Chương 24: Phương Ngôn không biết tốt xấu

Chương 24: Phương Ngôn không biết tốt xấu

Tôi là người làm của cô, Phó Tình thở dài một hơi, mình bây giờ, thật sự còn có thể chỉ là đem ngươi coi là người làm của ta đối xử như vậy sao? Thế nhưng một câu phía sau cô ở đâu, tôi thì ở đó, cô nghe xong trong lòng vẫn là rất thoải mái

"Tình Tình làm sao đứng ở bên ngoài, cùng vào đi" Một nam nhân ăn mặc ra dáng, tóc đều chải ra sau, nhìn qua chính là một người cuồng tự luyến. Từ trên xe thể thao Ferrari xuống, đứng phía trước Phó Tình

Vừa vặn tiểu Vũ cũng đến, hắn vừa nhìn thấy nam nhân này, lập tức xuống xe đi qua

"Họ Đường, cách đại tiểu thư nhà ta xa một chút" Chính là nam nhân này ra giá năm triệu muốn dẫn đi Phó Tình, tiểu Vũ đối với hắn vô cùng phản cảm

"Tôn tiểu Vũ, ai cho ngươi quyền lực nói như vậy với ta, ta yêu thích Tình Tình, yêu thích tới gần nàng, mắc mớ gì đến ngươi" Nam nhân bị tiểu Vũ gào thét như thế, họ Đường tên Trí Nhân, là một công ty nhỏ đa quốc gia, cũng là đồng học thời đại học của Phó Tình, bởi vì Phó Tình về nước tiếp nhận Phó thị, hắn cũng theo trở về, theo đuổi Phó Tình rất nhiều năm, thế nhưng vẫn không đắc thủ

Thật vất vả đυ.ng tới Phó Tình say đến bất tỉnh nhân sự, hắn cho rằng có thể chiếm tiện nghi, bị tiểu Vũ đánh đến vào bệnh viện nằm ba tháng. Lúc này vừa xuất viện thì lập tức lại đến gây chuyện, thấy được tiểu Vũ hắn là vừa hận vừa sợ, còn muốn thừa dịp hôm nay Phó Tình ở đây cố gắng sỉ nhục tiểu Vũ một hồi. Hắn cho rằng Phó Tình ít nhiều sẽ cho hắn chút mặt mũi, mới dám như thế nói chuyện với tiểu Vũ. Kết quả... Không nghĩ tới...

"Quyền lực ta cho hắn, xin hỏi Đường Trí Nhân tiên sinh, có ý kiến gì?" Vừa nghe đến hắn còn có mặt mũi gọi mình Tình Tình, Phó Tình cảm thấy buồn nôn, một nam nhân chỉ biết ăn uống cũng vọng tưởng có được chính mình

"Ạch... Tình Tình... cô làm sao..." Đường Trí Nhân mặt cũng có thể tái rồi, hắn không nghĩ tới Phó Tình sẽ không nể mặt hắn như vậy, đáng tiếc để hắn mất mặt còn ở phía sau

"Ta lúc nào từng cho phép ngươi kêu ta Tình Tình? Đừng sỉ nhục tên của ta, ta cũng không muốn thấy được gương mặt buồn nôn này của ngươi. Nể tình ngươi vừa xuất viện, hôm nay ta buông tha ngươi, sau này xuất hiện một lần, tiểu Vũ thì đánh hắn một lần, mãi đến tận hắn không dám xuất hiện mới thôi"

"Vâng, đại tiểu thư" Tiểu Vũ không có một lần trả lời đến khoái chí nhanh chóng như thế

"Phó Tình, cô dám đối với ta như thế, cô sớm muộn sẽ hối hận" Một gương mặt vặn vẹo, thật sự rất xấu thật là ghê tởm

"Có bản lĩnh thì lập tức để ta hối hận, người không có bản lãnh không có tư cách ở trước mặt ta kêu gào" Phó Tình chuẩn bị lên xe nghe được câu này, gương mặt lạnh lùng nhìn Đường Trí Nhân, loại nhát gan chỉ biết là dựa vào trong nhà, Phó Tình mới sẽ không đem hắn để ở trong lòng

Đột nhiên có một thân thể chắn ở trước mặt cô, Phương Ngôn thấy được Đường Trí Nhân loại mặt kinh khủng kia, mặc dù tiểu Vũ đứng ở trước mặt hắn, thế nhưng nàng vẫn là sợ hắn đột nhiên phát điên tổn hại đến Phó Tình, bất giác chắn ở trước mặt cô

Lần đầu tiên, Phó Tình lần đầu tiên chủ động kéo lấy tay của Phương Ngôn, lần đầu tiên cảm thấy thì ra được bảo vệ, là hạnh phúc như thế

"Không có chuyện gì, tiểu Vũ ở đây" Âm thanh này chuyển biến đến cũng quá nhanh rồi đó, mới vừa rồi còn là loại thanh âm lạnh đến khiến người ta cho rằng đến Nam Cực kia, lập tức liền thay đổi ôn nhu như nước như thế

"Ya...nga..." Tay của Phương Ngôn đột nhiên bị một đôi tay nhỏ mềm mại nắm lấy, nghe bên tai truyền đến ngữ điệu nhẹ nhàng, nhu nhu, chính mình xưa nay chưa từng nghe tới. Phó Tình... Phó Tình cũng có thời điểm dịu dàng động lòng người như thế? Không thể nào? Lừa người khác chứ gì?

Phó Tình kéo lấy tay của nàng, không nỡ lòng bỏ buông ra. "Tiểu Vũ, chúng ta về nhà thôi" Cô kéo lấy Phương Ngôn lên xe, Phương Ngôn cả người đều ngớ ngẩn, Phó Tình kéo nàng lên xe, nàng thì ngoan ngoãn lên xe

Tiểu Vũ cũng choáng váng một hồi, quay đầu lại thấy được Phó Tình và Phương Ngôn đều lên xe, hắn mới chậm rãi lùi về sau, trở lại trên xe. Mãi đến tận xe của Phó Tình rời khỏi cửa quán rượu, người chung quanh mới thanh tỉnh lại, người vừa mới dịu dàng kia đúng là Phó Tình? Mặt mũi của Đường Trí Nhân hôm nay thực sự là mất lớn rồi, cả quán bar cũng không dám đi vào nữa, trực tiếp lên xe rời đi

"Phó Tình, sỉ nhục hôm nay ta sẽ nhớ, một ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào trong tay ta, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết"

Hình như tất cả muốn chiếm tiện nghi Phó Tình, nam nhân ngược lại bị Phó Tình nhục nhã qua đều là nói như vậy, thế nhưng đến bây giờ Phó Tình còn sinh khí dồi dào sống đến rất thoải mái

"Ha ha... Tình Tình a Tình Tình, thì ra cách ngươi từ bỏ là như thế a, còn từ bỏ chứ, ta xem ngươi là càng lún càng sâu. Tiểu Ngôn, ta thật không có nhìn lầm ngươi, ngươi quá trâu rồi" Dì Lý xem xong video, ở bên trong căn hộ nàng, cười đến vô cùng kiêu ngạo

"Khanh tỷ, vậy chúng ta bây giờ còn phải tiếp tục giám thị không?" trước cửa của dìì Lý còn đứng một tiểu nam sinh chính là lưu manh đầu đường, rất cung kính luôn khom lưng quay về dì Lý

"Có biết nói chuyện hay không, đó là bảo vệ, cái gì giám thị, thật khó nghe" Dì Lý xem ra tâm tình vô cùng không tệ, "Tiếp tục bảo vệ, gọi người trông lấy họ Đường kia, món nợ lần trước muốn mang Tình Tình đi ta còn không tính với hắn, hôm nay còn muốn đến kiêu ngạo"

"Vâng, Khanh tỷ, tôi ta lập tức phân phó xuống" Tên côn đồ đến bây giờ đều không có từng thẳng người, hắn không mệt sao? Có lẽ là thói quen rồi đó

"Ừm, đi xuống đi" Dì Lý ăn mặc áo ngủ gợi cảm, vạn ngàn dáng vẻ nửa nằm trên ghế sofa, trong tay lắc ly rượu đỏ. Có lẽ cũng là bởi vì như vậy, cho nên cái tên côn đồ kia mới không dám thẳng người thôi

"Vâng, Khanh tỷ ngủ ngon" Tên côn đồ cong lấy thân lui về phía sau, mở cửa đi ra ngoài. Đợi đóng kín cửa, mới dám thẳng người, lau mồ hôi trán một hồi. Mỗi lần thấy Khanh tỷ tại sao đều thống khổ như vậy, Khanh tỷ thì không thể chăm sóc chúng ta một chút, mặc bảo thủ một chút, thật là muốn chết

"Lão đại, đại tỷ có dặn dò mới gì sao?" Thủ hạ của hắn đã thành thói quen mỗi lần đều thấy được hắn khom người lui ra ngoài, sau đó lau mồ hôi

"Khanh tỷ nói tiếp tục bảo vệ, còn có để người trông tên cầm thú họ Đường, phòng hắn đối phó tiểu thư bất lợi"

"Vâng, lão đại"

Mãi đến tận trở lại biệt thự, Phương Ngôn vẫn là một bộ dáng vẻ ngơ ngác, tay vẫn luôn bị Phó Tình lôi kéo. Xuống xe, trở về nhà, tay nàng cứ như vậy vẫn bị Phó Tình lôi kéo

Ơ...thật sự là cái con mọt sách, làm sao cả người đều bị dọa sợ mất rồi, sợ sệt như thế tại sao còn muốn chắn ở trước người mình chứ

"Aiz, tỉnh lại đi, con mọt sách" Phó Tình vỗ vỗ khuôn mặt của Phương Ngôn, còn không có ý tốt sờ soạng một cái, hiện tại không sờ, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội

"Ya...Ơ, làm sao ở nhà rồi." Phương Ngôn cuối cùng tỉnh rồi, trong lòng nàng vẫn quanh quẩn ngữ khí dịu dàng kia của Phó Tình, nàng thật sự hoài nghi mình có phải là nghe nhầm không, cho nên vẫn luôn chìm đắm ở bên trong

"Sợ sệt cũng không cần chắn lung tung ở trước mặt người khác, ngươi loại tâm lý năng lực chịu đựng này, thuần túy tìm chết" Thấy được Phương Ngôn cuối cùng thanh tỉnh lại, Phó Tình thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ nàng bị dọa ngốc đi

"Không thể, tôi làm sao có thể để cô gặp nguy hiểm, cô...Cô là.... Chủ nhân của tôi a" Suýt chút nữa liền nói cô là người tôi thích, vẫn may vẫn may, không có giữ mốm nói ra

"Nguy hiểm? Ngươi coi tiểu Vũ là người tàng hình hả? Chủ nhân... Nàng chỉ là coi chính mình là chủ nhân sao? Nàng thật sự đem chính mình coi thành một người làm sao? Phó Tình trong lòng có chút mất mác, cô cho rằng có thể thấy được hy vọng, kết quả nghe được hai chữ chủ nhân, cô thất vọng rồi. Quả nhiên từ bỏ là đúng, hôm nay chính mình bởi vì nhất thời cảm động, không cẩn thận chân tình biểu lộ, cô lại... Phó Tình chỉ có thể trong lòng mình ngầm cười khổ

"Ha ha, không nghĩ nhiều như vậy, lần sau sẽ không" Lần sau...Sẽ không...? Cái này gọi là lời gì?

"Đi ngủ đi, ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi đi mua thức ăn" Phó Tình không biết mình rốt cuộc là tức giận rồi, hay là buồn bực, dù sao trong lòng cô không vui. Lạnh lấy gương mặt tự mình trở về phòng, aiz... Phương Ngôn... Ngươi lãng phí một cách vô ích một cơ hội có thể nắm lấy Phó Tình

"Tiểu thư, ngày mai mấy giờ gọi cô rời giường?" Phương Ngôn bây giờ còn chưa quên hỏi cái loại vấn đề ngớ ngẩn này

"Không cần" Ngày mai chủ nhật, còn không cho người ta ngủ, thật không có lương tâm

"Nga, tiểu thư ngủ ngon" Ngươi đã yêu thích làm người giúp việc như thế, vậy ngươi vẫn tiếp tục làm đi.

Phương Ngôn nhìn cửa phòng đã đóng, nếu như còn có lần sau, tôi vẫn là sẽ chắn ở phía trước cô, mãi đến tận...Cô không cần tôi nữa

Phương Ngôn tự ti, Phó Tình cao ngạo, bỏ lỡ một lần cơ hội để họ mở rộng cửa lòng, tan rã trong không vui

Phó Tình khôi phục tư thái nữ vương của cô, hàng đêm sênh ca, Phương Ngôn về tới ngày tháng người làm của chính mình, vội vàng quét dọn gian phòng, vội vàng viết kế hoạch. Hôm nay mới vừa nộp bản thảo, muộn nhất ngày sau, nàng lại sẽ từ trong tay tiểu Vũ lấy được tư liệu hạng mục mới

Nhìn Phó Tình mỗi ngày đều không trở lại ăn cơm, mỗi ngày đều là uống say trở về, nàng đau lòng, thế nhưng nàng không có tư cách đi khuyên cô không nên sống mơ mơ màng màng như vậy. Nàng chỉ có thể buổi tối mỗi ngày đỡ Phó Tình trở về phòng, sau khi hầu hạ cô ngủ đi, thâm tình nhìn cô, bảo vệ cô

Ba tháng rất nhanh thì trôi qua, thời gian trôi qua rất nhanh, thế nhưng đối với Phó Tình và Phương Ngôn mà nói, có lẽ rất chậm. Lục Tử cũng cảm thấy trải qua rất chậm, nàng ấy mỗi ngày đều ở nơi đó tính ngày, ba tháng vừa đến, nàng ấy lập tức gọi điện thoại cho Phương Ngôn

"Thổ Thổ, ba tháng đến rồi nha, cậu có thể nhận việc làm thêm rồi chứ" Nghe được thanh âm của Lục Tử mãi mãi cũng vui vẻ như vậy, để Phương Ngôn khoảng thời gian này tâm tình vẫn xuống rất thấp, cũng cảm thấy vui vẻ

"Tiểu Tử, hạng mục của cậu gấp không? Không vội mình thì nhận, hiện tại mình mỗi ngày đều rất bận, mình sợ không kịp nộp bản thảo" Phương Ngôn thật sự rất bận, bây giờ nàng là vừa tra tư liệu, vừa gọi điện thoại với Lục Tử

"Bận? cậu bây giờ bận cái gì?" Mỗi ngày thì chút chuyện như vậy có thể làm, Lục Tử có chút không hiểu Phương Ngôn làm sao sẽ bận đến cả việc làm thêm cũng không thể nhận

"Mình giúp Phó tiểu thư viết kế hoạch a, cái này cũng là công việc của mình, cho nên mình chỉ có thể ở hai ngày hạng mục của Phó tiểu thư không cho mình giúp cậu viết"

"Cái gì? Thổ Thổ, cậu bây giờ là người làm của nàng, không phải công chức công ty, dựa vào cái gì giúp nàng viết a. Nàng cho cậu bao nhiêu tiền? Mình tăng gấp đôi cho cậu, không cho phép giúp nàng viết" Lục Tử tức giận, có người nào coi người làm coi thành như vậy, đây cũng không phải là chuyện một người làm nên làm

"Không... Không trả thù lao, mình tự nguyện giúp cô ấy viết"

"Phương Ngôn...cậu có ý gì, làm không công loại chuyện này, cậu..." Lục Tử tức giận đến nói cũng nói không ra

"Mình...Mình thích cô ấy" Có lẽ, có lẽ chỉ có Lục Tử mới có thể làm cho Phương Ngôn bỏ xuống dè dặt, nói ra lời trong lòng của mình thôi

"Cậu... Khốn kiếp" Lục Tử cúp điện thoại, dùng sức đem điện thoại di động ném tới trên tường, điện thoại đáng thương bị rơi nát tan

Phương Ngôn nhìn điện thoại bị cắt đứt, cả cậu cũng không thể tiếp thu, huống chi là cô ấy chứ, xem ra che giấu là cách làm chính xác. Con mọt sách chính là con mọt sách, nàng căn bản là nghe không hiểu, Lục Tử tại sao phải mắng nàng, có lẽ chỉ là bởi vì ở trong lòng nàng, liên quan chỉ có một Phó Tình thôi

Lục Tử nhìn điện thoại bị rơi chia năm xẻ bảy, Thổ Thổ cậu khốn kiếp, mình tại sao sẽ yêu cậu, tại sao nhiều năm như vậy cậu đều không nhìn thấy, không nhìn thấy mình đối tốt với cậu, nhìn không hiểu mình yêu cậu. Tại sao phải đi yêu thích nữ nhân kia, cũng không chịu yêu thích mình, mình chỗ nào không sánh được nàng. Nếu như không phải sợ tỏ tình với cậu, chúng ta bạn bè đều không làm được, mình ta sẽ luôn chờ cậu chờ tới bây giờ sao?

Lục Tử không biết khóc bao lâu, mới chậm rãi đứng lên, ra ngoài

Nàng ấy mua xong di động mới, đem sim đưa vào điện thoại di động, hít sâu một hơi

"Đại ca, ngươi nơi đó có kế hoạch hạng mục không vội hay không?"

"Ừm, Phương Ngôn hiện tại không thời gian viết, cậu ấy gần đây rất bận, nếu như là gấp quá, cậu ấy sợ đến lúc đó nộp không được bản thảo"

"Được, vậy ta hiện tại tới lấy tư liệu?"

"Ha ha, cám ơn đại ca"

Lục Tử trở lại Lục thị lấy xong tư liệu ngồi ở trên Hummer của nàng ấy, nhìn túi tư liệu, nàng ấy thật hận mình, hận tại sao mình ươn hèn như thế, Phương Ngôn cũng yêu thích Phó Tình rồi, tại sao chính mình còn muốn một mực nghĩ cho nàng, một mực thì muốn giúp nàng

Phó Tình? Phó Tình nữ nhân kia làm sao có khả năng sẽ thích nữ nhân, vậy chính mình... Vẫn còn có cơ hội a. Lục Tử không biết là lừa mình dối người, hay là thật sự có lòng tin tranh giành Phương Ngôn, dù sao nàng ấy hiện tại tâm tình đã không có ngột ngạt như vừa rồi

"Thổ Thổ, kế hoạch mình giúp cậu nhận xong rồi, đại khái là sau ba tuần mới cần, cái này cậu có thể nhận chứ" Lục Tử cả ngày cười hì hì, không có tim không có phổi kia lại trở về rồi

"Tiểu Tử, mình muốn xem qua tài liệu mới có thể biết" Phương Ngôn thích đầu gỗ, cũng là chuyện bi ai

"Vậy cậu lúc nào rảnh rỗi ra ngoài hả? Hiện tại có thể không? Nếu có thể mình đến đón cậu ra ngoài"

"Mình hỏi một chút đi, mình chút nữa gọi điện thoại cho cậu"

Phương Ngôn cắt đứt điện thoại của Lục Tử, bấm số điện thoại được nàng nhớ ở trong lòng, thế nhưng ba tháng qua vẫn luôn không có gọi số điện thoại di động từng gọi

"Chuyện gì?" Vẫn là thanh âm lạnh nhạt, quen thuộc kia

"Tiểu thư, cô hôm nay trở về ăn cơm không?"

"Không trở về" Sắp ba tháng rồi đó, kể từ sau ngày đó, chính mình thì cũng không có trở về từng ăn cơm

"Vậy tôi hôm nay có thể đi ra ngoài một chút không? Tiểu Tử giúp tôi nhận hạng mục, để tôi đi xem, nếu kịp tôi muốn nhận. Rất lâu không gặp Tiểu Tử, Tôi muốn cùng với cậu ấy ăn xong cơm tối rồi trở về"

"Hừ, ta nói không thể, ngươi thì sẽ không đi sao?" Ngươi cứ như vậy sốt ruột muốn rời khỏi ta, ta đem một nửa hạng mục công ty đều nhét cho ngươi, ngươi còn có thời gian trống đi nhận việc làm thêm

"Ân" Dù sao mình đã quyết định chủ ý làm tròn năm năm, có nhận hay không cũng không sao cả, chỉ là không muốn để cho Tiểu Tử không vui mà thôi

"Một từ "ân" dịu ngoan, để lòng của Phó Tình lập tức mềm xuống

"Đi đi, trước mười giờ về đến nhà, có thể bảo đảm không?" Mềm lòng, âm thanh cũng không lạnh nhạt như vậy nữa rồi

"Ân, ăn xong cơm tối, tôi sẽ trở lại, cám ơn tiểu thư"

"Ngươi đợi chút ra ngoài, ta sắp xếp người đưa ngươi đi, buổi tối đón ngươi trở về"

"Không cần phiền phức, Tiểu Tử có xe, tôi để cậu ấy tới đón tôi là được rồi"

"Tùy ngươi" bộp một tiếng, Phó Tình đã cúp điện thoại, đem điện thoại di động bỏ vào trên bàn làm việc. Chưa từng thấy người không biết điều như thế, chẳng lẽ không biết ta đây là đang quan tâm ngươi sao?

Làm sao hình như lại tức giận rồi, chính mình hình như không có nói sai lời a, Phương Ngôn hơi giật mình nhìn điện thoại. Mặc kệ, nhanh chóng để Tiểu Tử tới đón chính mình đi ra ngoài, nếu không Tiểu Tử đợi lâu cũng sẽ tức giận

Phương Ngôn cùng Tiểu Tử đi ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới Phó Tình hôm nay không như bình thường ra ngoài chơi, mà là tan làm trở về nhà. Vẫn đứng ở một bên cửa sổ sát đất, chờ nàng trở lại, thì giống như nàng buổi tối mỗi ngày đều ở một bên cửa sổ sát đất chờ cô trở lại

Hết chương 24

Edit: Bị tác giả lừa, hai đứa nhỏ này chỉ được xem là tiểu loli thôi, Dì Lý mới là nữ vương chân chính a, thiệt là mê dì lý quá đi, người ta là đại tỷ đó nga kaka

Ps: Không ngờ bộ này mn xem cũng nhiều chứ nhỉ