Chương 2: Ước định trên thảo nguyên (1)

edit +beta: snowie

“Thảo nguyên bát ngát, đồi núi xinh đẹp, đàn bò, dê mượt mà

Mây trắng lững lờ, cầu vồng rực rỡ treo trên vòm trời lam

Có thiếu nữ tay cầm roi da đứng trên thảo nguyên

Vừa khe khẽ ngâm nga khúc ca thảo nguyên vừa chăn gia súc

Này cô gái ơi, ta muốn hỏi một câu này

Có thể hay không để ta kể ra lời tâm sự

Này cô gái ơi, hy vọng rằng ta có thể

Ta cùng nàng, hai ta cùng nhau chăn bò dê …”

《Bài hát Thảo nguyên mục ca | 草原牧歌》(cả nhà search bài hát này trên youtube, vừa nghe vừa đọc truyện nhá)

Tiếng hát trong trẻo vang vọng trên thảo nguyên bát ngát, tuy hoàng hôn đã đến tận chân trời nhưng ánh tà dương vẫn rực rỡ và đẹp đến nao lòng như vậy. Làn gió nhẹ thổi qua, mặt sông Thanh Lăng chợt phảng phất một chút ánh vàng chói lọi. Những đỉnh núi phủ tuyết trắng phương xa phản chiếu vầng sáng hoàng kim rực rỡ, như khiến kẻ khác phải sùng bái trước vẻ thánh khiết vô biên.

Có một cô nương nhanh nhẹn và lả lướt với mái tóc thắt bím dài ngang lưng đang cưỡi trên lưng một con bò yak đen cường tráng, trong tay nhàn nhã vung chiếc roi da nhỏ, vừa lùa đàn bò dê về nhà vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp cao nguyên mỹ lệ.

Đến thế giới này đã được nửa năm, La Chu cuối cùng cũng hiểu rằng mình không chỉ dịch chuyển về mặt không gian, mà còn dịch chuyển về cả thời gian nữa, mặt đất dưới chân nàng là mái nhà cao nguyên hàng trăm năm trước.

Nơi đây không có dây cáp giống như mạng nhện, không có đèn, ti vi, điện thoại, máy tính hay bất cứ thiết bị điện nào cả. Người dân ở đây mặc quần áo phong cách cổ xưa, không thể nói hay hiểu tiếng phổ thông (tiếng Quan Thoại), thậm chí ngay cả tiếng Tạng họ nói cũng không hoàn toàn giống như tiếng Tạng thông dụng trên các kênh truyền hình Tây Tạng, mà đặc sệt âm hưởng địa phương. Khi mới đến, nàng gần như bị điếc một nửa vì không nói thông thạo tiếng Tạng. Sau đó, mọi người lại thi thoảng ngẫu nhiên nhắc đến những từ như ‘nô ɭệ, Pháp vương, lãnh chúa’, sau một thời gian dài suy nghĩ nàng mới hiểu ra rằng, mình đã xuyên ngược thời gian.

Những người ở đây không gọi bản thân là "Tạng tộc" giống như hậu thế của mình, họ tự xưng là người "Phiên" và "Bác Ba", trang phục và phong tục của họ rất giống với người Tây Tạng ở các thế hệ sau, nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt. May mắn thay, là một người có 1/4 gốc gác Tây Tạng, để được hưởng chính sách ưu đãi cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học cho người dân tộc thiểu số, nàng đã điền "Tạng" vào mục dân tộc trong sổ hộ khẩu của mình, tuy dung mạo và thói quen sinh hoạt của nàng ở trường thì hoàn toàn giống người Hán, nhưng nàng vẫn có những hiểu biết nhất định về dân tộc của mình, nếu không thật đúng là vô cùng khó khăn để có thể hòa hợp với cuộc sống cổ xưa trong vòng hơn một tháng.

Đúng vậy, hiện tại cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng chính là mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì nghỉ. Mọi thứ của thế kỷ 21 đã vĩnh viễn mất đi vào khoảnh khắc nàng nhắm mắt tụng kinh. Trong lòng có mất mát, có tiếc nuối, nhưng nàng lại không cảm thấy buồn phiền và sụp đổ, điều duy nhất khiến nàng lo lắng chính là hơn ba trăm vạn nhân dân tệ trong tài khoản chưa dùng tới. Sớm biết sẽ có ngày xuyên qua, nàng đáng nhẽ phải ăn uống ngủ nghỉ xa hoa mỗi ngày, rồi thì đi du lịch nước ngoài mỗi tháng, chứ sao phải tự ngược đãi bản thân làm một lữ hành giả như thế.

Quả nhiên, trên đời này việc khiến con người ta chết không thể nhắm mắt nhất đó chính là chết rồi mà tiền chưa dùng hết. Mặc dù trước mắt nàng vẫn còn sống, nhưng ngay cả khi đưa tay ra, cũng không thể chạm tới số tiền trăm vạn kia.

Lúc trước khi cuộc sống vật chất còn sung túc, tinh thần nàng lúc nào cũng chán nản và phẫn uất, gào thét trong hư không và cô quạnh. Giờ đây, khi cuộc sống tinh thần đã phong phú và sung túc hơn, nàng lại luôn miệng than thở về vật chất nghèo nàn, cuộc sống khốn khổ. Con mẹ nó, thượng đế cũng không cần phải bất công như vậy chứ! (*) Tại sao mở cửa sổ rồi lại phải đóng cửa chính, đóng cửa sổ xong mới được mở cửa chính? Nàng không thể cùng lúc sở hữu cả vật chất lẫn tinh thần sao? (Chúa nói : tham quá con ơi😇)

(*) Bắt nguồn từ câu nói trong Kinh thánh: “When God Closes a Door, He Opens a Window.” Nó có nghĩa là nếu bạn cảm thấy rằng Chúa đã đóng cửa của bạn, trên thực tế, Ngài sẽ mở một cửa sổ khác cho bạn.

Thôn làng mà đã thu nhận nàng tên là Nạp Mộc Á (Namtso), tọa lạc tại thung lũng nằm giữa cao nguyên, thuộc sở hữu của một vị lãnh chúa nhỏ. Lãnh chúa có một tháp phòng ở trên lưng đồi, có thể nhìn ra toàn bộ thung lũng, quản lý lãnh thổ trên trăm dặm bình nguyên cùng mười mấy thôn xóm. Người dân canh tác trên đất của lãnh chúa, chăn thả gia súc trên đồng cỏ của lãnh chúa, đúng hạn thì giao nộp thuế ruộng cho lãnh chúa, so với nông dân thời Trung Quốc phong kiến còn gian nan vất vả hơn. Trong xã hội phong kiến, tốt xấu gì vẫn là “Sĩ-Nông-Công-Thương”, còn nông dân và dân chăn nuôi ở đây gần như là một nửa nô ɭệ, ngoài việc làm ruộng và mục vụ cho gia đình mình còn phải làm việc không công cho lãnh chúa.

Chế độ nông nô a, chế độ nông nô đen tối và độc ác không gì sánh được! Một xã hội chỉ cần vô ý một chút liền sẽ chết thảm! Nàng vì sao không xuyên tới Trường An hưng thịnh đời nhà Hán Đường? Vì sao không xuyên đến Tử Cấm Thành thời nhà Minh và nhà Thanh? Hiện tại Trung Nguyên đang là triều đại nào? Nếu nàng rời khỏi cao nguyên này, liệu có khả năng trở về Trung Nguyên hay không?

La Chu nheo lại mắt, ưu thương nhìn hết ngọn núi trập trùng này đến ngọn núi khác. Hiện tại ở trên cao nguyên nóc nhà thế giới không có đường sắt Thanh Hải-Tây Tạng, không có quốc lộ, tỉnh lộ, hay đường tới các thành phố và thị huyện khác, chỉ có [1] Đường-Phiên cổ đạo [2] Trà Mã cổ đạo. Không có máy bay, xe lửa, ô tô, xe ngựa, hay xe cút kít, thậm chí ngay cả bò yak mà nàng đang cưỡi dưới mông cũng không phải của nàng, vậy thì làm sao có thể rời khỏi cao nguyên này? Dựa vào hai chân ư? Mấu chốt nhất là, nàng thậm chí còn không biết vị trí chính xác của mình là ở đâu nữa. Nửa năm qua, theo chân đoàn chăn thả, thấy được ngoại trừ thảo nguyên ra thì chính là đồi núi; trừ bỏ trời xanh mây trắng ra thì chính là đồng cỏ xanh cùng ánh chiều tà. Nếu dựa vào hai chân mà tùy tiện trốn đi, cho dù nàng từng học qua thuật phòng thân, cũng chỉ có một kết cục là chết.

Lần đầu tiên leo lên nóc nhà cao nguyên, nàng đã rất thích thú với bầu trời xanh lam trong vắt, sùng bái trước những ngọn núi tuyết phủ nguy nga cao chót vót và đầy uy nghiêm, đã phủ phục bên cạnh hồ nước thánh khiết để gột rửa tâm hồn, và cảm thấy dù mình có chết trên mảnh đất này cũng không còn gì hối tiếc. Đến khi thực sự xuyên qua, nàng mới bi thúc mà nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói "Tình yêu quả thật rất đáng quý, tự do còn đáng quý hơn. Nhưng nếu là vì mạng sống, hai thứ trên đều có thể vứt bỏ."

Cuộc đời ngắn ngủi, như con ngựa trắng lướt qua khe cửa. Hãy trân trọng sinh mệnh hữu hạn và sống thật tốt, đó mới là điều đẹp đẽ và hạnh phúc nhất thế gian.

Để có thể cam đoan trường mệnh sống lâu trăm tuổi, nàng vẫn là nên thanh thản mà sống tại thôn Nạp Mộc Á này cho đến cuối đời đi. Tốt xấu gì tiểu lãnh chúa trên đầu cũng không tính là quá tàn bạo hung ác, tất cả mọi người không phải đều có thể miễn cưỡng vui vẻ mà sống hay sao? Thảo nguyên gió thổi, bò dê đầy đồng cỏ không phải cũng được xem như là một nơi ấm áp và xinh đẹp sao? Chỉ cần yêu cầu về vật chất của nàng hạ thấp một chút, vẫn là có thể vui vẻ, thản nhiên mà sống hết một đời.

"La Chu, nàng có nghe thấy ta xướng ca không?"

Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, giọng nói nam tử mộc mạc mà vui sướиɠ vang lên.

Nàng giương mắt nhìn về phía nam nhân đang thúc ngựa đi đến bên mình, hắn có sống mũi cao thẳng, ngũ quan cương nghị, nước da đen hồng, một thân áo choàng, mái tóc xoăn bồng bềnh tung bay không chút trói buộc, vóc người to lớn rắn chắc mang theo phong thái nhanh nhẹn dũng mãnh của nam tử cao nguyên.

Nửa năm trước, chính là nam nhân này đã nhặt được nàng. Nói là nam nhân, kỳ thực bất quá hắn mới tròn mười chín, so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi, là con trai của một tổng quản nhỏ dưới quyền lãnh chúa. Nếu không phải nhờ nhà hắn có một chút đặc quyền, thì có khi nàng, một người xa lạ đột nhiên xuất hiện, đã bị biếm thành nô ɭệ của lãnh chúa, trải qua cuộc sống bằng bi thảm không bằng chó lợn.

Hiện giờ, nàng là người làm thuê cho nhà hắn, giúp nhà hắn công việc đồng áng, chăn thả, thuận tiện cùng các lão nhân tâm sự qua ngày, nói chuyện giải sầu.

"Nghe thấy, Lãng Thố." Nàng cong lưng liếc mắt, chỉ chỉ lỗ tai,

"Ngươi là danh ca nổi tiếng ở thôn Nạp Mộc Á, ta sao lại không nghe thấy chứ?"

Tên đầy đủ của tên nhóc này là Trát Tây Lãng Thố, nàng thường chỉ gọi hắn bằng hai từ sau.

"Vậy nàng đáp ứng ta sao?"

Con ngươi đen bóng của Trát Tây Lãng Thố bừng lên những tia lửa nóng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.

"Không đáp ứng."

Nàng cười tủm tỉm lắc đầu, từ chối lời tỏ tình nồng nhiệt lần thứ một trăm lẻ một của hắn.

"Vì sao?" Trát Tây Lãng Thố lần thứ một trăm lẻ một truy hỏi lý do.

"Ta là một người tha hương lưu lạc đến thôn Nạp Mộc Á, ngươi là con trai tổng quản của lãnh chúa, thân phận không xứng."

"Cha ta chỉ là một tổng quản nho nhỏ quản lý gia súc, nhà của ta cũng không tính là giàu có. A tổ, a mẫu, huynh đệ cùng các tiểu muội cũng đều thích nàng, họ không hề để ý nàng là người tha hương."

Trát Tây Lãng Thố không ngại phiền giảng đạo lý, giãi bày sự thật với nữ nhân cố chấp, bướng bỉnh trước mặt.

Lời Trát Tây Lãng Thố nói chính là sự thật, nàng có thể được hắn nhặt về chính là trong họa có phúc. Gia đình Lãng Thố thuộc dạng khá giả, và mọi thành viên trong gia đình đều nhiệt tình thiện lương, thành tâm chiếu cố kẻ hai bàn tay trắng như nàng. Chẳng những cho nàng một công việc để nàng có thể tự trang trải cuộc sống, mà còn cho nàng mượn một căn nhà gạch đối diện chuồng bò để ở, cho nàng một nơi để sống yên ổn.

Lời thề non hẹn biển, vĩnh viễn sống cùng trời đất, khắc cốt ghi tâm gì gì đó, nàng đã từng chứng kiến cha mẹ mười mấy năm rối rắm trong tình yêu, đã sớm bị doạ đến mức không còn một chút mơ mộng, khát khao nào. Nàng chỉ muốn tìm một người nào đó tình cảm ôn nhu, hai nghười có thể như sông dài nước chảy không gợn sóng, đơn giản mà sống.

Lãng Thố đúng là một chàng trai chân thành, giản dị mà lại chịu khó và dũng cảm, trời phú cho một giọng hát chuyên để xướng tình ca, không những vậy còn là một nhân tài chăn thả và săn thú, nếu có thể sống cùng với hắn hẳn sẽ không tồi.

Nhưng mà, nhà hắn có tất cả sáu huynh đệ a! Ở vùng cao nguyên nóc nhà, nơi điều kiện tự nhiên khắc nghiệt, đời sống còn nhiều khó khăn, ở thời hiện đại nơi vùng sâu vùng xa vẫn còn tồn tại chế độ cộng thê, nói gì đến cao nguyên thời cổ đại. Các lãnh chúa và quý tộc giàu có thì mới được một phu đa thê, còn lại tầng lớp nhân dân nghèo khó vì không muốn ở riêng, chia tài sản, cho nên đại đa số đều là mấy huynh đệ cùng cưới một vợ, cá biệt còn xuất hiện cha con, chú cháu, cậu cháu, bạn bè cộng thê. Đây không phải là một hành vi lạm dụng phụ nữ nghiêm trọng sao? Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến nàng không rét mà run.

Là một nữ nhân chịu ảnh hưởng sâu sắc của quan niệm hôn nhân một vợ một chồng hiện đại, nàng chính là muốn tìm kiếm một nam nhân để chung sống, chứ không phải N người đàn ông để chung sống (snowie: thế à chị huhu). Điều khiến nàng tuyệt vọng hơn cả chính là quanh đây trăm dặm, bên trong thôn Nạp Mộc Á, mười người thì tất cả đều cưới chung một thê.

Con mẹ nó, rốt cục thì nam nhân cùng nữ nhân nơi đây ăn cái gì mà tỷ lệ sinh nam giới so với nữ giới cao gấp nhiều lần như vậy? Con mẹ nó chứ, vì sao lãnh chúa và những người thân của bọn hắn lại cùng lúc chiếm nhiều nữ nhân như vậy? Chia đều thì tốt rồi! A a, chung quy một câu, đều là của cải dẫn đến tai họa.

Dưới ánh mắt trông mong tràn đầy hy vọng rực lửa của Trát Tây Lãng Thố, nàng cảm thấy nếu cứ nói đông nói tây, lấy lý do trên trời dưới biển để cự tuyệt thì có lỗi quá. Nàng mím môi, cuối cùng lắp ba lắp bắp nói ra nguyên nhân cự tuyệt chân thật nhất:

"Ta ─ nguyện ý cùng với ngươi chung sống, nhưng không phải cùng với các huynh đệ của ngươi.”

Hơn nữa trong sáu huynh đệ còn có hai người dưới mười tuổi, một người mới tròn mười một tuổi, là thiếu nhi nha, nàng không muốn vừa làm thê tử vừa làm vυ" em !

Trát Tây Lãng Thố sững sờ một lúc, sau đó lông mày rậm lập tức nhướng lên, ánh mắt càng phát ra lửa nóng nồng nhiệt:

"Đây ── lời nàng nói thật chứ?”

“Ừm.”

Dưới ánh mắt chuyên chú và sáng rực của Lãng Thố, La Chu dời ánh mắt ra hướng khác, trên má thoáng hiện lên một tia thẹn thùng nhàn nhạt. Điều này không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là bản năng e lệ của nữ nhân với người khác phái.

Một đôi tay rắn chắc cường tráng vươn tới, thân thể đột nhiên mất đi trọng tâm bay lên không trung. Trong lúc nàng kinh hô, cả người đã từ trên lưng bò yak lọt vào trong l*иg ngực rộng lớn và mạnh mẽ. Hơi thở nam tính mang theo mùi thịt tanh nhàn nhạt cùng mùi mồ hôi đặc sệt trong nháy mắt bao vây lấy nàng, khiến nàng hoảng sợ mà giãy giụa.

==== Chú thích ===

[1] Đường-Phiên cổ đạo/唐蕃古道: Con đường cổ Đường-Phiên là con đường giao thông rất nổi tiếng trong lịch sử cổ đại Trung Quốc, đồng thời cũng là con đường duy nhất từTrung Nguyên đến Thanh Hải, Tây Tạng và thậm chí là Nepal, Ấn Độ và các nước khác kể từ thời Đường.Nô Thê Muốn Xoay Người - Chương 2: Ước định trên thảo nguyên (1)Con đường cổ Đường-Phiên bắt đầu từ Tây An (Trường An), tỉnh Thiểm Tây, đi qua Cam Túc, Thanh Hải, và kết thúc tại Lhasa, Tây Tạng, với tổng chiều dài hơn 3.000 km. Toàn bộ con đường cổ đi qua miền Tây Trung Quốc, cắt ngang nóc nhà nổi tiếng thế giới và nối liền những láng giềng thân thiện ở phía Tây Nam nên còn được mệnh danh là con đường tơ lụa phía Nam.

[2] Trà Mã cổ đạo: là một mạng lưới giao thương cổ đại có thể sánh ngang với " Con đường tơ lụa " trong lịch sử Trung Quốc. Con đường Trà Mã cổ đạo được hình thành từ việc buôn bán ngựa và trà trong vùng nội địa và biên giới trong lịch sử Trung Quốc, được chia thành đường Tứ Xuyên-Tây Tạng và Vân Nam-Tây Tạng.Nô Thê Muốn Xoay Người - Chương 2: Ước định trên thảo nguyên (1)Nó nằm ở phía tây nam Trung Quốc giữa khu vực Dãy núi Hoành Đoạn và cao nguyên Tây Tạng , bắt đầu từ Thành Đô và Nhã An- Tứ Xuyên, Côn Minh và Phổ Nhĩ - Vân Nam, của Trung Quốc, và kết thúc tại Lhasa thuộc Khu tự trị Tây Tạng cho đến tận Đông Nam Á .