Chương 23: Tôi là người làm của cô
Cô không giống nhau, bốn chữ đơn giản, lại rung động trái tim của Phó Tình
"Phó tiểu thư, mở họp đi, tôi không sao rồi" Phương Ngôn biết mình lỡ lời, vừa rồi vội vã bảo vệ Phó Tình, không nghĩ nhiều như vậy đã nói ra
Phó Tình nhìn Phương Ngôn, "Ngươi bộ dáng này còn mở họp, con mắt sưng đến như hạch đào"
"A, vậy...vậy làm sao" Hôm nay tới không phải chính là vì thuyết mình sao? Kết quả bởi vì tâm tình của chính mình mất khống chế, hại nhiều người như vậy tăng ca uổng?
"Con mọt sách chính là con mọt sách, thật dễ lừa gạt. Nhưng mà ngươi bây giờ thật sự có thể? Thật sự không có chuyện gì?" Vẫn may Phương Ngôn ra ngoài xưa nay cũng không hoá trang, nếu không nàng khóc như thế, vẫn thật sự không có thể mở họp, nếu không mọi người khẳng định cho rằng ban ngày gặp quỷ
"Tôi...Tôi không phải con mọt sách, Trần giáo sư... Nói tôi rất thông minh" Quên đi, chuyện đều qua, cứ như vậy để nó qua đi. Vẫn may thời điểm tốt nghiệp, hắn để cho mình đi phòng công tác đi làm, chính mình vì rèn luyện năng lực của chính mình không có đi
"Ha ha, học sinh Trần bách dạy là thật không tệ, đáng tiếc không biết dạy con, nếu không hắn cũng không cần bóc lột những học sinh nghèo các ngươi như thế này rồi"
Phương Ngôn vỗ vỗ mặt căng thẳng của chính mình, xoa xoa con mắt, coi như là khôi phục tốt rồi. Phó Tình nhìn con mắt từng chút từng chút sưng đỏ của nàng, rất muốn đi qua ôm nàng một cái, xoa xoa đầu nhỏ của nàng an ủi nàng một hồi
Phó Tình gọi điện thoại cho Vương Mân, bắt đầu mở họp. Đợi tất cả mọi người đến đông đủ, Phó Tình nhìn Vương quản lý, "Lần này ta không truy cứu, thế nhưng, không có lần sau"
"Vâng, đổng sự trưởng, ta bảo đảm không có lần sau"
"Giới thiệu cho các ngươi một chút, vị này bên cạnh ta chính là người trù hoạch hạng mục A, kế hoạch trong tay các ngươi chính là từ tay nàng xuất ra"
"Chào mọi người, tôi tên Phương Ngôn" Phương Ngôn đứng lên khom người cúi mình, nàng là người mới, nàng cho rằng khiêm tốn một chút tốt hơn
"Phương Ngôn, cô có thể bắt đầu thuyết mình rồi, thuyết minh xong, các ngươi có chỗ gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi nàng" Phó Tình đứng lên chuẩn bị rời khỏi, cô không muốn ở đây tạo áp lực cho Phương Ngôn. Đang muốn cùng Phương Ngôn bàn giao sự tình xong xuôi chính mình về phòng làm việc của cô, thấy được mắt to vô cùng đáng thương của Phương Ngôn nhìn cô, cô lại lần nữa ngồi xuống. Lẽ nào ta không phải là áp lực của nàng, là động lực của nàng?
Phương Ngôn thấy được Phó Tình có ý rời khỏi phòng hội nghị, trong lòng nàng hồi hộp một hồi, nàng rất muốn nói đừng đi. Vẫn may Phó Tình nhìn hiểu ý tứ ánh mắt của nàng, lại ngồi xuống, lòng của Phương Ngôn lại hạ xuống
Phương Ngôn bắt đầu thuyết minh kế hoạch của nàng, Phó Tình vẫn nhìn nàng, bất luận chính mình rốt cuộc là áp lực của nàng, hay là động lực của nàng, thế nhưng nàng dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nói với chính mình, không muốn chính mình rời khỏi, để Phó Tình trong lòng đắc ý
Nếu như là trước đây, Phương Ngôn thấy được Phó Tình rời khỏi nhất định là thở ra một hơi, nhiều người hơn nữa đều không có khí tràng nữ vương mạnh mẽ của Phó Tình. Thế nhưng bắt đầu hôm nay, Phó Tình ở trong mắt nàng đã không hề đáng sợ như vậy, nàng muốn dựa vào gần cô, nàng muốn dụng hết năng lực của chính mình đi chăm sóc cô. Khi bạn thích một mình, nàng bất luận hung hăng cỡ nào, lạnh nhạt cỡ nào, cũng sẽ không đáng sợ nữa. Nàng ở trong mắt bạn, chỉ có yêu thích, bất luận nàng là hình dáng gì, bạn đều sẽ cảm thấy nàng tốt nhất, chỉ cần có nàng ở, bạn sẽ cảm thấy rất an tâm
Hiếm thấy có cơ hội tốt như vậy, để Phó Tình có thể như thế liên tục nhìn chằm chằm vào Phương Ngôn, cũng không có ai sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Thế nhưng càng nhìn tiếp, lòng của Phó Tình cũng càng loạn. Mình nên làm gì, tại sao càng tiếp cận nàng, mình càng từ bỏ không được. Cô đến cùng tốt chỗ nào, tại sao mình cảm giác mình càng ngày càng thích nàng. Tình yêu có lẽ chỉ cần trong nháy mắt là có thể sản sinh, thế nhưng tình yêu như vậy sẽ để trong lòng người cảm giác bất an và hoài nghi
Phó Tình không dám nhìn tiếp nữa, cô nhắm mắt lại tựa ở trên ghế sofa da đích thực xoay tròn thoải mái kia, nghiêm túc nghe Phương Ngôn thuyết minh, có lẽ như vậy có thể để cho chính mình không hề phân tâm. Phương Ngôn thấy được Phó Tình nhắm mắt lại, có chút lo lắng cô có phải chỗ nào không thoải mái không, nhưng nhìn dáng vẻ cô hình như rất an nhàn, có lẽ là mệt rồi chứ
Phương Ngôn cuối cùng thuyết minh xong, nàng nói đến rất chậm cũng rất tỉ mỉ, người đang ngồi làm sao nói cũng là nhân vật cấp bậc, cho dù vốn dĩ có địa phương gì xem không hiểu, nghe xong Phương Ngôn thuyết minh cũng hoàn toàn minh bạch
Phó Tình rất hài lòng không ai vấn đề, nếu như còn có người nêu câu hỏi, cô thật sự sẽ suy xét có phải để người này đóng gói rời đi hay không. Phía sau tan họp Phương Ngôn theo Phó Tình trở lại văn phòng đổng sự trưởng, nàng xem thời gian đều hơn năm giờ rồi, cơm tối làm sao bây giờ a
"Tiểu thư, cô có thể phái một người đưa tôi đi mua thức ăn hay không? Đã hơn năm giờ rồi, hiện tại tôi đi mua thức ăn vẫn còn kịp"
"Buổi tối không thể về ăn cơm được, ngươi theo ta đi ra ngoài ăn đi, coi như tặng thưởng cho ngươi đi. Hôm nay thuyết minh đến rất không tệ, so với buổi tối hôm qua hoàn mỹ hơn. Nhưng mà ngươi không cần khiêm tốn như thế, ta cho phép ngươi, thông qua kế hoạch của ngươi, ngươi nên thoải mái đứng ở nơi đó"
Nghe được Phó Tình khen ngợi chính mình, Phương Ngôn trong lòng rất vui vẻ, đây là Phó Tình lần đầu tiên khen nàng như thế, còn nói thưởng cho nàng
"Được, tiểu thư"
"Con mọt sách, sau này chuyên trách giúp ta viết kế hoạch đi, năm năm đổi thành bốn năm, thế nào?" Kỳ thực Phó Tình quyết định này xuống rất thống khổ, nhưng không làm như vậy, cô sợ Phương Ngôn ở bên ngoài nhận việc làm thêm, nói không chừng ba năm thì thật sự rời khỏi chính mình. Sau này lấy thêm chút hạng mục để nàng viết, để nàng không có thời gian dư thừa đi giúp người khác viết kế hoạch, nói không chừng thật sự có thể lưu lại bốn năm đó. Nhiều hơn một năm là hơn một chút thời gian thấy được nàng, sau bốn năm nhìn xem có thể lưu nàng ở công ty hay không
"Tôi đáp ứng cô dùng thời gian năm năm đến trả nợ, cho nên vẫn là năm năm đi. Kế hoạch của cô tôi cũng sẽ giúp cô viết, coi như là lợi tức của hai mươi năm đi" Phương Ngôn vừa rồi đã quyết định lưu lại năm năm, nghe được Phó Tình nói đổi bốn năm, trong lòng nàng cuống lên. Nếu quả như thật đổi thành bốn năm, vậy sau bốn năm chính mình sẽ không có lý do cũng không có cớ ở lại bên cạnh cô
"Là ngươi tự mình nói nha, ta cũng không có buộc ngươi nhất định phải làm như thế." Phó Tình hiện tại thật sự là mở cờ trong bụng, thế nhưng cô tại sao thì muốn đem Phương Ngôn ở lại bên cạnh mình, thì không có từng nghĩ đi tranh thủ nàng chứ
"Ừm, là chính tôi tự nguyện" Chăm sóc cô đến năm năm mãn hẹn, hoặc là có một ngày, khi cô không cần tôi chiếu cố nữa, tôi tự động rời khỏi
"Thu thập đồ vật, chúng ta đi ăn cơm thôi" Phó Tình tâm tình thật tốt, cả ngữ khí cũng không giống nhau. Hai người ở trên thái độ đối với đối phương, từ từ chuyển biến, thế nhưng không có một người đi biểu đạt tâm ý của chính mình. Một người cho rằng đối phương không thể nào biết yêu thích nữ nhân, một người cho rằng chính mình không xứng với cô, lẽ nào các ngươi muốn cứ như vậy luôn làm lỡ tiếp sao
Phó Tình mang theo Phương Ngôn đến quán cơm chính mình thích nhất ăn cơm, đáng tiếc Phương Ngôn đối với phương diện mỹ thực này mà nói không có gì chú ý, cũng không hiểu. Nàng ngồi ở bên cạnh Phó Tình, nhìn đến giá cả phía trên, thật là đắt...Đứa trẻ nhà nghèo, đáng thương a
Nhưng mà Phó Tình biết dẫn nàng tới nơi này ăn cơm, nhất định là bản thân cô cũng thường xuyên đến, Phương Ngôn nghĩ thầm vừa vặn cho mình cơ hội hiểu, Phó Tình ở phương diện ăn đều yêu thích khẩu vị thế nào
Tiểu Vũ ngồi ở một bên, hôm nay Phó Tình mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, xưa nay không thấy Phó Tình đối với một người từng tốt như vậy. Tuy Phó Tình không có giúp Phương Ngôn gấp rau, thế nhưng lúc cô ăn cơm là sẽ có ý vô ý nhìn đến nàng, nói với nàng món ăn kia ăn rất ngon, để nàng ăn nhiều một chút
Chủ yếu nhất là, Phó Tình để Phương Ngôn ngồi ở bên cạnh cô, xế chiều hôm nay cô chịu để Phương Ngôn ngồi ở bên cạnh cô ăn cơm, tiểu Vũ cũng đã cảm thấy hình như không phải rất thích hợp. Chính mình theo cô bốn năm, không phải lần đầu tiên cùng với cô cùng nhau ăn cơm, mỗi lần ăn cơm cũng là phải cách một vị trí, Phó Tình không cho phép người khác ngồi ở bên cạnh cô. Coi như là cùng khách hàng cùng ăn cơm, cô cũng là làm như vậy, hai cái vị trí bên cạnh cô khẳng định đều là trống. Không phải cô không tôn trọng người khác, mà là cô không thích, một câu không thích không biết đả kích bao nhiêu lòng tự tin của người. Vẫn may Phó thị đại gia nghiệp, khách hàng không thích cô làm như thế nữa, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống
Ba người ăn xong cơm đi ra, tiểu Vũ cho rằng Phó Tình sẽ về nhà, kết quả sau khi ba người lên xe, Phó Tình nữ vương bệ hạ nói một câu
"Tiểu Vũ, đi quán bar"
"Vâng, đại tiểu thư" Đối với mệnh lệnh của Phó Tình, tiểu Vũ vẫn luôn là nghe lời răm rắp
Phương Ngôn cũng không có nói cái gì, nàng chưa từng có đi qua, Phó Tình muốn dẫn nàng đi, nàng liền đi thôi
Khi Phó Tình mang theo Phương Ngôn ở ghế dài ngồi xong, khi thấy được Âu Dương Ỷ chạy tới, cô có chút hối hận rồi, tại sao lại gặp phải nàng
"Chào Phó Tình tỷ, Phương Ngôn, còn nhớ tôi chứ?" Âu Dương Ỷ bây giờ trong mắt chỉ có một mình Phương Ngôn, Phó Tình thật muốn một cái tát đem Âu Dương Ỷ đánh, ném ra ngoài
"Chào Âu Dương tiểu thư" Thấy được người thật, Phương Ngôn thì hoàn toàn nhớ tới, ngày đó Phó Tình hỏi nàng, chính là nữ nhân này
Tiểu Vũ dừng xong xe đi vào thấy được Âu Dương Ỷ, đầu của hắn cũng bắt đầu đau lên. Tuy quán bar đều có dịch vụ đỗ xe, thế nhưng tiểu Vũ mỗi lần đều là chính mình đi đậu xe, hắn không thích để người ngoài lên xe của Phó Tình. Hơn nữa tài xế hôm nay đã bị Phó Tình phái trở về, cho nên hắn chỉ có thể tự mình đi đậu xe
"Tôi liền biết cô nhất định sẽ nhớ tới tôi, nữ nhân xinh đẹp giống như tôi đây, nhất định là khiến người ta đã gặp qua là không quên được" Âu Dương Ỷ vừa nghe Phương Ngôn còn nhớ nàng, hài lòng ngồi vào bên cạnh Phương Ngôn, kéo lấy tay của nàng, một bộ dáng vẻ thân thiết
Phương Ngôn trong lòng khổ a, cô nói chuyện thì nói chuyện, làm sao thì kéo tay của chính mình. Thế nhưng nàng lại không thể đẩy nàng ra, chỉ có thể nhẫn nhịn
Phó Tình thấy được Âu Dương Ỷ kéo lấy tay của Phương Ngôn, lại bắt đầu ghen, ta đều không kéo qua tay của nàng, lúc nào đến phiên ngươi a. Nhưng mà thấy được ý cười gương mặt của Phương Ngôn, cười hì hì tán gẫu với Âu Dương Ỷ, trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Lẽ nào Phương Ngôn yêu thích Âu Dương Ỷ? Vậy mình...
Phó Tình cúi đầu đi uống rượu, không nhìn thấy ánh mắt cầu viện của Phương Ngôn quay đầu lại nhìn cô, Phương Ngôn thấy được Phó Tình thờ ơ không động lòng đi uống rượu, trong lòng nàng lại bắt đầu tự giễu lên. Cô làm sao có khả năng sẽ để ý chính mình đây, hôm nay dẫn nàng ra ngoài, chỉ là thưởng chính mình mà thôi
Âu Dương Ỷ thấy được Phương Ngôn quay đầu đi nhìn Phó Tình, cho rằng Phương Ngôn là sợ Phó Tình tức giận, rất thân mật vỗ vỗ tay nàng
"Phó Tình tỷ sẽ không để ý, nàng đến quán bar chính là uống rượu, những chuyện khác sẽ không làm. Hôm nay tôi đến chiêu đãi cô, chút nữa nhóm nam nhân kia vừa đến, nàng cũng không đếm xỉa tới cô, tôi dẫn cô đi khiêu vũ" Nói xong nàng thì lôi kéo Phương Ngôn hướng về sàn nhảy trong quán rượu mà đi, nàng xem không tới hết cách trong mắt của Phương Ngôn, cũng không biết Phương Ngôn có không muốn đứng dậy rời khỏi Phó Tình cỡ nào
Một câu của Âu Dương Ỷ Phó Tình sẽ không lưu ý, tổn thương lòng của Phương Ngôn, đúng nha, cô làm sao có khả năng lưu ý chính mình, chính mình chỉ là người làm của cô mà thôi. Thế nhưng hiểu thì hiểu, Phương Ngôn vẫn là để ý, ai sẽ không thèm để ý người mình thích có để ý chính mình hay không dây
"Đại tiểu thư, cô yêu thích Phương Ngôn?" Tiểu Vũ vẫn là không nhịn được hỏi một câu, vấn đề hắn không nên hỏi
"Ngươi cảm thấy có khả năng không?" Phó Tình vẫn là cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay. Cô biết Phương Ngôn bị Âu Dương Ỷ lôi đi, thế nhưng cô không có đi ngăn cản, cô không biết nên làm sao đi ngăn cản
Tiểu Vũ không nhìn thấy con mắt của Phó Tình, thế nhưng hắn có thể cảm giác được cảm xúc của Phó Tình xuống rất thấp, cô chưa từng có ở quán bar cúi đầu thấp như vậy. Phó Tình chưa từng có ăn mặc chính trang xuất hiện ở quán bar, cô mỗi lần lại đây đều là trang điểm lộng lẫy, mỗi lần đều là điểm tập trung của toàn bộ quán bar. Có lẽ là thời gian còn quá sớm, những công tử ca kia vẫn không có bắt đầu lên đường, cho nên vẫn chưa có người nào lại đây quấy rối cô
"Tôi..." Tiểu Vũ không thể tiếp tục nói, bởi vì công tử ca họ đến rồi
"Ai nha, Tình Tình, ngươi hôm nay làm sao sớm như vậy liền đến rồi. Oa... Hôm nay chuẩn bị chế phục mê hoặc sao? Ngươi mặc chính trang vẫn là mê người như vậy..." Thấy được Phó Tình ở đây, những người này đều không đi tìm chỗ ngồi, trực tiếp ngay ở trên ghế dài của Phó Tình ngồi xuống
"Ha ha, cái gì chế phục mê hoặc, hôm nay tăng ca, mệt chết đi được, cho nên trực tiếp lại đây chơi" Phó Tình ngẩng đầu lên, cười đến quyến rũ mê hoặc như vậy, đem những người này mê đến ngụm nước chảy ròng
"Thứ bảy còn tăng ca a, nhưng mà ngươi cũng hết mấy ngày chưa có tới, không biết ta có nhớ ngươi dường nào không"
Nghe thấy những người đàn ông này xung quanh liều mạng lấy lòng chính mình, Phó Tình không có loại cảm giác hưởng thụ vốn có đó, cô không biết mình lại đây là làm cái gì
Cô rất dễ dàng thì thấy được Phương Ngôn, khi bạn lưu ý nàng, bất luận bên người nàng có bao nhiêu người, bạn đều có thể liếc mắt liền thấy nàng, chỉ thấy được nàng. Nhìn Phương Ngôn trong sàn nhảy, ha ha, cái con mọt sách này thật sự không biết khiêu vũ, nàng cũng chỉ là đứng ở nơi đó. Thấy được Âu Dương Ỷ dán vào nàng khiêu vũ, Phó Tình cau mày lại, Âu Dương Ỷ, ta không ngăn cản ngươi cũng không cần quá đáng như thế chứ
Phương Ngôn hiện tại không biết có khó chịu cỡ nào, thế nhưng khó chịu nữa nàng vẫn là duy trì mỉm cười, thế nhưng nàng mỉm cười ở trong mắt Phó Tình, đã biến thành hưởng thụ
Đám nam nhân kia bên cạnh Phó Tình thấy được Phó Tình đang nhìn sàn nhảy, cũng đều quay đầu đến xem
"Ồ, các ngươi xem nữ nhân bên cạnh Âu Dương Ỷ, chưa từng thấy a, có phải là người nàng mới bao? Vẫn thật đẹp đẽ, nữ nhân xinh đẹp thế nào đều bị Âu Dương Ỷ bao rồi a"
"Tình Tình, ngươi xem bọn họ đều đi nhìn nữ nhân khác rồi, chỉ ta chuyên nhất rồi, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi, ngươi hãy giao du cùng ta đi"
"Mẹ nó, không có loại giẫm thấp người khác nâng lên chính mình"
Phó Tình không có nghe những người bên cạnh này đều đang nói cái gì, trong mắt của cô chỉ có một mình Phương Ngôn. Cô không hiểu, cô thật sự không hiểu tại sao mình sẽ như vậy, vì sao lại có loại cảm giác không thể rời khỏi nàng
Cô muốn đi rồi, không muốn tiếp tục ở đây đợi, cái quán bar này lần đầu tiên cho cô một loại cảm giác chán ghét
"Tiểu Vũ, đi gọi cô ấy trở về, chúng ta về nhà" Nếu đã căm ghét, vậy thì rời khỏi đi.
"Vâng, đại tiểu thư"
Tiểu Vũ nhích đến bên người Phương Ngôn, hắn không dám ở bên tai nàng nói chuyện, chỉ có thể lớn tiếng nói với nàng
"Phương tiểu thư, chúng ta phải đi về rồi."
Phương Ngôn vui vẻ rồi, cuối cùng thoát rồi, Âu Dương Ỷ không vui rồi, Phó Tình hôm nay làm sao mới đến đây một hồi, liền nói phải đi về rồi.
Tiểu Vũ cẩn thận bảo hộ Phương Ngôn về ghế dài, tận lực không cho người khác đυ.ng tới nàng. Đem Phương Ngôn hộ tống về ghế dài, tiểu Vũ chính mình đi ra ngoài trước, hắn muốn đi đem xe lái đến cửa đón Phó Tình
Phương Ngôn trở lại ghế dài, thấy được trong ghế dài ngồi đầy nam nhân, những nam nhân này chính ở chỗ này khuyên Phó Tình lưu lại. Nghe bọn họ gọi cô Tình Tình, Phương Ngôn trong lòng rất không phải tư vị, nhưng là lại rất không thể làm gì
Phó Tình cầm lấy túi văn kiện của chính mình, thấy được Phương Ngôn đứng bên cạnh ghế dài trên mặt có chút dáng vẻ không phải rất vui vẻ, cho rằng nàng còn không muốn rời đi, cho rằng nàng luyến tiếc Âu Dương Ỷ. Mặt lập tức lại lạnh xuống, đi tới bên cạnh nàng, "Ngươi không muốn rời đi, có thể tiếp tục lưu lại, ta không bắt buộc ngươi đi theo ta"
"Đúng rồi, Ngôn Ngôn ngươi lưu lại theo tôi tiếp tục chơi đi, buổi tối không ngại đến chỗ của tôi ở, ngày mai tôi đưa cô trở về" Âu Dương Ỷ nghe được Phó Tình nói như vậy, lập tức khuyên Phương Ngôn lưu lại, nàng thật sự rất yêu thích Phương Ngôn
Phó Tình vừa nghe được Âu Dương Ỷ nói như vậy, cô căm tức, không đợi Phương Ngôn nói chuyện, trực tiếp đi tới cửa. Phương Ngôn thấy được Phó Tình đi rồi, lập tức cầm lấy túi laptop của chính mình, theo sau
Hai người rời đi, lưu lại một ghế dài nam nhân, và một Âu Dương Ỷ đứng ở trước ghế dài. Âu Dương Ỷ nhìn Phương Ngôn liều mạng đuổi theo bóng người của Phó Tình kia, trong lòng nàng có chút cay đắng, nàng không phải Phó Tình loại tân binh tình trường này, nàng nhìn đến rất rõ ràng. Phương Ngôn cô lại yêu thích Phó Tình, cô không thích nữ nhân nhiệt tình như lửa tôi đây, một mực phải thích loại nữ nhân lãnh huyết không thể thích cô kia
Xem ra Phó Tình che giấu đến mức rất không tệ, Âu Dương Ỷ lại không có phát hiện cô yêu thích Phương Ngôn. Cũng có lẽ là hình tượng Phó Tình máu lạnh vô tình quá thâm nhập lòng của Âu Dương Ỷ, nàng vẫn luôn cho rằng Phó Tình là một người không thể thích bất cứ người nào, chớ đừng nói chi là, thích một nữ nhân
Phó Tình và Phương Ngôn đứng ở cửa quán rượu đợi xe của tiểu Vũ, Phó Tình không có nhìn Phương Ngôn đứng ở sau lưng cô
"Tại sao không ở lại? Nàng ngày mai sẽ đưa ngươi trở về" Mặt lạnh lẽo, ngữ khí lạnh nhạt, lòng của Phó Tình lại không có lạnh nhạt như vậy, cô nhiều hơn là bất đắc dĩ
"Tôi là người làm của cô, cô ở đâu, tôi thì ở đó" Kỳ thực Phương Ngôn muốn nói là, tôi yêu thích cô, cho nên tôi là người của cô, cô ở đâu, tôi ở đó, tôi không muốn rời khỏi cô
Không có thích, làm sao có khả năng có yêu? Lòng đã bị mở ra, cách yêu còn xa sao?
Hết chương 23
Edit: Happy new year