Chương 4: Ước định trên thảo nguyên (3)

edit +beta: snowie

"Thả ta xuống dưới! Thả xuống!"

Thân thể bị nhấc lên không trung một lần nữa khiến La Chu thét lên chói tai. Nàng không có thời gian để cảm nhận niềm vui sướng hân hoan của Trát Tây Lãng Thố, không ngừng giãy dụa trong vòng tay to lớn ngăm đen và hữu lực, dùng hai tay vỗ nhẹ lên cánh tay cường kiện, cố gắng thay đổi tình huống nguy hiểm này.

“Được! Được!”

Trát Tây Lãng Thố đang cao hứng, khuôn mặt đỏ đen nam tính càng lộ vẻ khí khái bừng bừng phấn chấn, hắn cười to, một lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng,

"La Chu, tiên nữ của ta."

Không đợi La Chu phản ứng lại, hắn đã như diều hâu chuẩn xác chiếm lấy đôi môi mềm mại hắn mê luyến từ lâu, phát tiết nhiệt tình cùng tình yêu đã kìm nén nửa năm nay.

“Ưm──”

La Chu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng tanh nồng phả vào mặt, sau đó đôi môi liền nhanh chóng bị thứ gì đó nóng hổi mềm dẻo bao phủ, thân thể mới thả lỏng lại đột nhiên cứng đờ. Hôn, bị hôn, nàng bị một nam nhân hôn! Bị tên nam nhân này hôn! Từ "hôn" cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, trái tim trống rỗng một mảnh hoang mang. Dù có mở to mắt đến đâu cũng không thể nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ của da thịt, cảm nhận được hơi thở nam tính nóng bỏng. Nàng theo phản xạ gắng sức đẩy ra, cố gắng thoát khỏi sự hoảng sợ và ngượng ngùng do cảm giác khó chịu và không tự nhiên gây ra, nhưng cánh tay ôm nàng lại vững như bàn thạch.

“Buông … Ưm ──”

Nàng cố gắng giãy giụa, vừa mới phun ra được một chữ, cái lưỡi nóng ẩm liền nhân cơ hội chui tọt vào trong miệng, ở bên trong rong ruổi phi nước đại. Bất kể trốn tránh thế nào, lưỡi của nàng vẫn luôn bị một gã thợ săn xảo quyệt tóm được, bị ép cùng nhau chơi đùa, nhảy múa, lộn xộn mυ"ŧ vào.

Trát Tây Lãng Thố một tay ôm chặt tiên nữ yêu dấu, một tay chặt chẽ chế trụ gáy nàng, chiếc lưỡi hung mãnh xoát qua từng chiếc răng trắng nhỏ, liếʍ từng cái một trên niêm mạc miệng mềm mại và mỏng manh, nỗ lực in dấu mùi hương của chính mình. Hắn hút lấy chiếc lưỡi đinh hương non nớt và mịn màng, không cho nó có nửa phần thời cơ né tránh, tham lam mà quấy ra dòng nước bọt ngọt ngào.

Tiên nữ của hắn toàn thân tỏa ra hương trà xanh và sữa tươi ngọt ngào, khiến người ta phải chìm đắm thật sâu. Trong lúc say sưa, hắn cũng nhận thấy rõ ràng tiên nữ trong tay đã chuyển từ cứng rắn kháng cự thành mềm mại nhu thuận, nụ hôn rực lửa không khỏi càng thêm triền miên và sâu sắc, bá đạo và ngang ngược.

Đối với nụ hôn của Lãng Thố, La Chu cũng không thực sự cảm thấy ghê tởm. Nghĩ đến việc bản thân đã đáp ứng lời tỏ tình của hắn, phần kháng cự và ngại ngùng với nam nhân liền chậm rãi biến mất, thay vào đó là nhận thức thân mật với trượng phu tương lai. Tâm lý thay đổi khiến cho bản năng sinh lý của nàng chiếm thế thượng phong, cơ thể dần dần nóng lên, mềm nhũn xuống, hai mắt bất tri bất giác nhắm lại. Nước bọt không kịp nuốt xuống, thuận theo khóe miệng hai người chảy ra, thấm ướt đẫm hai chiếc cằm đang kề sát.

Một lúc lâu sau, Trát Tây Lãng Thố mới thoả mãn kết thúc nụ hôn say đắm. Liếʍ đôi môi sưng đỏ của tiên nữ trong lòng, đem nước bọt tràn bên mép nàng nuốt vào trong miệng, con ngươi đen huyền rực lửa, tràn đầy yêu thương dịu dàng.

"Tiên nữ của ta, nàng yên tâm, Trát Tây Lãng Thố ta nhất định sẽ cho nàng những ngày tháng hạnh phúc nhất."

Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng lên, như thể đang cầm viên bảo thạch trân quý nhất thế gian, trái tim ngọt ngào như rỉ mật. Nữ nhân yêu dấu của hắn giờ phút này đây như chú dê con nhu thuận dựa vào trong lòng hắn, thừa nhận nụ hôn của hắn, chứng tỏ nàng đã thêm một bước chấp nhận tình yêu của hắn.

“Ừm . . .”

La Chu rúc vào trong ngực hắn, xấu hổ đến mức không dám ngước mắt lên, đáp lại bằng thanh âm nhỏ như tiếng cánh muỗi. Nàng đã hôn môi với một nam nhân, hôn môi. Nụ hôn đầu tiên của nàng không còn, và đã dành cho một nam nhân người sẽ sẽ trở thành trượng phu của nàng. Không hề tê dại say sưa đến mức ngất ngây giống trong tiểu thuyết, mà nó là một loại kiên định, nhẹ nhàng và ấm áp, cảm giác như vậy chính là điều mà nàng thích nhất. Quyết định rồi, nàng sẽ cùng nam nhân tên Trác Tây Lãng Thố này sống trên cao nguyên cho đến cuối đời.

Mặt trời lặn đã quá nửa đầu, sắc trời bắt đầu đầu mịt mờ, gió trên cao nguyên trở nên dữ dội và cuồng bạo, mang theo không khí se lạnh.

Trát Tây Lãng Thố cởi bỏ áo choàng da dê, bọc toàn bộ thân mình La Chu lại. Đối với người trong lòng mà hắn đã gần gũi quan tâm suốt nửa năm qua, hắn đương nhiên biết rõ nàng không chịu được lạnh, cũng biết nàng thích gì và không thích gì.

Được bọc trong một chiếc áo choàng da ấm áp, mùi hương tanh nồng của thịt kia nặng hơn rất nhiều. Trên người La Chu tuy ấm áp, nhưng cái mũi lại phải chịu khổ. Nàng nhăn mũi nhăn mặt, từ trong vạt áo choàng thò đầu ra, oán giận nói với Trát Tây Lãng Thố:

"Thật khó ngửi, ngày mai ta sẽ dùng nước trà cỏ dại đun lên rồi tẩy sạch.”

Hắn lanh lảnh cười đáp lại, đối với sự chán ghét của nàng tuyệt đối không hề tức giận. Tiên nữ của hắn không thể ngửi được mùi quá tanh, vừa tới thôn không lâu liền phát hiện ra một loại cỏ dại có mùi thơm thoang thoảng rất giống trà, dù là giặt giũ hay tắm rửa đều thích dùng loại cỏ này, nàng còn mang bên người một túi cỏ khô. Để có thể lại gần nàng, hắn cũng tắm rửa thường xuyên hơn trước rất nhiều. Chỉ là mùi tanh tích tụ lâu ngày trên người hắn đã ngấm vào tận xương cốt, bất kể hắn cố sức tẩy rửa thế nào cũng không thể thay đổi, bất quá hắn sẽ cố gắng kiềm chế mùi hôi này hôi trong phạm vi tiên nữ có thể chấp nhận được.

"Đã đến lúc phải trở về rồi."

Có một người trượng phu chiều chuộng, La Chu cũng cảm thấy thật mãn nguyện. Danh phận đã định, nàng không còn dè dặt nữa, lười biếng nép vào vòng tay của nam nhân, hấp thụ hơi ấm chỉ thuộc về nam giới, thân thể và chân tay lạnh lẽo giây lát thoải mái hơn rất nhiều.

"Được." Trát Tây Lãng Thố gật đầu, nhịn không nổi đặt một nụ hôn lên vầng trán đầy đặn và trơn bóng của nàng.

"Lãng Thố huynh ──"

Xa xa, gió thổi mang theo tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc và tiếng gọi giòn giã như chuông đồng.

Thân thể La Chu chấn động, tay chân vội vã cùng lúc chui ra khỏi áo khoác da của Trát Tây Lãng Thố. Vừa vặn đúng lúc nàng ngồi xuống lưng ngựa, còn chưa kịp biểu hiện ra vẻ mặt bình tĩnh không có việc gì, một thân ảnh khí phách sáng ngời đã giục ngựa chạy tới trước mặt.

Đó là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, dáng người mảnh khảnh, trên đầu thắt vô số bím tóc đen nhánh xen kẽ với những sợi dây đủ màu sắc, điểm xuyết vài viên đá nhỏ màu xanh ngọc. Mi dài đen đậm, hai mắt sáng rực, chiếc mũi rất cao, đôi môi đầy đặn, nước da đen hồng đặc trưng của dân thảo nguyên. Trên người mặc một chiếc áo choàng da cừu mộc mạc, bên hông đeo một chiếc đai lưng thêu ngũ sắc tinh xảo.

Vạt áo, cổ tay áo cùng viền áo được đính lông thỏ xám, toàn thân tràn đầy sức sống tươi trẻ và tinh thần phấn chấn, tươi sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt, đó chính là Cách Tang Trác Mã, em gái của Trát Tây Lãng Thố.

"La Chu tỷ tỷ, tỷ không cần giấu giếm, muội từ đằng xa đã thấy tỷ và Lãng Thố a huynh thân thiết rồi."

Đôi mắt sáng ngời của Cách Tang Trác Mã chớp chớp, giảo hoạt như một con cáo nhỏ ranh mãnh,

"A tổ thấy hai người vẫn chưa trở về nhà nên bảo muội đến giúp. Hì hì, không nghĩ tới được nữ thần thảo nguyên ban cho vận may thật lớn, liền được chứng kiến chuyện tốt đẹp của tỷ và Lãng Thố a huynh. Muội thế nhưng là chờ hai người thân thiết đủ rồi mới dám lên tiếng quấy rầy đó.”

"Muội ──" Khuôn mặt đỏ bừng của La Chu lại bốc cháy lên, giận mắng, “Cô gái nhỏ không biết xấu hổ, xem chàng trai nhà ai dám lấy muội?”

"Hừ, La Chu tỷ đã quên sao? Ta đã sớm cùng với Vượng Tất huynh đệ ở Dát Mỗ thôn định ra hôn ước." Cách Tang Trác Mã tự hào mà giương trán lên, xem thường mà tà tứ liếc nàng một cái, "Thật không biết Lãng Thố huynh coi trọng tỷ ở điểm nào? Đến nỗi muốn ở rể."

"── Muội biết ── Lãng Thố muốn ở rể?" La Chu sững sờ nói.

"Cả gia đình chúng ta đều biết, ngay cả Tang Cát a đệ nhỏ nhất cũng biết, chỉ duy có mình tỷ nữ nhân không hiền lành lại ngốc nghếch là không biết, chậm chạp không đón nhận tình yêu của Lãnh Thố huynh." Cách Tang Trác Mã vung roi da một chút, cười mỉm nói,

"Đêm đó sau khi mang tỷ về, Lãng Thố huynh đã ở ngay trong nhà tuyên bố rằng huynh ấy yêu tỷ, không muốn cùng hai đại huynh lấy nữ nhân khác. Lúc ấy a tổ, a ba cùng a mẹ còn nổi nổi cơn tam bành ấy chứ.”

Ách, hóa ra Lãng Thố đã bày tỏ thái độ của mình trước cả nhà từ nửa năm trước. Đối với một người ngoài xa lạ đã phá hư sự đoàn kết của gia đình như nàng, mọi người trong nhà vẫn có thể nhiệt tình chiếu cố mà không có chút oán giận nào, nàng không khỏi ngưỡng mộ tấm lòng chất phác và trong sáng của họ. Ở chỗ này, nữ nhân nào gả làm thê cho mấy huynh đệ mà biết xử lý mọi việc công bằng, thủy chung son sắt, khiến cho gia đình hòa thuận mới là người phụ nữ tài đức vẹn toàn được ca tụng. Còn nàng á, rõ ràng còn kém hơn cả khoảng cách từ sao Hoả đến địa cầu. Mỗi nơi một phong tục, mỗi nơi một phong tục a!

"Thực xin lỗi, ta đã khiến a tổ, a thúc cùng nhũ mẫu tức giận."

Nàng có chút áy náy mà vò đầu bứt tai, không chỉ nói với Cách Tang Trác, mà nói với cả Trát Tây Lãng Thố phía sau.

"Ha ha, tỷ không cần xin lỗi. A tổ và mọi người luôn mong muốn con cái mình được hạnh phúc mà. Chỉ là lúc đó thôi, lúc sau liền không tức giận nữa, còn toàn tâm toàn ý coi tỷ là nương tử của Lãng Thố huynh mà đối đãi cơ mà.”

Xấu hổ, La Chu lau lau cái trán, oán thầm. Chẳng trách họ nhiệt tình và đối tốt với nàng như thế? Thì ra bấy lâu nay đã coi nàng như con dâu trong nhà mà đối đãi. Nếu nàng không thành thân với Trát Tây Lãng Thố, liệu họ có trở mặt ngay lập tức không? Cũng may, may là nàng đã đưa ra một quyết định đúng đắn và sáng suốt.

Một đôi tay cường kiện quấn lên bên hông, đỉnh đầu vang lên thanh âm của Trát Tây Lãng Thố vừa mộc mạc lại vừa sủng nịnh:

"A muội, đừng nói nữa, da mặt của La Chu tỷ ngươi thực sự mỏng như như cánh hoa đó, sẽ mắc cỡ.”

Vớ vẩn, đại đa số thời điểm da mặt ta rất dày có được không, bằng không cũng sẽ không kiên trì ở nhà ngươi hỗn ăn hỗn uống gần nửa năm. La Chu lặng lẽ ở trong lòng xem thường, người cũng không tiếng động mà vùi đầu vào trong lòng Trát Tây Lãng Thố. Con mẹ nó, đúng lúc nàng cùng lão công của mình hôn môi lại bị cô em vợ tương lai bắt gặp, nàng thực sự không thể tỏ vẻ mặt không biến sắc rồi đàm luận về vấn đề tình cảm cá nhân và gia đình được.

"Đã biết, Lãng Thố huynh nhanh chóng mà thương yêu tiên nữ La Chu của huynh đi." Cách Tang Trác Mã trêu chọc nói,

"A tổ bảo huynh mang La Chu tỷ về nhà dùng cơm, muội sẽ lùa bò dê về trước. Hai người cứ chậm rãi đi, nhớ là đừng muộn giờ cơm tối là được."

Cô nàng vung roi da, vô cùng tiêu sái đuổi bò dê đi về phía trước.

"Cô gái xấu xa." Nghe thấy tiếng roi xa dần, La Chu mới ngẩng đầu lên, giọng căm hận nói người ở phía xa xa, "Xem nàng hưng phấn giống như nhặt được của báu vậy, trở về chắc chắn sẽ khua môi múa mép trước mặt a tổ và mọi người.”

"Vậy vừa vặn, cũng không cần chúng ta phải nói." Trát Tây Lãng Thố cười khanh khách mà tựa đầu vào vai nàng, hít một hơi thật sâu mùi hương trà xanh và sữa tươi ngọt ngào, thỏa mãn nói,

"Cùng nhau về nhà thôi, tiên nữ của ta."

Nàng giật mình, nhẹ nhàng đáp lại.

Cùng nhau về nhà, nàng sắp có một tổ ấm nhỏ của riêng mình. Đối với cuộc sống tương lai, nàng đột nhiên sinh ra rất nhiều khát khao và kỳ vọng.