edit+beta: snowieĐôi mày thanh tú khẽ cau lại, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt ửng hồng, chẳng lẽ hắn đã phải lòng thân thể và làn da này, vì nó khác hẳn so với nữ tử cao nguyên?
Dù mang trong mình một phần tư huyết thống Tạng tộc, làn da của nàng lại vô cũng mẫn cảm và không dễ rám nắng. Một khi phơi nắng quá độ, làn da non mịn trắng nõn liền đỏ lên đau đớn, sau đó bắt đầu bong tróc. Sau khi tróc da, da thịt sẽ trở về trắng nõn như lúc ban đầu. Nghe nói những người có loại da này rất dễ bị ung thư da, cho nên dù đi đâu, dù thời tiết nóng hay lạnh, nàng đều rất chú trọng việc chống nắng. Xuyên qua đến cao nguyên cổ kính này, kể cả khi dùng hết kem chống nắng, trong tình huống không có ô che nắng, nàng vẫn tự mình che chắn cẩn thận. Mỗi ngày nàng đều tăng cường mát xa thân thể bằng sữa dê để bảo vệ làn da, cho nên dù đã ở trên cao nguyên sinh sống nửa năm, da dẻ nàng so với trước đây lại càng mềm mại, nhẵn nhụi, trắng hồng hơn nhiều.
Nếu hắn thực sự yêu thích làn da này, vậy thì nàng phải chăm sóc nó thật tốt mới được. Chỉ vì nàng không khao khát một tình yêu mãnh liệt như thuốc độc như lửa không có nghĩa là nàng không muốn kết hôn, không muốn có một người chồng tốt luôn đặt ánh mắt ở trên người mình.
Tay chân nàng bắt đầu lạnh, hơi nóng từ việc tắm rửa và xoa bóp dần dần tản đi, nàng vội vàng đứng dậy, ở trong phòng dùng sức dậm chân và xoa xoa hai tay. Cái thời tiết chết tiệt này, cả cái thân thể chết tiệt này nữa nữa. Nàng vốn dĩ sợ lạnh chứ không sợ nóng, một khi trời trở lạnh, nếu không chú ý giữ ấm, tay chân sẽ liền lạnh như băng. Mùa đông còn đáng sợ hơn, khi cơ thể nóng hầm hập chui vào trong chăn, một lúc sau sẽ tự động lạnh trở lại. Cho dù nàng có quấn chặt chăn đệm ngủ một đêm, trong ổ chăn vẫn ấm mà tứ chi nàng lại lạnh lẽo vô vô cùng, khiến cho nàng cả đêm không thể ngủ ngon. Riêng ở cao nguyên này, nhiệt độ vào giữa mùa hè cao nhất cũng chỉ hơn 10 độ, đến mùa thu lại càng lạnh hơn. Muốn hỏi nàng giờ phút này nàng nhớ điều gì nhất ở thế kỷ 21, chắc chắn đó là chiếc chăn điện có thể giữ ấm cả đêm.
Đêm mai nàng sẽ lấy túi ngủ ra, trải thêm áo khoác lông cùng chăn nỉ lên có thể sẽ cảm thấy khá hơn một chút. Nếu vẫn còn lạnh, nàng sẽ chui vào túi ngủ lông cừu. Vẫn còn lạnh nữa thì, đành phải nhờ cậy sủng vật dê sữa kêu Mỹ Dương Dương kia, sau khi tắm rửa sạch sẽ xú uế trên người nó xong, nàng sẽ biến nó thành máy sưởi nằm trên giường cùng nhau ngủ. Tuy rằng mùi thịt dê rất kinh khủng, nhưng cái lạnh đến thấu xương này còn đáng sợ hơn.
Chờ tay chân hơi chút ấm lên, nàng không dám ngây ngốc đợi ở dưới giường nữa, vội vàng nhảy lên giường, cởϊ áσ khoác, kéo chăn dày lên, trùm kín người từ đầu đến chân. Nơi này không có cây bông, cũng không có người nuôi tằm, mọi người thường mặc áo choàng lông thú, áo khoác len làm từ lông dê và bò yak, hay mặc loại áo choàng vải bố làm từ sợi gai dầu hoang dại. Đệm ngồi, đệm nằm, và mền đắp cũng không thể tách rời khỏi ba vật liệu này. Đối với một người đã quen với các sản phẩm làm từ cotton và tơ lụa nguyên chất như nàng mà nói, sự thô ráp quanh thân này có chút thống khổ, vì vậy bình thường nàng luôn choàng áo nhung đi ngủ.
Tơ lụa cùng vải bông từ Trung Nguyên đã sớm được đưa vào cao nguyên thông qua
Đường-Phiên cổ đạo (xem chú thích chương 2), nhưng những thứ đó là vật phẩm cao cấp chỉ có tầng lớp quý tộc cùng tăng lữ được hưởng dụng, tầng lớp nhân dân lao động thấp kém đâu có thể hưởng thụ loại hàng hóa xa xỉ đó. Nàng nhìn xung quanh, cũng chỉ thấy mỗi tầng lớp lãnh chúa thỉnh thoảng khoác áo choàng tơ lụa đi tuần tra rồi khoe khoang. Đáng thương cho năm ngàn đồng bạc anh hùng ở trong ba lô của nàng không có đất dụng võ, con mẹ nó chứ hiện tại tất cả chính là mấy chục tờ giấy lộn! Biết thế nàng đã mua thêm mấy đồ trang sức bằng bạc ở thành Lhasa trước khi xuyên qua! Hối hận quá! Hối hận quá đi! Cuộc sống vật chất này cũng con mẹ nó khổ cực quá!
La Chu đang cuộn mình trong chăn, đắm chìm trong sự hối hận sâu sắc. Đột nhiên, mấy tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên. Nàng cả kinh, đột ngột ngồi dậy, lỗ tai vểnh lên, cảnh giác không nói lời nào. Ban đêm gió lớn, sao đột nhiên lại có tiếng gõ cửa? Nửa năm qua, đây là lần đầu tiên nàng gặp tình huống này.
Cộc ── Cộc ─ Cộc ─
Tiếng gõ cửa lại vang lên, xen lẫn trong tiếng gió gào thét, tựa hồ có chút buồn rầu.
"La Chu, là ta, xuyên qua khe cửa ta nhìn thấy ánh sáng, ta biết nàng còn chưa ngủ." Sau tiếng gõ cửa, là giọng nói trầm ấm của Trát Tây Lãng Thố vang lên.
Lúc này thân thể căng thẳng của La Chu này mới thả lỏng xuống, lưu luyến không muốn rời khỏi tấm chăn dày, ngồi trên giường, kỳ quái hỏi: "Chàng không phải đã về nhà sao? Lại quay lại đây làm gì? Có phải để quên gì ở chỗ ta không?"
"Không phải, hai ngày nay càng ngày càng lạnh, ta đã làm một cái túi da, có thể đựng được nước nóng, đặt ở trong ổ chăn để giữ ấm tay chân.” Trát Tây Lãng Thố lại gõ nhẹ vào cửa, “Lúc về nhà ta tính tặng nàng nhưng lại quên mất. Ta đã đun nước ấm rồi đổ vào rồi, bây giờ đang ấm lắm. Nàng mau mở cửa ra, bên ngoài gió to quá, ta sắp lạnh chết rồi.”
Có túi chườm nóng! La Chu đang hoài niệm hơi ấm trong chăn đột nhiên cảm thấy kinh ngạc. Vội vàng xốc chăn nhảy xuống giường chạy ra mở cửa: "Ở đâu vậy? Ở đâu vậy?" Bất chấp gió lạnh thổi vào mặt, mở miệng liên thanh ồn ào với nam nhân cường kiện đứng ở cửa, đồng thời dùng tay lục lọi tìm kiếm ở trên thân mình nam nhân.
Trát Tây Lãng Thố để mặc nàng tìm kiếm ở trên thân mình, mạnh mẽ ôm lấy nàng vào phòng, đóng cửa lại, đem gió lạnh thấu xương nhốt ngoài cửa.
"Ở trong này." Hắn đưa tay với vào trong ngực, từ trong áo choàng lấy ra một cái túi da dẹt phồng màu nâu, nhét vào trong tay nàng.
Chạm tay vào bên ngoài tuy cảm thấy thô ráp nhưng lại ấm áp vô cùng, khi nắm và véo sẽ thấy mềm mại lắc lư, khi lắc lắc có thể nghe thấy tiếng nước rất nhỏ. Ha ha, quả thực là túi chườm nóng đã lâu không thấy! La Chu hưng phấn đến nỗi không thể tự kiềm chế.
"Ta có túi chườm nóng a!" Nàng mặt mày hớn hở giơ cái túi da lên, vừa nhảy lên giường vừa reo hò. Khi đem túi da đặt ở dưới chân, kéo chăn lông lên xong, đang định chuẩn bị tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nàng mới chợt nhận ra rằng trong phòng vẫn còn một nam nhân tới đưa túi chườm chưa đi.
Ách, hình như từ khi lấy được túi chườm nóng xong đến giờ nàng vẫn luôn phớt lờ người ta, ngay cả lời cảm ơn cũng không thèm nói, trên mặt không khỏi hiện lên một tia ngượng ngùng. Nghĩ đi nghĩ lại, Trát Tây Lãng Thố cũng là vị hôn phu của nàng, hẳn là sẽ không vì sự thất lễ này của nàng mà tức giận đúng không? Nàng chớp chớp mắt, khô khan cười nói với Trát Tây Lãng Thố: "Lãng Thố, cám ơn vì túi chườm nóng của chàng."
"Không cần cảm tạ, làm được một việc cho tiên nữ của ta là niềm hạnh phúc lớn nhất của ta." Trát Tây Lãng Thố tiến lên hai bước, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết với nàng. Một nửa khuôn mặt dương cương anh khí được rọi sáng bởi ánh đèn vàng mơ hồ, nửa còn lại chìm trong bóng tối mờ ảo, thoạt nhìn có chút nham hiểm.
La Chu hé miệng cười: "Bên ngoài đêm tối gió lạnh, chàng chàng phủ thêm áo choàng của ta rồi hẵng về."
"Bên ngoài đêm tối gió lạnh, đêm nay ta không về ngủ." Trát Tây Lãng Thố lại tiến lên hai bước lớn, thân hình cao lớn cường tráng đứng bên cạnh chiếc giường thấp, tạo thành một cái bóng hoàn toàn bao trùm lấy La Chu. Đôi mắt trong bóng tối tỏa sáng sáng rực, lộ ra nét xâm chiếm nhàn nhạt.
Trong lòng La Chu đột nhiên dâng lên cảm giác đề phòng cảnh giác của một người phụ nữ, nàng kéo cái chăn đang quấn chặt quanh người, cố gắng làm cho thanh âm của mình vững vàng: "Giường của ta không đủ lớn, chàng vẫn là nên về nhà ngủ sẽ ngon hơn." Sai lầm, tại sao nửa đêm rồi mà nàng lại mở cửa cho nam nhân, dẫn sói vào nhà? Bình thường khi đi du lịch ở ngoài, không phải nàng luôn tự xưng rằng mình có ý thức phòng bị cực mạnh sao? Vì sao liền vì một cái túi chườm nóng mà đầu óc choáng váng, thần kinh bất ổn như thế?
"Giường không đủ lớn, ta vừa vặn ôm La Chu vào trong ngực ngủ." Trát Tây Lãng Thố ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt thanh tú và mịn màng của nàng, đôi môi dày khẽ cong lên, “Túi nước ấm không thể sưởi ấm từng tấc da thịt của nàng, nhưng l*иg ngực của ta mỗi đêm lại có thể sưởi ấm từng tấc da thịt của nàng, cho nàng ấm áp cả đêm.”
"Nhưng ta chỉ cần túi chườm nóng, không cần chàng." Da đầu La Chu tê dại, trái tim căng thẳng, nàng cố gắng kìm nén xúc động muốn muốn hét lên chói tai.
"La Chu, tiên nữ của ta, nàng chẳng lẽ đã quên hôm nay ở thảo nguyên nữ thần, ở trong l*иg ngực của ta, nàng đã đáp ứng lời cầu yêu của ta sao? Trát Tây Lãng Thố nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt dịu dàng và trong sáng lóe lên sự nhiệt tình và kiên định, "Ta hi vọng nàng có thể sớm mang thai, để ta có thể đến ở rể bên cạnh nàng, cùng nàng sống chung cả đời.”