Chương 8: Trò chơi lúc nửa đêm (1)

edit+beta: snowie

!Uỳnh ──

Dãy Himalaya tuyết phủ nặng nề giáng xuống đầu La Chu, khiến đầu óc nàng choáng váng vỡ vụn, cả người đông lạnh cứng ngắc.

Nàng lúc này mới run rẩy nhớ tới những phong tục dân gian lạ lùng và “nồng nàn” ở mảnh đất cao nguyên này. Khi một người phụ nữ đáp ứng lời cầu yêu của một người đàn ông, điều đó không có nghĩa là cô ấy bắt đầu luyến ái đối phương, mà nó có nghĩa là ngầm đồng ý cho phép nam nhân trèo lên trên giường của mình, bắt đầu công cuộc “tạo người”. Sau khi "gieo hạt" thành công, hai bên nam nữ mới chính thức đi đến cưới gả.

Trát Tây Lãng Thố không phải là sắc lang với ý đồ xấu xa, mà hắn chỉ là đơn thuần tuân theo phong tục của dân tộc, trèo lên giường của nàng rồi ân ái "tạo người". Còn về phần nàng, nếu muốn kết hôn với một nam nhân ở đây, trước tiên phải hoài thai một cái bánh bao nhỏ đã.

"Ta... Ta..." Nàng run rẩy thốt ra hai từ run run, đôi gò má trắng noãn bỗng dưng nóng bừng. Nàng cố gắng lắc đầu thoát khỏi lòng bàn tay hắn, quấn chặt lấy chăn lông, cuộn tròn mình lui dần về phía trong giường. Ta... Ta sợ hãi a! Thẹn thùng a!

Từng sống trong một xã hội hiện đại nơi thông tin vô cùng phát triển, để hiểu về chuyện tìиɧ ɖu͙© nam nữ thật quá đơn giản. Chưa kể tới sách phim người lớn, nàng còn đã được trực tiếp chứng kiến cha mẹ mình biểu diễn xuân cung sống không chỉ một lần. Mấu chốt của vấn đề đó là hiểu thấu đáo nó là một chuyện, còn thực hành nó lại là một chuyện khác. Nàng sợ nhiễm bệnh, sợ mang thai, sợ sinh non, sợ lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau đớn. Tóm lại, hai mươi năm qua, nàng đã bảo vệ chính mình vô cùng cẩn thận. Hiện tại lại đột nhiên muốn nàng cùng... cùng một người đàn ông lên giường. Mặc dù nàng đã rất quen thuộc với nam nhân này, biết tính cách và năng lực của hắn đều vô cùng tốt, cũng biết hắn chính là vị hôn phu của mình, nhưng nàng. . . . . . nàng vẫn là sợ a!

Cả người giống như có vô số con sâu lông nhỏ li ti bò lổm ngổm, ngứa ngáy, rất khó chịu. Trong lòng căng như dây đàn, khẩn cấp muốn lao ra khỏi phòng, tránh xa cái nam nhân tràn đầy hoóc-môn giống đực nguy hiểm này.

Trát Tây Lãng Thố lắc lắc lòng bàn tay trống trơn, vừa mỉm cười nhìn La Chu một cái, liền xoay người nằm xuống giường, dùng bàn tay to ôm nàng vào lòng, đặt nàng ở dưới thân.

"A ──" Dây thần kinh căng thẳng khiến La Chu bất ngờ sợ hãi hét thành tiếng, tứ chi dùng sức vùng vẫy giãy dụa dưới thân nam nhân.

Bàn tay thô to ngăm đen dễ dàng bắt được hai cổ tay đang khua loạn của nàng, gắt gao kìm chúng lêи đỉиɦ đầu. Thân mình cao lớn cường kiện hoàn toàn bao phủ lấy hình thon thả mảnh khảnh, hai chân rắn chắc hữu lực khóa chặt lấy nàng như xích sắt, không cho nàng nhúc nhích dù chỉ là một chút.

"Buông! Buông! Ta không thành thân! Không thành thân nữa!" La Chu hoảng sợ đến tột độ, hét lên với Trát Tây Lãng Thố.

Trát Tây Lãng Thố không vì nàng cự tuyệt và đổi ý mà sinh hờn giận, ngược lại, nhìn thấy bộ dạng kinh hoảng sợ hãi và ngại ngùng của nàng, trong lòng hắn dâng lên một niềm vui sướиɠ khó tả.

"La Chu, ta là nam nhân đầu tiên gần gũi với nàng, phải không?" Số lần hắn leo lên giường cùng nữ nhân cũng không nhiều lắm, đều chỉ là một hồi trò chơi ban đêm ngươi tình ta nguyện. (snowie: fwb phiên bản cổ đại à )) Thế nhưng hiểu biết của hắn về phản ứng của nữ nhân lại không hề ít chút nào, tiên nữ của hắn rõ ràng là một xử nữ thuần khiết không tì vết. Chỉ có xử nữ chưa từng cùng nam nhân thân mật, chưa từng nếm trải mùi vị của nam nhân mới để lộ ra loại biểu tình vừa thẹn lại vừa sợ này, mới có thể giãy giụa cự tuyệt dưới thân hắn.

“Đúng thế! Đúng thế! Chàng mau thả ta ra!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Chu đỏ bừng, có xấu hổ, có hờn giận, còn có kìm nén. Ngực bị ép tới sắp tắt thở, xú nam nhân hôi hám chết tiệt này nặng như bò ý! Khuôn mặt chân chất thật thà thường ngày ra vẻ oai hùng oai phong nay lại tươi cười như một ông chú kỳ quái. Con mẹ nó, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

"Ta không phải kẻ ngốc, làm sao có thể thả tiên nữ trong lòng bàn tay chạy đi được?” Trát Tây Lãng Thố cúi đầu khẽ cười, cánh môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, "Đừng sợ, ta sẽ thật nhẹ nhàng.” Sau khi chữ cuối cùng được thốt ra, hắn đã ngậm lấy cánh môi mềm mại như hoa của La Chu.

"Ưm ưʍ. . . . . . . . " La Chu bị bắt thừa nhận nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt của hắn. Tục ngữ có câu, trước lạ sau quen, đối mặt với nụ hôn thuần thục lần thứ hai, sự giằng co và kháng cự của nàng chỉ có thể kéo dài mấy giây rồi tuyên bố tan rã, thân mình cứng ngắc dần dần mềm nhũn như bông.

Lúc Trát Tây Lãng Thố buông nàng ra, đôi mắt tinh thuần to tròn của nàng đã được trộn lẫn với tia sáng mờ ảo mông lung mê ly như nước. Đôi má non nớt như mây hồng, đôi môi căng tròn đỏ mọng. Môi trên nhếch lên một đường vòng cung, giống như đóa hoa mời gọi người tới hái, lóe lên trong suốt sáng bóng, không chỉ câu người tới yêu thương thương tiếc mà còn khiến người ta nhịn không được vồ lấy rồi chà đạp.

Hắn che ở trên người nàng, lẳng lặng nhu hòa nhìn nàng chăm chú, như thể vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ.

"Chàng. . . . . . Hôn môi khá lắm . . . . .” Mặc dù là người chưa có kinh nghiệm, nhưng bằng bản năng của phụ nữ, La Chu có thể nhận thấy được rằng nam nhân nhỏ hơn mình một tuổi này dường như rất có kỹ thuật, vô cungd thành thạo, không thuần khiết chất phác như vẻ ngoài của hắn, trong lòng không khỏi loé lên một tia ghen tuông cùng khó chịu.

Lửa nóng sáng ngời loé lên trong con ngươi của Trát Tây Lãng Thố, buông cổ tay nàng ra, từ trên người nàng nằm xuống. Mạnh mẽ kéo tấm chăn đang quấn quanh người nàng ra, thân thể cường tráng chen vào, ôm chặt lấy nàng nhẹ giọng nói: "Đó là bởi vì khi đó ta vẫn chưa gặp được tiên nữ khuynh đảo lòng ta, đành phải tịch mịch cùng những nữ nhân khác vui vẻ chơi trò chơi ban đêm.”

Thật thẳng thắn! Thật vô tư! Quả thực ở nơi này, chỉ cần chưa định ra hôn ước, nam nữ nếu nhìn thấy nhau vừa mắt, liền có thể tiến tới tìиɧ ɖu͙©, có thể phát sinh tình một đêm mà không bị bàn dân thiên hạ khinh bỉ phỉ nhổ, bọn họ gọi đó là trò chơi ban đêm. Nếu bất cứ nữ tử nào có thai trong trò chơi ban đêm, cô ấy sẽ trở thành nữ tử được săn đón nhất sau khi sinh con. Nửa năm qua, nàng cũng từng nhận được vài lời đề nghị ám chỉ tham gia trò chơi ban đêm, chẳng qua hết thảy đều không dám tiếp chiêu. La Chu nghe xong mà nghẹn họng sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Con mẹ nó cái phong tục gì mà rách nát nghẹn khuất như vậy, nàng thậm chí không thể tìm thấy cơ hội để nổi giận, mắng mỏ vị hôn phu của mình “hái hoa ngắt cỏ”.

“Nhưng giờ ta đã tìm được tiên nữ của mình, hai cánh tay này từ nay về sau sẽ chỉ ôm lấy tiên nữ của ta mà thôi. Ta nguyện đem thân thể cùng linh hồn dâng cho tiên nữ của ta, cả đời này sẽ chỉ cùng tiên nữ của ta sinh nhi dục nữ.”

Những lời tỏ tình thổ lổ chảy bỏng nối gót nhau tiến tới, khiến La Chu choáng váng mơ hồ. Ngay cả khi nàng không sở hữu tình yêu dành cho nam nhân này, cũng không thể ngăn cản cảm giác động tâm trong khoảnh khăcs đó.

“Ta . . . Ta . . . vẫn sợ lắm.” Cuối cùng, nàng vẫn không có biện pháp để tiếp tục phản kháng, dùng hai tay níu lấy áo choàng của Trát Tây Lãng Thố, cắn răng ngập ngừng nói, trên mặt không khỏi đỏ bừng, trong lòng cảm thấy khó xử. Ngập ngừng, rồi lại đứt quãng lắp bắp nói, "Chúng ta . . . Chúng ta cũng không thể được . . . Trước . . . trước hết cùng nhau ngủ . . . ngủ một thời gian đã, chờ ta . . . chờ ta quen một chút lại . . . lại . . .” Chết tiệt, nói không được nữa, quá xấu hổ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn nửa giấu trong ngực giờ phút này còn đỏ hơn diễm lệ hơn cả áng mây đỏ tím nơi chân trời, hàng mi đen dày rung rinh như hai cánh bướm đang bay, đôi môi đỏ mọng như hoa lúc mím lúc mở, có vẻ vô cùng khó xử. Hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào ngượng ngùng và sợ hãi trong chuyện chăn gối như vậy cả.