Chương 5: Cả gia đình vui vẻ

edit +beta: snowie

Khi Trát Tây Lãng Thố ôm La Chu chậm rì rì chạy trở về nhà, trong nhà đã tràn ngập tiếng cười và hơi nước nóng hôi hổi.

Căn nhà của Trát Tây Lãng Thố là một ngôi nhà đất đá với mái bằng, ở giữa có một cái sân. Nhà phía đông có một phòng khách nhỏ, hai gian nhà giữa là phòng của a tổ và cha mẹ. Nhà phía tây là nơi ở của các huynh đệ cùng muội muội, còn có hai gian chứa đồ. Nhà phía bắc đã được trang trí lại lại và hiện đang bỏ trống, sắp tới sẽ là phòng tân hôn.

Sải bước qua cửa là đại sảnh, ở giữa là lò sưởi đang bùng lên dữ dội, mọi người trong nhà ngồi xếp bằng xung quanh đống lửa. Trước mặt họ xếp bốn cái bàn thấp, trên bàn là các món nấu từ xương bò cùng với khoai tây, củ cải, bánh tsampa, trà bơ sữa, căn cứ theo số đầu người mà chia, mỗi người một phần. Bên trên đống lửa có treo một cái ấm, bên trong chính là trà rang khô được nấu lên. Trong không khí tràn ngập mùi bơ cùng sữa, có chút mùi tanh xộc vào mũi, nhưng lại có một chút ấm áp.

La Chu cảm thấy mình thực sự may mắn, ngay từ đầu được Trát Tây Lãng Thố nhặt về. Nhà bọn họ đứng đầu trong giai cấp nông nô, thuế ruộng phải nộp cũng ít hơn. Đừng chỉ nhìn vào mỗi bữa cơm không có chút thịt nào, cuộc sống so với những nông nô khác mà nói đã tốt hơn rất nhiều, chẳng những mọi người đều có thể ăn no, mỗi ngày còn có trà để uống. Tuy lá trà chất lượng thấp nhưng vitamin không bị mất đi nào.

"Con đã về rồi."

A tổ của Trát Tây Lãng Thố là một lão bà linh lợi, khỏe mạnh. Những bím tóc hoa râm được thắt bởi một mảnh vải nhiều màu, khuôn mặt đỏ đen in rõ những thăng trầm của năm tháng, và đôi lông mày nhăn nheo ánh lên sự từ ái và yêu thương. Vừa nhìn thấy bọn họ, liền trước tiên đứng dậy tiếp đón.

"Con xin lỗi, để a tổ chờ lâu." Trát Tây Lãng Thố có chút áy náy xoay người hành lễ, rồi lại hướng về phía nơi cha mẹ đang ngồi hành lễ, "Cha mẹ, thực rất xin lỗi, chúng ta về trễ."

"A tổ, a thúc, a mỗ, con lại làm phiền mọi người." La Chu nối gót theo sau, xoay người khom lưng hành lễ, "Con thực có lỗi, đã về trễ."

"Trác Mã nói con đã đáp ứng lời cầu ái của Lãng Thố, a mỗ cao hứng còn không kịp đâu, nhanh, đến bên Trác Mã ngồi xuống.”

Mẹ Trát Tây cười tủm tỉm nhìn nàng, sảng khoái mà vẫy tay ra hiệu nói. Bà là một phụ nữ đã ngoài bốn mươi, khuôn mặt so với tuổi thật có vẻ già dặn hơn, các đường nét trên khuôn mặt đoan chính, có thể thấy khi còn trẻ bà cũng là một nữ nhân xinh đẹp. Bà nguyên bản gả cho hai vị huynh đệ, nhưng năm ngoái, khi tiểu trượng phu vào núi săn bắn, bất hạnh rơi xuống vách đá rồi bỏ mạng. May mắn thay, con cái đều đã trưởng thành, có khả năng tự kiếm sống, người trượng phu còn lại đặc biệt tài giỏi, trong nhà cũng có vẻ giàu có, bằng không thật đúng là khó mà chống đỡ nổi gia đình này.

Nửa năm trước, Lãng Thố nhặt được và về nhà một cô nương thất lạc khác xứ. Ngày hôm sau ngay tại trong nhà liền tuyên bố hắn yêu vị cô nương kia, không muốn cùng hai huynh chung thê tử, muốn thú cô nương đó và rồi ở rể. Trong phạm vị trăm dặm quanh đây, có mấy nam nhân ở rể chứ? Còn không phải để cho người khác cười họ đến rụng răng! Bà cùng a tổ và cha hắn hiển nhiên là vô cùng tức giận, lắc đầu không đáp ứng. Nhưng họ không thể thay đổi được quyết tâm kiên định của Lãng Thố, hơn nữa cô nương xứ lạ này lại có dung mạo xinh đẹp, siêng năng thuần khiết, giọng nói giống như chim sẻ vàng vô cùng êm tai, quả thực khiến người khác phải yêu thích, cuối cùng vẫn thỏa mãn cho tâm ý của Lãng Thố. Chỉ có một điểm, Lãng Thố nếu muốn ở rể, phải được cô nương chính mình gật đầu mới được, không thể ỷ vào thân thể cường tráng mà cưỡng ép nàng.

Nửa năm qua, Lãng Thố tỏ tình vô số lần, cô nương cũng khước từ ngần ấy lần, bọn họ nhìn mà trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không thể nhúng tay. Bất quá bà tin vào nhi tử mình, Lãng Thố ở trong thôn có tiếng là danh ca lại là thợ săn giỏi, việc đồng áng cùng chăn thả cũng đặc biệt xuất sắc, cô nương xứ lạ này sớm muộn gì cũng sẽ gật đầu. Khi nãy Trác Mã ra ngoài một chuyến, trở về thì hét lớn tin tốt lành, bọn họ một nhà đều rất vui mừng cho Lãng Thố.

"Con gái cũng sắp trở thành người một nhà với chúng ta, a thúc quyết định, đêm nay sẽ uống rượu."

Cha Trát Tây hào sảng vỗ vào thùng rượu bên cạnh người, ha ha cười nói. Ông ước chừng khoảng bốn lăm bốn sáu, ngũ quan tục tằng, để râu quai nón. Nhờ một thân bản lĩnh nên được lãnh chúa nhìn trúng, trông coi súc vật của lãnh chúa, thi thoảng cũng kiêm luôn hộ vệ. Mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ hung ác, thái độ làm người lại nhiệt tình hào phóng, thiện lương chất phác, ở thôn Nạp Mộc Á rất được rất nhiều người tôn kính. Ở thời đại này, rượu lúa mì Thanh Khoa giống như thịt bò thịt dê, là thứ quý giá, ngày thường căn bản sẽ không lấy ra uống, chỉ có những dịp lễ tết hoặc việc vui quan trọng mới lôi ra. Hiện tại nó đã được đem ra, nói cách khác là trong nhà đang có chuyện mừng.

"Cha nói rất đúng, chuyện tốt của Lãng Thố huynh thật đúng là phải uống rượu ăn mừng."

Cách Tang Trác Mã ở một bên lớn tiếng phụ họa, hai đại huynh của Trát Tây Lãng Thố cũng không ngừng ồn ào đùa bỡn, ba tiểu đệ lại còn nháy mắt ra hiệu cùng làm mặt xấu.

Khuôn mặt La Chu trong nháy mắt hoàn toàn đỏ lên, vội vàng hành lễ, không dám nhìn Trát Tây Lãng Thố một cái, bước ba bước tới trước mặt Cách Tang Trác Mã rồi ngồi xếp bằng xuống, nàng xấu hổ muốn chết càng làm cho bọn họ nhìn chòng chọc mà cười thích thú.

Ở phương diện này thì da mặt Trát Tây Lãng Thố dày hơn La Chu, gãi đầu cười hắc hắc, hướng về phía a tổ, cha mẹ thi lễ, rồi liền mang theo chút đắc ý đi nhanh chóng ngồi vào giữa các huynh đệ.

"Đừng cười, đừng cười, các ngươi không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiên nữ của Lãng Thố đã biến thành một tấm vải đỏ sao?" A tổ vỗ tay cuời, ngăn lại tiếng cười của mấy đứa nhỏ, lại nói tiếp, "Đêm nay uống rượu, ngoài việc kỷ niệm việc cháu gái tiếp nhận tình yêu của Lãng Thố, còn muốn chúc mừng vị hôn thê tử của Thứ Nhân cùng Trạch Nhân đã mang thai. Mười ngày sau, các người liền sẽ có thêm một cái a tẩu."

"Hắc, a huynh, các ngươi thật cừ!" Chợt nghe thấy tin mừng, Trát Tây Lãng Thố hưng phấn mà đứng lên, đưa tay đấm mỗi hai huynh trưởng mỗi người một cái.

"A huynh, chúc mừng các huynh."

Ba đệ đệ cũng học theo động tác của Trát Tây Lãng Thố, giáng xuống trên người hai đại huynh mấy nắm đấm. Đức Ương mười một tuổi, Cách Vinh cùng Đa Vinh chín tuổi, là một đôi song sinh, đều có lông mày rậm và đôi mắt to, khỏe mạnh kháu khỉnh, tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có được sự nhanh nhẹn, lanh lợi chỉ có ở người dân nơi cao nguyên.

Hai huynh trưởng Thứ Nhân cùng Trạch Nhân của Trát Tây Lãng Thố là một cặp song sinh (snowie: ở trên này ăn gì mà song sinh nhiều zậy hic), năm nay hai mươi mốt tuổi, ngũ quan giống mẫu thân hơn, bộ dạng lớn lên có chút thanh tú hơn đệ đệ, nhưng đúng chất là hán tử thảo nguyên anh khí bừng bừng. Cần cù giản dị, làm việc đồng áng, chăn thả từ sáng đến mờ tối. Hơn nữa gia cảnh lại không tệ, hai bọn họ và Lãng Thố đều được các cô nương vô cùng ngưỡng mộ. Phải nói, nhà Trát Tây là nhà mà các cô nương muốn gả vào nhất, vậy mà tự dưng lại rơi vào tay La Chu, một nữ nhân xứ lạ không tiền không chỗ ở.

Nhìn lén hai nam nhân vui vẻ tiếp nhận sự chúc phúc có vài phần thô bạo của các huynh đệ, miệng cười cơ hồ kéo đến mang tai, khóe miệng La Chu rút rút.

Ở nơi này, nam nữ trước khi kết hôn có vẻ tùy ý, nữ nhân sinh con trước khi gả là chuyện bình thường. Sau khi nam nữ hai bên định ra hôn ước, người nam có thể chui vào phòng của hôn thê bất cứ lúc nào, thẳng đến khi xác định vị hôn thê mang thai sẽ lập tức tiến hành việc gả thú. Nữ nhân sau xuất giá nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Mà nếu trong vòng một năm vị hôn thê không có mang, như vậy hôn ước sẽ bị hủy bỏ, nhà trai sẽ cùng một nữ nhân khác định ra hôn ước. Nữ nhân không thể sinh dục có lẽ cả đời cũng không có nam nhân nào muốn thú, hoặc cơ khổ sống quãng đời còn lại, hoặc xuất gia làm ni cô. Xuất gia làm ni cô không nhất định phải vào chùa miếu, cũng có thể tu hành tại nhà.

Mọi người tin rằng nữ nhân đối mặt không phải chỉ với mỗi một nam nhân, không có khả năng tất cả các nam nhân đều bất dựng bất dục (vô sinh). Trong vòng một năm không mang thai, thì khẳng định nữ nhân đó có vấn đề. Cơ khổ sống quãng đời còn lại hay xuất gia làm ni cô đều sẽ hủy hoại con người, nhưng ở trên cao nguyên điều kiện khắc nghiệt, "nòi giống" sinh sôi mới là điều quan trọng nhất. Hoàn toàn không có chuyện phân biệt đối xử con ruột hay con riêng, phụ nữ sinh được con được hoan nghênh hơn xử nữ. Đứa nhỏ chỉ cần là do thê tử sinh, vô luận có cùng huyết thống hay không, trượng phu cũng sẽ coi đứa nhỏ như con ruột mình mà yêu thương.

Mỗi nơi một phong tục, mỗi nơi một phong tục a! Cũng chỉ có ở cao nguyên rộng lớn như vậy mới có thể bồi dưỡng ra những tấm lòng bao la như vậy. La Chu hơi cúi đầu, thừa dịp không ai nhìn thấy, cảm khái kiềm chế khóe miệng giật giật.

Dưới sự chủ trì của mẹ Trát Tây, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mỗi người được chia một chén rượu lúa mì Thanh Khoa vàng óng.

Với tư cách là chủ gia đình, cha Trát Tây uống một ngụm rượu, buông bát, nói với nhi tử mấy lời thấm thía,

“Ta cùng a tổ, a mẹ các ngươi đã thương lượng qua, tài sản của gia đình chúng ta không tính là ít, có thể phân gia. Hai huynh đệ Thứ Nhân cùng Trạch Nhân thú một thê tử, Đức Ương, Cách Vinh và Quang Vinh khi lớn lên, lại thú một thê tử khác." Ông sau đó nói với Trát Tây Lãng Thố,

"Về phần Lãng Thố, ta xin lỗi, theo quy củ, ta không thể phân cho con bất cứ phần tài sản nào, nhưng ta tin tưởng các huynh đệ của con sẽ ở bên cạnh con những lúc cần nhất.”

"Không, a tổ, cha cùng mẹ có thể đồng ý cho con ở rể chính là món quà tuyệt vời nhất rồi.” Trát Tây Lãng Thố đặt tay phải lên ngực trái, chân thành cảm tạ nói, “Con may mắn nhất chính là có thể thành đứa nhỏ của hai người, và có một đám huynh đệ đối xử chân thành với nhau.”

"Ồ, Lãng Thố huynh là nói muội không đối xử chân thành với huynh sao?"

Là đứa con gái duy nhất, Cách Tang Trác Mã được sủng ái, tính tình cũng bướng bỉnh một chút, nghe nói thế liền lập tức bất mãn trừng mắt.

"Không có, không có, Trác Mã chính là viên bảo thạch quý giá nhất của nhà chúng ta." Trát Tây Lãng Thố vội vàng xua tay phủ nhận, tiện thể ngợi ca.

"Viên ngọc thạch dù có sáng đến đâu cũng không thể so với tiên nữ La Chu trong lòng Lãng Thố huynh." Cách Tang Trác Mã bĩu môi làm bộ như ủy khuất, lại kéo kéo ống tay áo La Chu, chứng thực hỏi,

"La Chu tỷ tỷ, tỷ xem ta nói có đúng hay không?"

Đúng cái đầu muội ý! La Chu rít gào ở trong lòng, nhưng đối mặt với vài cặp mắt trêu đùa tràn ngập thiện ý, nàng nào không biết xấu hổ mà nhiều lời. Chỉ có thể cúi đầu càng thấp, trên mặt không thể khống chế càng ngày càng hồng, chừng có thể luộc chín một cái trứng gà.

Biểu hiện bất đồng của hai cô gái lại rước lấy một trận cười to của mọi người, cuối cũng vẫn là Trát Tây Lãng Thố xướng một khúc tửu ca mới xem như giải vây.

"Một chén rượu nâng cao lên, trong rượu này đựng tình cùng ý. Mong ước a tổ sống lâu trăm tuổi, mong ước cha mẹ bạch đầu giai lão, mong ước a huynh. . . . . ."

Giọng hát độc đáo và thuần phác vang lên trong ánh lửa bập bùng, theo làn khói trắng cuộn tròn tiến vào trái tim mọi người. Mọi người cùng nhau vỗ tay vỗ nhẹ hoan nghênh, thấp giọng ngâm nga, trên mặt ai cũng hiện lên một nụ cười thuần khiết ấm áp và chân thành.

La Chu nâng lên chén gỗ, nhấp một ngụm nhỏ, dòng rượu ngọt lành chậm rãi chảy vào yết hầu, ngọt đến nao lòng. Nàng đặt chén xuống, cũng theo mọi người cùng nhau ngâm nga.

Theo thời gian trôi qua, nàng đã hoàn toàn hòa nhập vào đại gia đình này. Trong nhà có trưởng bối yêu thương tha thiết, cũng có tình cảm chân thành đến từ những người cùng thế hệ, điều đó đã dần dần lấp đầy nội tâm trống rỗng của nàng, đem đến cho nàng một thế giới tinh thần phong phú và sung túc.