Chương 29: Chỉ muốn được một mình em sủng

Chương 29: Chỉ muốn được một mình em sủng

"Tên ngốc, ngươi tắm vẫn đúng là rất chậm, ngươi có phải không dám ra ngoài rồi sao? ha ha" Phó Tình rất rõ ràng cho thấy đang cười trên sự đau khổ của người khác, Phương Ngôn đáng thương

Phương Ngôn tựa ở cửa phòng tắm, mặc đến vô cùng kín đáo, nàng thật sự không dám ra cửa. Ngủ cùng a, Phương Ngôn từ nhỏ đến lớn, từ khi hiểu chuyện tới nay đều là chính mình một mình ngủ.Nga. Ngoại trừ lần kia đi nhà Lục Tử, cùng Lục Tử ngủ một cái giường, thế nhưng là hai cái mền. Lục Tử chỉ là bạn tốt, nàng không có gánh nặng gì, thế nhưng Phó Tình không giống, Phó Tình là người mình yêu, bây giờ là người yêu của chính mình, nàng... Thật sự có chút sợ

"Tên ngốc, ngươi nếu không ra, ta thì đi vào nha" Phó Tình đợi nửa ngày cũng không nghe được một tiếng của Phương Ngôn, ôi, không phải ngủ chung sao, cũng không biết nàng đang sợ cái gì

"Đến... Đến rồi, lập tức liền ra ngoài" Phương Ngôn hít sâu một hơi, mở cửa đi ra. Thấy được Phó Tình đã nằm ở trên giường, thấy được nàng đi ra, cười duỗi ra hai tay

"Qua đây đi, ngày mai ta chín giờ phải thức dậy, hôm nay không đi công ty, khẳng định dồn rất nhiều chuyện"

"Cô...Cô có mặc quần áo vào không?" Thấy được bờ vai trơn nhẵn của Phó Tình, Phương Ngôn biết người này khẳng định lại cái gì cũng không mặc

"Ta thích ngủ trần, có ích cho sức khỏe có được hay không, Ta không yêu cầu người cũng ngủ trần, đã rất tốt rồi, nhưng mà ngươi mặc đến cũng quá nhiều chút rồi đó. váy ngủ mau chút cởi đi, lên giường ngủ với ta" Phó Tình biết có một số chuyện không vội vàng được, hơn nữa thói quen là rất khó sửa đổi, từ từ thôi

"Vậy...Vậy cô xoay qua chỗ khác, tôi không quen ở trước mặt người khác cởi quần áo" Nhìn Phó Tình mở to mắt to nhìn nàng, Phương Ngôn cũng ngại ngùng cởi quần áo, nàng cũng không thích mặc quá nhiều quần áo ngủ, đương nhiên ngủ trần bây giờ là nàng khẳng định không thể nào tiếp thu được

Phó Tình rất phiền muộn chỉ chính mình, "Người khác? Ta là người khác sao? Bỏ đi, không tranh với ngươi cái này, ngươi mau lên chút, ta buồn ngủ quá" Cô chỉ có thể xoay người đưa lưng về phía Phương Ngôn ngủ ngon

Phương Ngôn nhìn Phó Tình quay người ngủ ngon, cảm giác mình cũng khá khôi hài, đối với người mình yêu, cư nhiên buông không ra như thế. Nàng cởi xong váy ngủ, mới vừa nằm lên giường chuẩn bị vươn tay tắt đèn bàn. Phó Tình nhanh chóng xoay người lại đè đến trên người nàng, Phương Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Tình phủ lên môi nàng, đầu lưỡi đã bắt đầu dây dưa lấy đầu lưỡi của nàng. Mãi đến tận hai người đều thở hổn hển, Phó Tình mới cam lòng rời khỏi môi nàng, vươn mình xuống ôm nàng

"Tên ngốc, ôm ngươi cảm giác rất hạnh phúc, sau này buổi tối mỗi ngày chúng ta đều ngủ như vậy, có được hay không?" Phó Tình đem Phương Ngôn ôm vào trong lòng, cảm giác thân thể Phương Ngôn mềm mại ôm thật thoải mái

" Ân" Phương Ngôn rất thoải mái nằm ở trong l*иg ngực Phó Tình, mặt dán vào... Phó Tình không mặc quần áo, đèn cũng còn chưa tắt. Mê hoặc... Tuyệt đối là mê hoặc, Phương Ngôn nhìn... Nàng rất muốn rất muốn hôn một chút. Không thể như vậy, Phương Ngôn ngươi phải vững vàng. Phương Ngôn nhắm mắt lại, ta cái gì cũng không thấy, tay nàng vẫn là rất không tự giác đưa tới ôm eo của Phó Tình. Lớp da thật trơn bóng, sờ lên thật thoải mái, được rồi, từ hông bắt đầu mò đến lưng, nàng ngây ngất rồi

Nàng là mò rất thoải mái, Phó Tình không thoải mái, "Tên ngốc, ngươi mò đủ chưa a, ngươi như vậy để ta rất chịu thiệt. Ta để trần thân thể cho ngươi mò, ngươi mặc nội y cho ta ôm. Ngươi có biết ngươi như vậy đối với ta rất không công bằng hay không, thân thể của ta đều bị ngươi xem sạch rồi mò sạch, ta còn tiện nghi gì cũng không chiếm được"

"Phốc... Là tự cô cởi sạch, cũng không phải tôi yêu cầu" Phương Ngôn lá gan mập rồi, cư nhiên ăn xong đậu phụ của nữ vương, còn dám chế nhạo nữ vương tự mình đưa tới cửa. Nhưng mà nàng vẫn là đem tay thu về, thế nhưng thu một nửa bị Phó Tình kéo lấy, một lần nữa để tới trên eo

"Thích ngươi ôm lấy ta, cảm giác thật thoải mái, rất ấm áp. Ngủ ngon, Tiểu Ngốc của ta"

Phương Ngôn ở trong lòng cô thấp giọng nói tiếng "Ngủ ngon, Mạch"

Đợi đến Phương Ngôn từ trong l*иg ngực Phó Tình chậm rãi tỉnh lại, sớm dã qua chín giờ, nàng còn cái gì cũng không biết

Nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, tối ngày hôm qua lúc ngủ hình như còn là ôm rất ngon a, thế nhưng tư thế bây giờ...Để nàng rất thẹn thùng. Nàng lại đem chân của mình đặt ở trên eo của Phó Tình, chỗ chết người nhất chính là nàng cư nhiên... Tay của nàng lại đặt ở trên ngực của Phó Tình. Nhưng để nàng khó xử, là chân của Phó Tình lại cong lên, dán vào địa phương tư mật nhất của chính mình

Phó Tình hình như còn chưa tỉnh đâu, nàng như kẻ trộm, động tác rất nhẹ nhàng, rất chậm điều chỉnh tốt tư thế của chính mình, đem chân của Phó Tình từ từ đẩy xuống

Ngay ở nàng điều chỉnh xong, khi cuối cùng có thể nằm thẳng, trên đỉnh đầu nàng truyền đến thanh âm của Phó Tình trêu đùa

"Tên ngốc, nhìn ngươi bình thường dáng vẻ rất đơn thuần, không nghĩ tới ngươi sắc như thế, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a"

"Ya, cô...Cô khi nào tỉnh" Phương Ngôn hận không thể đào cái lỗ đem mình vùi vào, quá mất mặt rồi

"Sớm thì tỉnh rồi, thấy ngươi ngủ rất say, không nỡ lòng đánh thức ngươi. Hơn nữa, cái tư thế này ta rất thích, rất thoải mái, cứ như vậy luôn nằm, ôm. Ta đáng thương a, hôm nay lại đến muộn rồi, đều mười giờ còn nằm ở trên giường. Rốt cuộc biết tại sao Quân Vương cổ đại không chịu lâm triều, nhuyễn ngọc trong lòng, làm sao có thể cam lòng dậy"

"Mười giờ? Hiện tại mười giờ? Điện thoại di động tôi làm sao không vang. Cô còn không mau dậy, tôi đi làm bữa sáng cho cô, cô còn đi làm" Phương Ngôn quay đầu đi nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mười giờ cũng qua mười mấy phút rồi. Điện thoại di động của mình làm sao không vang a, ya, ngày hôm qua Phó Tình giúp mình đổi mới điện thoại, di động mới ở trong phòng dưới lầu đang sạc, hơn nữa chính mình hình như cũng còn chưa có đi cài

"Để ta ôm một chút nữa đi" Phó Tình vẫn ôm chặt Phương Ngôn không chịu buông tay

"Không được, cô ngày hôm qua không đi làm, hôm nay khẳng định rất nhiều chuyện, đây là cô ngày hôm qua tự mình nói. Ngoan ngoãn buông tay, tôi đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó đi làm cho cô bữa sáng" Ngoan ngoãn buông tay? Phương Ngôn lại kêu nữ vương ngoan ngoãn buông tay, nữ vương bệ hạ vẫn đúng là nghe lời nàng, buông tay để nàng dậy

Phương Ngôn cuối cùng đem Phó Tình tiễn ra cửa, lên xe về công ty, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, người này làm sao bắt đầu trở nên dính người rồi. Nhìn xe của tiểu Vũ rời khỏi cửa lớn biệt thự, nàng mới trở về nhà bắt đầu thu thập gian phòng

Hai người đều đang từ từ chuyển biến, một không hề khúm núm như vậy, một không hề lạnh nhạt như vậy, lại bắt đầu dính người. Khi bạn yêu một người, cho dù có chuyển biến, bạn cũng sẽ không phát hiện, bởi vì những điểm này đều là hiện tượng bình thường

----

Bất tri bất giác ba năm qua đi, từ khi Phó Tình quyết định mở lòng đi tiếp nhận Phương Ngôn, cô mỗi ngày đều đúng 5 giờ tan tầm, về nhà ăn cơm. Trừ phi là khách hàng rất quan trọng, nếu không cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên bàn rượu xã giao

Cách mỗi hai, ba tháng, cô đều sẽ rút thời gian dẫn Phương Ngôn đi ra ngoài hẹn hò, nếu thời gian khá là dư cô sẽ dẫn Phương Ngôn xuất ngoại, đi các nơi trên thế giới xem thử. Cô thật sự làm được rồi, chỉ cần địa phương Phương Ngôn muốn đi, cô đều sẽ dẫn nàng đi cùng

Mỗi ngày chuyện Phương Ngôn buồn rầu nhất, chính là kêu Phó Tình rời giường, người này vừa ôm nàng, thì làm sao cũng không chịu buông tay. Hiện tại đều không phải kêu cô rời giường, là dỗ cô rời giường, thì như dỗ đứa nhỏ

Phó Tình hiện tại không giống lúc đầu tới tấp lấy hạng mục cho nàng viết kế hoạch, nhưng nếu như là hạng mục lớn, cô khẳng định cầm về để Phương Ngôn viết

"Hạng mục quan trọng như vậy, chị xác định để em viết?" Còn nhớ lúc đó lần đầu tiên nhận được hạng mục lớn như vậy, Phương Ngôn nhìn xong tư liệu hạng mục nhìn Phó Tình, cô cứ như vậy tin tưởng năng lực của mình?

"Đối với mình có chút tự tin có được hay không? Tuy hiện tại tôi không thế nào cho em hạng mục, thế nhưng hạng mục của Lục Tử bên kia cũng không làm sao từng đứt đoạn. Những kế hoạch ưu tú kia của công ty tôi, em cũng đều xem qua, em không thể không học được đồ chứ? Lại nói nếu như tôi mời người bên ngoài đến viết, ít nhất phải cho mấy trăm ngàn tiền hoa hồng, nếu như là em viết tôi thì tiết kiệm tiền rồi. Em thì ở bên cạnh tôi, nếu có chỗ nào tôi không hài lòng, còn có thể bất cứ lúc nào sửa chữa. Loại chuyện tiết kiệm tiền tiết kiệm sức này, tôi làm sao có khả năng bỏ qua" Mấy câu nói của Phó Tình, bức Phương Ngôn không lời nào để nói

Nàng biết Phó Tình là tốt cho nàng, hi vọng nàng trưởng thành, thế nhưng cũng không cần loại cớ nát này chứ. Nàng xưa nay không đề cập tới theo Phó Tình đi làm, Phó Tình cũng xưa nay đều không nói dẫn nàng đi công ty, thế nhưng thường thường lấy chút tư liệu, lấy chút loại kế khoạch trở về cho nàng xem

Hôm nay là ngày giỗ bốn năm của ba mẹ Phương Ngôn, cũng là ngày Phó thị tròn 59 năm thành lập. Ngày này của hàng năm, Phương Ngôn khó tránh khỏi đều sẽ có chút thương tâm khổ sở, nhưng Phó Tình đều không có thời gian bồi nàng

"Ba, mẹ, hai người khỏe không? Con hiện tại rất tốt, Mạch đối với con rất tốt, cho nên các người yên tâm đi. Thế nhưng chị ấy đối với con càng tốt, trong lòng con không biết tại sao, lại luôn là có chút khổ sở. Nhiều lần chị ấy muốn con, con không biết tại sao, cũng không thể tiếp thu. Sắp bốn năm rồi, chị ấy chưa từng nói chị ấy yêu con. Con có thể cảm giác chị ấy hình như cũng thích con, thế nhưng chị ấy tại sao trước giờ đều không nói?"

Phương Ngôn ngồi ở trên cái đu quay của hoa viên, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm không nhìn thấy mặt trăng, thì như lòng của nàng ảm đạm tối tăm như thế

"Tuy chúng ta không có một tờ giấy công văn, tuy chị ấy nói con đã không phải là người làm của chị ấy, con là người yêu của chị ấy. Thế nhưng trong lòng con vẫn luôn đang nhắc nhở, con chỉ là một người làm, một người làm yêu chủ nhân. Còn có thời gian một năm, hiệp ước miệng của chúng con liền đến hạn rồi. Đợi đến vào lúc này sang năm, con chính là người tự do rồi, con có thể quang minh chính đại hỏi chị ấy, chị yêu em không?"

Phương Ngôn ở trong lòng âm thầm đàm luận tình cảm của mình với ba mẹ, không nhìn thấy Phó Tình đứng ở cửa hoa viên, thâm tình nhìn nàng

Phó Tình hôm nay giả say trở về sớm, cô biết hàng năm vào lúc này, Phương Ngôn đều là một mình nhớ lại cha mẹ nàng. Nhớ tới năm đầu khi cô trở về, thấy được Phương Ngôn một mình ngây ngốc ngồi ở trên cửa bậc thang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nước mắt giàn giụa. Cô mới nhớ lại, ngày giỗ của vợ chống Phương Vệ, cùng một ngày với công ty thành lập. Ngày đó cô chính là từ hội trường của công ty tròn năm chạy tới bệnh viện, vẫn may ngày đó cùng đồng sự công ty chơi suốt đêm, nếu không mình khẳng định còn đang ngủ. Vậy mình thì sẽ không nhận được tin tức ngay lập tức, sẽ không ngay lập tức chạy đi bệnh viện, sẽ không thấy được Phương Ngôn, sẽ không có ý nghĩ lưu nàng lại

Không có lưu nàng lại, chính mình có thể cả đời cũng sẽ không đi thích một nữ nhân, sẽ không có cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào như hiện tại nữa. Đây chính là duyên phận chứ, từ nơi sâu xa đã sớm chủ định, chủ định tất cả

Phó Tình trở về nhìn phòng khách tối ôm, cái tên ngốc này lại trốn nơi đó thương tâm rồi? Thấy cửa hoa viên mở ra, cô đi tới cửa hoa viên, thấy được Phương Ngôn ngồi ở trên cái đu quay, vẫn là ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Tuy vẫn là gương mặt bi thương, thế nhưng không có nước mắt, trong lòng cô lập tức thì nhẹ nhõm như thả xuống một khối đá lớn. Mỗi lần trở về của mấy năm trước đều thấy được nàng mặt đầy nước mắt, nước mắt của nàng liền như một cái đao nhọn, đâm vào cô rất đau

Năm nay cô thực sự không có tâm tư chơi, cô không yên lòng ở ngày đặc thù này, Phương Ngôn ở trong nhà một mình, cho nên cô giả bộ uống say nhanh chóng trở về. Thấy được trên mặt bi thương mới vừa rồi còn của Phương Ngôn, lộ ra một chút xíu nụ cười, Phó Tình có chút hiếu kỳ nàng nghĩ tới cái gì, có thể làm cho nàng vui vẻ rồi.

Phó Tình đi qua, Phương Ngôn nghe được tiếng bước chân, quay đầu thấy được Phó Tình mặt tươi cười

"Mạch"

"Tên ngốc, hôm nay làm sao không ở cửa bậc thang chờ tôi, trốn đến hoa viên rồi" Phó Tình đi tới phía sau nàng ôm lấy nàng, tuy nàng nở nụ cười, thế nhưng con mắt của nàng nói cho mình biết, nàng còn đang sầu não

"Ân, đột nhiên muốn chơi đu quay, cho nên liền đến hoa viên"

"Vậy còn muốn tiếp tục chơi sao? Tôi đẩy giúp em"

"Không cần, chơi đủ rồi. Mạch, em yêu chị"

"Ân, tôi biết"

Phương Ngôn Không chờ được đến đoạn sau, trong lòng thật mất mác, tại sao cô chính là không muốn nói một tiếng tôi cũng yêu em, không được nữa nói thích cũng tốt, chính mình rất dễ dàng thỏa mãn

"Mạch, trưa mai em muốn đi ra ngoài một chút" Phương Ngôn mỗi ngày đi ra ngoài đều là mua thức ăn, nếu như là bởi vì chuyện khác ra ngoài, nàng đều sẽ nói một tiếng với Phó Tình

"Được, ngày mai tôi sắp xếp người chở em"

"Không cần, Âu Dương tiểu thư nói nàng tới đón em, nàng sẽ đưa em mua thức ăn sau đó trở về"

"Em gặp nàng làm cái gì? Nàng có cái gì để gặp, không cho phép đi" Phó Tình vừa nghe đến danh tự này đã nổi giận, cũng bốn năm rồi còn nhớ đến Phương Ngôn, thực sự là một nữ nhân không biết tự lượng sức mình

"Hai năm qua nàng tìm em rất nhiều lần, muốn em hỗ trợ viết kế hoạch, ta đều đẩy. Đẩy thời gian dài như vậy, nàng vẫn là tìm em, ta nghĩ thì giúp nàng một lần thôi, đẩy nữa em thật sự ngại ngùng"

"Nàng bị cự tuyệt nhiều lần như vậy cũng không ngại, em ngại cái gì?" Âu Dương chết tiệt nữ nhân mặt dầy này, biết tên ngốc nhà chúng ta nhẹ dạ, lại con đường này, hừ

"Được rồi, đừng không vui. Em cũng đáp ứng nàng rồi, em biết chị không thích nàng, cho nên mới vẫn luôn không nhận hạng mục của nàng. Liền giúp nàng viết một lần, thì một lần, có được hay không?"

"Bản thân em nói, chỉ cho một lần. Vậy ngày mai em phải ở trước khi tôi về nhà về đến nhà, tôi không muốn trở về không nhìn thấy em. Tôi thích mới vừa vào cửa lớn, thì thấy được em đứng trước cửa chờ tôi trở lại"

"Biết rồi, chị bây giờ làm sao càng ngày càng như hài tử? Chị là nữ vương bệ hạ, cẩn thận thần dân bên dưới chị thấy được chị dáng dấp này, phỉ nhổ chị" Xem ra tâm tình của Phương Ngôn đã chuyển biến tốt, đều có tâm tình bắt đầu chế nhạo Phó Tình

"Có em là đủ rồi, tôi chỉ muốn em sủng tôi, cũng chỉ muốn được một mình em sủng" Mặc dù không có em yêu chị chấn động như của Phương Ngôn, thế nhưng câu này cũng không kém. Để Phương Ngôn vừa rồi còn để ý cô chưa bao giờ biểu thị tâm ý chính mình, trong lòng rất cảm động rất cảm động

Hết chương 29