âu Dương tiểu thư, cảm giác rất xa lạ" Chính ngươi là như quen thuộc, ngươi cho rằng Phương Ngôn giống người? Vậy nàng thì không phải Phương Ngôn rồi.
"Tôi vẫn là gọi cô Âu Dương tiểu thư đi, nếu không Phó tiểu thư nghe được sẽ không vui" Xem ra Phương Ngôn theo Phó Tình thời gian dài như vậy, năng lực giao tiếp cũng bắt đầu có chút bộ dáng, biết đẩy đến trên người Phó Tình chính xác không sai
"Cô đừng ở trước mặt nàng kêu không phải được rồi?" Âu Dương Ỷ thấy được Phương Ngôn đang nghiêm túc xem tư liệu, nàng cũng không tiếp tục nói chuyện quấy rối nàng nữa
"Âu Dương tiểu thư, hạng mục này tôi không thể nhận, thật sự ngại quá" Phương Ngôn mới nhìn một phần ba tư liệu, liền biết mình không thể nhận. Ôi, không trách Phó Tình không thích Âu Dương Ỷ như thế, Phương Ngôn xem như là hiểu rồi. Phó Tình không phải người nịnh bợ, thế nhưng nàng yêu thích cùng người có năng lực ở chung. Giống người Âu Dương Ỷ chuyện như vậy cũng không làm rõ, liền trực tiếp đem tư liệu hạng mục cho mình, Phó Tình không ghét nàng mới là lạ
"Tại sao?" Âu Dương Ỷ trợn tròn mắt
"Hạng mục này tương tự cùng một hạng mục với Phó thị, hơn nữa hạng mục này là hiện tại đang chấp hành, bản kế hoạch là tôi viết"
"Không thể nào, vậy tôi một lần nữa giúp cô tìm nữa đi. Xin lỗi, là tôi không có hiểu rõ ràng, cho cô cười chê rồi" Âu Dương Ỷ lần này mất mặt lớn, tuy nàng không cần đi công ty làm việc, nhưng mà kiến thức thông thường này nàng nên cũng biết
"Giúp tôi tìm?"
"Hai năm qua tôi đều luôn giúp cô tìm hạng mục, đáng tiếc cô vẫn luôn giúp Phó Tình tỷ viết kế hoạch, cũng không rảnh để ý tôi. Tôi muốn để cô kiếm nhiều tiền một chút, như vậy cô là có thể nhanh một chút trả tiền Phó Tình tỷ, cô có thể sớm một chút tự do a. Cô tự do, tôi là có thể theo đuổi cô a, tôi rất yêu thích cô"
Phương Ngôn cau mày, "Xin lỗi, Âu Dương tiểu thư, tôi có người yêu rồi"
"Tôi biết, cô yêu Phó Tình tỷ. Nàng lần đầu tiên buổi tối hôm đó dẫn cô đi quán bar, từ ánh mắt cô nhìn nàng, tôi thì biết cô thích nàng. Thế nhưng Phó Tình tỷ sẽ không thích một nữ nhân, nàng không thể yêu cô. Nếu không nàng sẽ không nói với tôi đợi cô năm năm hẹn định đủ rời khỏi nàng, tôi mới có thể theo đuổi cô. Cô nhìn tôi, tôi chỉ yêu thích nữ nhân..."
Âu Dương Ỷ hiện tại chỉ biết muốn tỏ tình với Phương Ngôn, căn bản không nghĩ tới lời của mình làm thương tổn Phương Ngôn, nàng cũng không nghĩ tới Phó Tình và Phương Ngôn bây giờ là quan hệ người yêu. Phương Ngôn cúi đầu nhìn tách trà trên bàn. Trong lòng nàng vẫn tái diễn phát hình lời đả thương người ia của Âu Dương Ỷ, "Phó Tình tỷ sẽ không thích một nữ nhân, nàng không thể yêu. Nếu không nàng sẽ không nói với tôi đợi cô năm năm hẹn định đủ rời khỏi nàng, tôi mới có thể theo đuổi cô. "
Lẽ nào đây chính là nguyên nhân Phó Tình không để cho mình gặp Âu Dương Ỷ sao? Những lời nói của Âu Dương Ỷ, thật sự đều là Phó Tình nói sao?
"Được rồi, Âu Dương tiểu thư, xin cô đừng nói tiếp nữa. Cho dù không có Phó tiểu thư, tôi cũng không thể sẽ thích cô" Phương Ngôn cắt đứt lời lải nhải của Âu Dương Ỷ ở chỗ này, người này có phải Đường Tăng tái thế không, làm sao nói nhiều như vậy
"Tại sao? Chỗ của ta không tốt? Chỗ của ta không sánh được Phó Tình?"
"Vậy mời cô nói cho tôi biết, cô nơi đó tốt? Nới đó của cô có thể so với Phó tiểu thư?" Phương Ngôn có phải chỉ ở trước mặt Phó Tình khá là ngốc không nhỉ? Phỏng chừng cho dù là Phó Tình, cũng không nghĩ ra Phương Ngôn thì ra có lúc nhanh mồm nhanh miệng như thế. Hay là nói Phó Tình lây bệnh, nàng cũng bắt đầu trở nên hung hăng lên?
"Tôi dầu gì cũng là...Tôi hiểu rõ ý của cô, cô đang cười nhạo tôi không tiến bộ. Bây giờ tôi xác thực không có cách nào so với Phó Tình, nhưng tôi sẽ chứng minh cho cô xem, tôi không thể kém hơn Phó Tình. Nàng có thể làm được chuyện, tôi cũng như thế có thể làm được. Cô còn có thời gian 1 năm sẽ rời khỏi Phó Tình, một năm sau, tôi sẽ để cô nhìn thấy tôi khác, tôi sẽ để cô cảm thấy tôi có tư cách theo đuổi cô"
Có lẽ không có được, chính là tốt nhất, Âu Dương Ỷ nổi giận rời đi, thật sự sẽ lột xác sao?
Phương Ngôn không nghĩ tới Âu Dương Ỷ sẽ rời khỏi như vậy, vẫn may trên người mình mang theo tiền, nếu không chỉ có thể gọi điện thoại cho Phó Tình, để cô lãnh chính mình trở về rồi
Lần đầu tiên Phương Ngôn tự mình mua xong món ăn gọi xe trở về, cảm giác chính mình cũng không phải kém như thế, chí ít biết làm sao trở về. Chính là chỗ này tiền thuê xe cũng quá nhiều chút rồi, không có cách nào, ai bảo biệt thự của Phó Tình ở vùng ngoại ô đây. Vẫn may Phó Tình mỗi tháng chi phí cho nàng cũng khá nhiều, cũng từ trước đến giờ đều không quản nàng dùng như thế nào
Thu dọn xong tất cả Phương Ngôn ngồi ở trên ghế salông đợi thời gian, nàng mỗi ngày đều là 5h45 sẽ tới cửa đợi Phó Tình, chỉ cần không kẹt xe, bình thường Phó Tình sẽ ở chưa tới sáu giờ liền đến nhà. Bình thường Phương Ngôn đều sẽ cầm sách đọc, thế nhưng hôm nay nàng một chút hứng thú đọc sách đều không có, lời ngày hôm nay của Âu Dương Ỷ vẫn là đả kích nàng
Phó Tình trở về không thấy Phương Ngôn ở cửa chờ cô, cho rằng nàng còn chưa có trở lại, trong lòng rất không vui. Em rõ ràng đáp ứng tôi sẽ ở trước khi tôi về nhà về đến nhà, tại sao đến bây giờ vẫn chưa về. Kết quả mở cửa thấy được Phương Ngôn tâm tình xuống rất thấp ngồi ở trên ghế salông, không biết nghĩ cái gì nghĩ đến chăm chú như vậy, đều quên tới cửa đón mình
Phó Tình thay xong giày, đi tới trước mặt nàng ngồi chồm hỗm xuống, mới phát hiện Phương Ngôn đang khóc
"Tên ngốc, em làm sao vậy? Âu Dương bắt nạt em?"
Phương Ngôn mới biết Phó Tình đã trở về rồi, Phó Tình cầm khăn giấy rất nhẹ nhàng giúp Phương Ngôn lau nước mắt. Âu Dương, nếu để cho ta biết là ngươi bắt nạt tên ngốc nhà ta, ngươi không yên với ta
"Mạch, xin lỗi, em suy nghĩ chuyện quá chăm chú, không biết thời gian đến rồi, không đến cửa chờ chị"
"Loại chuyện nhỏ này, cũng cần xin lỗi sao? Nghĩ cái gì nghĩ nghiêm túc như vậy, còn khóc đến thương tâm như vậy?" Phó Tình rất sợ Phương Ngôn khóc, mỗi lần thấy nước mắt của nàng, cô đều rất đau lòng
"Không có gì, chính là nhớ ba má. Hiện tại không sao rồi, thấy được chị trở về, em cũng rất vui. Chị đi thay quần áo, em đi làm cơm" Phương Ngôn rất miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nàng sẽ không đi hỏi Phó Tình, lời ngày hôm nay của Âu Dương Ỷ có phải thật vậy hay không
Phó Tình nhìn bóng lưng nàng đến nhà bếp, cô biết lý do Phương Ngôn khóc khẳng định không phải nàng nói như vậy, chỉ là nhớ ba má đơn giản như vậy. Nàng có chuyện gạt chính mình, rốt cuộc là chuyện gì làm cho nàng thương tâm như vậy, cần dệt lý do lừa gạt mình? Nàng hôm nay chắc cũng chỉ gặp mặt với Âu Dương Ỷ a, Âu Dương Ỷ bắt nạt nàng khả năng rất nhỏ, bởi vì nàng yêu thích Phương Ngôn, không thể nào sẽ bắt nạt nàng
Phó Tình trở về phòng, vẫn là quyết định gọi điện thoại hỏi Âu Dương Ỷ
"Âu Dương Ỷ, ngươi hôm nay có phải bắt nạt nhà ta.... Phương Ngôn? Làm sao ta vừa về thì thấy em ấy tâm tình xuống rất thấp?" Suýt chút nữa nói tên ngốc nhà ta, vẫn may vẫn may, đúng lúc đổi giọng
"Ta bắt nạt nàng Nàng hôm nay dạy dỗ ta một trận rốt cuộc là ai bắt nạt ai nhỉ?" Ạch... Tên ngốc nhà ta còn có thể dạy dỗ người? Rất hiếm thấy
"Vậy hôm nay các ngươi sau khi bàn xong chuyện, còn đi nơi nào?" Chẳng lẽ là chuyện khác làm cho nàng thương tâm như vậy?
"Nàng dạy dỗ ta, ta thì rời khỏi rồi, chẳng lẽ còn ở nơi đó tự bôi xấu" Âu Dương Ỷ cũng buồn bực, buổi chiều mới vừa bị Phương Ngôn dạy dỗ, bây giờ còn phải bị Phó Tình chất vấn
"Ngươi không đưa em ấy trở về? Em ấy là thế nào trở về?"
"Ta làm sao biết"
"Ngươi con người này vẫn thật là một chút trách nhiệm đều không có, đón em ấy ra ngoài, không biết đưa em ấy trở về. Em ấy là mù đường, ngươi có biết hay không" Hỏa khí của Phó Tình cũng nổi lên, sớm biết Âu Dương Ỷ không chịu trách nhiệm như thế cô thì không nên để họ gặp mặt. Tối ngày hôm qua đáp ứng để họ gặp mặt, chính là một quyết định sai lầm. Cô cũng lười đi nghe Âu Dương Ỷ còn có thể có cái gì giải thích nữa, quả quyết cúp điện thoại
Cô thay xong quần áo đi xuống lầu dưới, nhìn Phương Ngôn ở nhà bếp bận rộn, tên ngốc em đến cùng tại sao thương tâm như vậy?
"Tên ngốc, hôm nay nói chuyện với Âu Dương thế nào? Hạng mục nhận rồi?" Cái tên ngốc này có lúc vẫn là rất dễ gài, gài xem có thể phát hiện chút dấu vết hay không
"Không có nhận, cô ấy lấy tới hạng mục tương tự hạng mục lần trước chị để em viết, cho nên em cự tuyệt. Chị hôm nay thay quần áo làm sao chậm như vậy, mau đến bàn ăn ngồi đi, lập tức có thể ăn cơm"
"Ha ha, tên ngu ngốc này, cả chuyện như vậy đều làm không xong, thật không biết có thể hoàn thành chuyện gì. Bị em từ chối, cô ấy không có bỏ lại em không quản chứ?" Phó Tình ngoan ngoãn đến bàn ăn ngồi xong, đợi ăn cơm
"Không có, cô ấy bị ta chọc tức chạy rồi, tự em bắt xe về" Phương Ngôn đem canh bưng ra, sau đó bưng hai bát cơm
"Ơ, em còn có thể chọc cô ấy giận bỏ chạy, thật không dễ dàng" Phó Tình tiếp nhận bát cơm Phương Ngôn đưa tới, xem Phương Ngôn tâm tình nói chuyện không cao, cô cũng là không tiếp tục nói chuyện nữa
Hai người đều là thuộc về loại người không phải rất thích nói chuyện, thường thường là Phương Ngôn tự mình ở đó xem sách hoặc viết kế hoạch, Phó Tình xử lý văn kiện mình ở công ty không xử lý xong, nếu không chính là lên mạng xem tin tức. Tuy từng người bận việc, nhưng đều sẽ lơ đãng ngẩng đầu đi nhìn đối phương chút, chỉ cần khi thấy được đối phương cũng nhìn mình, hai người đều sẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc
Thế nhưng Phương Ngôn hôm nay rất khác thường, Phó Tình nhìn nàng rất nhiều lần, cũng không thấy nàng ngẩng đầu qua. Nàng nhìn lên hình như là dáng vẻ đang đọc sách, thế nhưng thời gian nhìn một trang kia cũng quá dài chút. Một buổi tối nhìn đến bây giờ cũng không thấy nàng lật trang, rõ ràng cho thấy đang suy nghĩ chuyện gì, mà không phải đang đọc sách
Thấy được dáng dấp Phương Ngôn như vậy, Phó Tình không khỏi có chút lo lắng, nàng đến cùng làm sao vậy. Mãi đến tận hai người ôm nhau ngủ, Phó Tình cảm giác Phương Ngôn hôm nay đúng là rất khác thường, cô có thể cảm giác người trong ngực hình như có chút dáng vẻ rất không tự tại
"Tên ngốc, tôi không biết em hôm nay làm sao vậy, cả người dáng vẻ hồn vía lên mây. Tôi cũng không biết tại sao buổi tối trở về, sẽ thấy dáng vẻ em thương tâm như vậy. Em không muốn nói, tôi cũng không truy hỏi em, thế nhưng tôi không hy vọng em của ngày mai, vẫn là bộ dáng này. Em có biết ngươi như vậy, để tôi rất lo lắng hay không" Phó Tình rốt cục vẫn là nhịn không được, cô kỳ thực rất muốn biết, thế nhưng cô sẽ không ép buộc Phương Ngôn nhất định phải nói cho cô biết
"Em có thể có chuyện gì, chỉ là nhớ ba má mà thôi, chị đừng nghĩ nhiều"
Phương Ngôn lần đầu tiên rất không thành thực đối mặt Phó Tình như thế, trong lòng Phó Tình chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi. Có lẽ là ở nhà buồn quá lâu rồi, qua một thời gian ngắn dẫn nàng ra ngoài chơi, giải sầu đi.
Đáng tiếc, cô lập tức liền không có thời gian này, cũng không có tâm tình này rồi. Bởi vì, Đường Trí Nhân đối với cô si tâm vọng tưởng, xin thề nhất định phải có được cô, muốn dằn vặt cô cả đời đến rồi
Hết chương 30