Chương 27: Cảm giác của nhà

Chương 27: Cảm giác của nhà

"Tên ngốc, ngươi tắm xong chưa a, cẩn thận tắm đến lột da, tắm lâu như vậy" Ạch... Đây thật sự là lời Phó Tình sẽ nói ra? Thế nhưng thật sự là của Phó Tình nói, cô đang tựa ở trên tường của cửa phòng rửa tay, gõ lên cửa phòng rửa tay, giục Phương Ngôn nhanh lên một chút ra ngoài

"Ya...Tôi...Tôi Ta lập tức thì ra liền" Phương Ngôn nghe được Phó Tình ở cửa thôi thúc nàng, mới luống cuống tay chân bắt đầu tắm rửa

Phó Tình trở lại sofa ngồi xong, kỳ thực cô đã ở phòng khách đợi nàng nửa giờ, nếu như không phải lo lắng nàng ở bên trong xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không đi gõ cửa. Nữ nhân mà, tắm rửa chậm đó là bình thường. Vừa rồi thời điểm cô trở về phòng, thuận tiện thông báo Vương Mân ngày mai cô không đi làm, cô muốn đích thân dẫn Phương Ngôn đi ra ngoài mua quần áo. Đây coi là không tính hẹn hò a, Phó Tình trên mặt nhịn không được bật cười lên, ánh mắt mong đợi bán đứng tâm tình của cô

Sớm biết thì ra luyến ái ngọt ngào như vậy, lúc trước chính mình nên sớm một chút bắt lấy nàng, mà không phải muốn từ bỏ nàng. Tên ngốc, ta cho ngươi cơ hội đi đường bình thường, là bản thân ngươi miễn cưỡng muốn đi theo ta con đường, không tầm thường này, ta hi vọng ngươi sẽ không hối hận, ta cũng không cho phép ngươi hối hận. Nếu đã yêu nhau rồi, vậy thì theo ta đi tiếp thôi

Phương Ngôn một bên lau tóc một bên mở cửa đi ra, "Tên ngốc, qua đây"

Phó Tình để nàng ngồi ở trên ghế salông, cầm lấy cái khăn trên tay nàng, ngồi quỳ chân ở sau lưng nàng rất nhẹ rất giúp nàng lau tóc. Vận may sofa rất lớn, nếu không làm sao có thể chứa đựng hai người

"Không cần, không cần, tự tôi làm đi" Phương Ngôn quay người muốn đi cướp cái khăn trên tay Phó Tình, bị tay Phó Tình vỗ một cái, thành thành thực thực quay người ngồi yên

"Một hồi ngươi đi phòng ta lấy máy sấy tóc, ta giúp ngươi thổi khô"

"Tự tôi có máy sấy tóc, tôi tự làm được rồi" Phương Ngôn thật sự không có chút nào hiểu phong tình, hiếm thấy Phó Tình ôn nhu đối với nàng như thế

"Ngươi làm sao không có tình cảm như thế, kêu ngươi tên ngốc thật sự một chút cũng không gọi sai. Đi đem máy sấy tóc của ngươi lấy tới, ta giúp ngươi thổi khô" Được rồi, lại là ngữ khí mệnh lệnh, Phương Ngôn ngoan ngoãn trở về phòng lấy máy sấy tóc

"Tên ngốc, ngày mai ta không đi làm, mười giờ gọi ta dậy, ta dẫn ngươi đi mua quần áo và ăn cơm trưa" Phó Tình giúp nàng thổi xong tóc, đem máy sấy tóc để trong tay nàng

"Tôi đã mua xong rồi, không cần mua nữa, đủ mặc..." Phương Ngôn không phải là không muốn mặc đồ Phó Tình tặng nàng, nàng thật sự không muốn Phó Tình dùng tiền vì nàng, bản thân nàng có thể kiếm được tiền, nàng muốn xài tiền của mình. Thế nhưng nàng lại nói không được, bởi vì Phó Tình dạng chân ở trên chân nàng, mặt Phương Ngôn phạch một cái đỏ lên

"Nhắm mắt lại, tên ngốc" Nhìn theo mặt của Phó Tình đang đến gần chính mình, Phương Ngôn nhắm hai mắt lại, nàng biết Phó Tình muốn làm gì

Phó Tình cảm giác được thân thể nàng lại bắt đầu cứng ngắc, "Tên ngốc, cần khẩn trương như thế không? Thả lỏng một chút"

Phó Tình không có trực tiếp hôn lên, nghịch ngợm liếm đôi môi nàng một chút, cảm giác được thân thể Phương Ngôn run lên một hồi, nhưng thân thể cũng buông lỏng

"Như vậy là đúng rồi" Phó Tình một tay ôm lấy cái cổ của Phương Ngôn, một tay vuốt ve tóc của nàng, hôn môi đối với người yêu mà nói là chuyện sung sướиɠ, cô mới không cần cùng một Phương Ngôn toàn thân cứng ngắc hôn môi

Phó Tình nhẹ nhàng khẽ cắn lấy môi của Phương Ngôn, nhẹ nhàng hôn hít lấy, thân thể của Phương Ngôn cũng bắt đầu hoàn toàn thanh tĩnh lại, tay nàng vươn lên ôm lấy eo thon nhỏ của Phó Tình. Khi tay của nàng ôm lấy eo của Phó Tình, khóe miệng Phó Tình bắt đầu giương lên, vẫn còn may không phải là ngốc như vậy, còn biết phải hồi đáp mình

Đầu lưỡi nhỏ của Phó Tình nhẹ nhàng đυ.ng vào đôi môi của Phương Ngôn, vẫn may Phương Ngôn không ngu ngốc, biết cô đang ám chỉ cái gì. Phương Ngôn nhắm hai mắt, không nhìn thấy đầu lưỡi của Phó Tình tiến vào cái miệng nhỏ của nàng, khiêu khích đầu lưỡi của nàng, thời điểm dây dưa đầu lưỡi của nàng, ánh mắt kia mang theo hết sức mê hoặc hết sức quyến rũ

Hai người mãi đến tận thở không nổi mới tách ra, "Thích không?" Phó Tình dùng ngón tay thon dài đẹp đẽ của cô, giúp Phương Ngôn lau nước bọt chính mình lưu lại khóe miệng Phương Ngôn

"Ân" Phương Ngôn mặt đỏ hồng, cũng không biết là bởi vì thở không nổi đỏ, hay là bởi vì vấn đề của Phó Tình, thẹn thùng đến đỏ mặt

"Yêu thích là tốt rồi" Phó Tình ôm Phương Ngôn thật chặt, tư thế ám muội, để đầu nhỏ của Phương Ngôn toàn bộ kề sát ở trên ngực khêu ngạo của Phó Tình

Thật mềm thật thoải mái, trong đầu Phương Ngôn hiện tại chỉ có ý nghĩ này, nàng đã quên vừa rồi chính mình còn đang tranh thủ chuyện ngày mai không muốn đi ra ngoài mua quần áo. Sắc đẹp trước mặt, Phương Ngôn đơn thuần nữa, cũng hoàn toàn lạc lối chính mình

"Tên ngốc, không khí bắt đầu trở nên lạnh, sau này ngươi đến phòng tắm của ta tắm rửa, đừng ở phòng rửa tay dưới lầu tắm, biết không?"

"Nga.... Dưới lầu cũng còn tốt a, không lạnh"

"Không cho phép phản bác ta, ta nói cái gì chính là cái đó" Ở trước mặt nữ vương hung hăng, Phương Ngôn ngươi vẫn là từ bỏ ý nghĩ phản kháng đi.

"Nga, biết rồi, tiểu thư" Phương Ngôn cư nhiên còn quen gọi Phó Tình tiểu thư, cũng không sợ Phó Tình tức giận

Phó Tình nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn nàng, "Ngươi cho rằng chúng ta tình hình như bây giờ, ngươi còn có thể tiếp tục gọi ta tiểu thư sao? Ngươi thì muốn tiếp tục làm người làm của ta, cũng không muốn làm bạn gái của ta sao?"

Làm Bạn gái... Lòng của Phương Ngôn bị ba chữ này đυ.ng phải hỏng be bét, "Tôi...Tôi không biết nên gọi cô cái gì"

"Tất cả mọi người gọi ta Tình Tình, ngươi cũng có thể a, vì sao lại không biết gọi cái gì chứ?" Thả xuống tư thế, Phó Tình yên tâm tư thái, xem ra vẫn là khá dễ ở chưng

"Tôi không muốn giống với mấy nam nhân kia kêu cô Tình Tình như thế, tôi không thích" Ai ya, tên ngốc cũng biết ghen? Phó Tình nghe thấy được Phương Ngôn phát ra vị chua nồng đậm

"Ha ha, ta cũng không thích bọn họ gọi ta như vậy, thế nhưng trong nhà cùng công ty bọn họ ít nhiều đều có chút ràng buộc, cho nên ở phương diện này ta hi vọng ngươi có thông cảm" Phó Tình đều dùng tới cái từ này thông cảm này rồi, Phương Ngôn ngươi còn không thỏa mãn sao?

"Vậy...vậy tôi trực tiếp kêu tên của cô, được không?"

"Không thích"

"Vậy tôi suy nghĩ chút..." Thấy được Phương Ngôn rất chăm chú đang suy tư, Phó Tình cảm thấy rất uất ức, nếu như nàng không phải thật sự yêu chính mình, nàng sẽ không vì một cái xưng hô, đang vùi đầu ở đó cực khổ suy nghĩ

"Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ, kêu ta Mạch hoặc là Mạch Mạch đều được, Mạch của xa lạ" Phó Tình thực sự không đành lòng thấy được Phương Ngôn còn ở chỗ đó cau mày, sau đó lại cái gì cũng không nghĩ ra

"Ya?"

"Phó Mạch, là tên mẹ ta giúp ta đặt, nàng khi còn tại thế, cũng gọi ta Mạch Mạch. Danh tự này ngươi chỉ có thể ở thời điểm chúng ta đơn độc ở chung, mới có thể gọi ta như vậy,, ta không hy vọng người khác biết"

"Tôi thật sự có thể gọi cô như vậy sao?"

"Ân, ta nói có thể là có thể, tên ngốc" Phó Tình ôm Phương Ngôn thật chặt, cái tên này chính mình quen thuộc nhất cũng xa lạ nhất, để cô rất nhớ rất nhớ bà ấy

"Vậy... Phó Tình cái tên này?" Phương Ngôn chết tiệt, ngươi thì không biết trong lòng Phó Tình đã rất khó vượt qua sao? Còn nói tiếp vấn đề

"Phó Tình cái tên này là ta tự đặt, ở thời điểm ta chuẩn bị ra nước ngoài học, miễn cưỡng muốn đổi tên. Cái tên này, chỉ là đang nói cho cô biết, ta hận hắn, ta hận hắn phụ tình mẹ ta" Nói đến hận, thế nhưng trên mặt Phó Tình không có hận, có chỉ là cô đơn

"Mạch, xin lỗi, đều là bởi vì tôi..." Nghe Phó Tình nói đến chuyện cũ, Phương Ngôn cảm giác rất thương cảm, nếu như không phải là liên quan mình, có lẽ...

"Ha ha, tên ngốc, mắc mớ gì đến ngươi. Ngươi sẽ không cho rằng ta hận ngươi chứ, ta chưa từng hận ngươi, là thật. Kỳ thực nhà các ngươi thật sự... Rất vô tội, hắn trả thù, chỉ là muốn dời đi tầm mắt của ta. Đối với ngươi, là đối tượng ta giận chó đánh mèo, là ta có lỗi với ngươi mới đúng."

"Cô không hề có lỗi với tôi, nếu như không phải như vậy, có lẽ đời này tôi cũng sẽ không quen biết cô" Phương Ngôn đẩy ra Phó Tình, phi thường có dũng khí dùng sức đè đầu Phó Tình xuống, ở gò má của cô hôn một cái. "Càng sẽ không yêu cô"

Phương Ngôn chủ động hôn mình, để tim của Phó Tình đập bịch bịch, "Tên ngốc chính là tên ngốc" Phó Tình phát hiện mình càng ngày càng thích gọi nàng tên ngốc

"Ha ha, tên ngốc thì tên ngốc đi, chỉ cần cô thích"

"Ít bảnh chọe đi, ai nói yêu thích ngươi. Ta đi ngủ, ngày mai phải nhớ mười giờ gọi ta rời giường" Phó Tình ngại ngùng chạy trốn, cô không thấy được lúng túng trên mặt Phương Ngôn, đúng nha, Phó Tình chưa từng nói qua cô yêu thích chính mình

Có lẽ giữa tình nhân không cần mỗi ngày cùng đối phương nói ta yêu ngươi, ta thích ngươi, thế nhưng Phó Tình quên mất, họ vừa mới bắt đầu, bây giờ Phương Ngôn vô cùng cần một khẳng định, thế nhưng cô...chưa cho

Thở dài một hơi, một mặt cười khổ, có lẽ... Có lẽ là mình cả nghĩ quá rồi

Ngày hôm sau Phương Ngôn dáng vẻ cũ bảy giờ dậy quét dọn phòng, sau đó cầm quyển sách ngồi ở trên ghế salông gϊếŧ thời gian. Gần đây Phó Tình và Lục Tử đều không có cho nàng hạng mục và viết kế hoạch, cho nên nàng mới có thời gian xem sách một chút. Bình thường đọc sách là lạc thú lớn nhất của nàng, thế nhưng hôm nay nàng một trang cũng xem không vào, luôn đều đang nhìn chuông đại ngốc, thời gian hôm nay làm sao mà qua đến chậm như vậy

Thật vất vả nhịn đến chín giờ năm mươi phút, Phương Ngôn từ trên ghế sa lông nhảy xuống, chạy đến cửa phòng lầu hai của Phó Tình. Nhẹ nhàng gõ cửa, "Tiểu.... Ạch.... Mạch, 9:50, nên rời giường rồi" Suýt chút nữa lại quen gọi tiểu thư, vẫn may đổi giọng đổi đến nhanh, nếu không lại phải bị dạy bảo

"Ân, tên ngốc vào đi" Phó Tình đã sớm tỉnh rồi, thế nhưng lười không dậy, chính là muốn Phương Ngôn tới gọi cô rời giường. Từ khi Phương Ngôn lần đầu tiên tới gọi cô rời giường, cô thì thích cái cảm giác này. Thích tiếng nàng nhẹ nhàng gõ cửa, thích nàng nhẹ giọng nhỏ nhẹ gọi mình rời giường

Phương Ngôn mở cửa đi vào, thấy được Phó Tình mở to con mắt nhìn mình. "Cô đã tỉnh rồi? Tại sao không dậy chứ?"

"Chờ ngươi a, chờ ngươi gọi ta rời giường, thích cảm giác ngươi kêu ta rời giường, cảm giác để ta có nhà" Thì ra Phó Tình cũng yêu thích loại cảm giác được sủng này a, dáng vẻ cô nói chuyện thì giống như đứa trẻ, để Phương Ngôn không nhịn được đi tới bên giường cọ mũi cô một chút

"Thì ra cô cũng có lúc như đứ trẻ như vậy, tôi còn cho rằng cô chỉ biết toả ra khí tràng nữ vương, kinh sợ mọi người. Được rồi, dậy đi, tôi xuống làm bữa sáng cho cô"

Phương Ngôn muốn quay người rời khỏi đi không dược, tay nàng bị Phó Tình kéo lấy, nàng quay đầu nhìn lại, lập tức quay đầu trở lại. Phó Tình kéo lấy tay của nàng, bờ vai trần trụi bóng mượt lộ ở ngoài chăn nói cho nàng biết, thân thể trong chăn của Phó Tình khẳng định không có mặc quần áo, ít nhất không có mặc áo cánh

"Lại đây để ta ôm chút" Phó Tình sẽ không quản nàng có xấu hổ không, cô thích lột trần ngủ, đương nhiên cô chỉ có ở nhà mới có thể lột trần ngủ

"Không được, y phục của tôi dơ, mới vừa quét dọn xong phòng còn không có thay người sạch sẽ" Phương Ngôn đưa lưng về phía cô, không dám quay đầu lại

"Sau này không cần ngươi quét dọn phòng, cuối tuần ta để tiểu Vũ tìm người đến quét dọn, ngươi chỉ cần gọi ta rời giường, giúp ta làm bữa sáng là được rồi. Ân, nhiều nhất giúp ta giặt quần áo đi, mặc quần áo ngươi giặt, ta sẽ cảm thấy rất ấm áp" Trước kia là trước kia, hiện tại hai người cũng coi như là xác định quan hệ rồi, Phó Tình làm sao có khả năng còn có thể để Phương Ngôn đi quét dọn phòng việc nặng như vậy nữa

"Không cần như vậy, mỗi ngày quét dọn một chút lại không tốn bao nhiêu thời gian. Lại nói nhà của chúng ta, tôi cũng không hi vọng để người ngoài đi vào, bản thân tôi quét xuống là được rồi. Cô vẫn là giống với trước, định kỳ bảo trì một chút thì được rồi"

Nhà của chúng ta, để Phó Tình từ bỏ ý nghĩ muốn tiếp tục khuyên Phương Ngôn, nhà đối với hai người họ mà nói, thật sự rất quan trọng

"Tên ngốc, ngươi đưa lưng về phía ta làm cái gì, lưng ngươi tuy cũng rất đẹp, nhưng ta càng muốn nhìn chính diện của ngươi"

"Cô...Cô không mặc quần áo"

"Ai nói, ta mặc nội y có được hay không, không tin ngươi quay đầu lại nhìn xem"

Phương Ngôn ngu ngốc thật sự quay đầu nhìn lại, kết quả chính là mặt đỏ chót tông cửa xông ra, đường cùng lao nhanh

Lưu lại Phó Tình ngồi ở trên giường, cười ha ha, cười đến kiêu ngạo. Này, không thể khi dễ người như vậy a

Hết chương 27

Edit: Tui nghĩ trên thế giới này sẽ có thêm một thê nô suốt ngày thổi tóc cho vk kkk