Chương 3: Hắn là nô của nàng

Thẩm Dật Sơn không nói tiếng nào, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, thổi thổi, ôm trọn nó vào lòng bàn tay mình.

Không khí lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay của hắn lại rất ấm áp.

Ngọc Linh Lung đem nửa cái bánh bao thừa tới trước mặt hắn, “Ta no rồi.”

Thẩm Dật Sơn hơi khom người đem nửa cái bánh bao một ngụm nuốt vào, còn không chút dấu vết liếʍ lên tay nàng một cái.

Hai người chậm rãi đến học đường.

Thẩm Dật Sơn tư chất hơn người, rất ham học hỏi, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đọc xong chương trình học của *quốc tiểu, quốc trung, hiện tại đang cùng nàng theo học quốc cao.

(*Quốc tiểu, quốc trung, quốc cao: như tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông.)

Lớp học của nàng có tổng cộng hai mươi học sinh, tám nữ và mười hai nam, ngoại trừ Thẩm Dật Sơn và tùy tùng Bạch Nhược Phong của Lâm Giai Nhân, tất cả đều xuất thân từ gia đình giàu có.

Khác với Thẩm Dật Sơn cao lớn cường tráng mang theo cảm giác áp bức, Bạch Nhược Phong cao gầy, dung mạo tuấn tú ôn nhu, khiến người ta không khỏi muốn đến gần.

Trong tám nữ sinh thì diện mạo Ngọc Linh Lung là nổi bật nhất, tiếp theo là Lâm Giai Nhân, nhưng gia cảnh Lâm Giai Nhân lại hơn nàng một chút, hai người từ nhỏ đã đấu với nhau cho đến lớn, từ hộp phấn nhỏ đến tùy tùng bên người đều muốn so sánh với đối phương.

Lâm Giai Nhân nhìn thấy Ngọc Linh Lung xuất hiện, liền lấy một lọ nước hoa của Pháp ra khoe, “Đây là nước hoa mà dượng ta mang về từ Pháp, toàn bộ Hương Giang chỉ có mỗi một chai này.”

“Xì, không phải chỉ là lọ nước hoa thôi sao, đây là loại son môi mới nhất ở Mỹ, đại minh tinh Kim Lộ cũng dùng loại này đấy.” Trương Mỹ liếʍ đôi môi đã được tô son của mình nhìn Bạch Nhược Phong, thậm chí còn nháy mắt hai cái với hắn.

Ngọc Linh Lung ngồi xuống vị trí của mình, nàng không có thân thích ở nước ngoài cho nên không có món nào đem ra khoe khoang, nhưng cũng không muốn thua trận đấu này, “Bổn tiểu thư xinh ra đã xinh đẹp, không cần những thứ thô tục như vậy.”

“Không có thì nói không có đi, Ngọc tiểu thư cũng không biết xấu hổ.” Lâm Giai Nhân cười nhạo nàng.

“Dù sao đồ nhà quê cũng không xứng dùng những món cao cấp này.” Trương Mỹ cũng phản chiến cùng Lâm Giai Nhân đứng cùng một chiến tuyến.

Ngọc Linh Lung không để ý tới hai người, lão sư vừa lúc xuất hiện, mọi người đều trở về chỗ ngồi của mình.

Bởi vì thân hình cao lớn nên Thẩm Dật Sơn luôn ngồi ở hàng ghế sau cùng, hắn thiên tư thông tuệ lại khiêm tốn nên tất cả lão sư đều đặc biệt yêu thích hắn, gặp câu hỏi khó đều thích điểm danh hắn lên trả lời.

Dần dà, hắn cùng Bạch Nhược Phong cùng nhau trở thành nhân vật được săn đón ở học đường, được các nữ sinh trong lớp ưu ái, thậm chí còn có người không thức thời mà bày tỏ tình yêu với hắn.

Nhưng kỳ thật, Thẩm Dật Sơn không chỉ là người hầu bên người của Ngọc Linh Lung, mà còn là người của nàng, bốn năm trước, hắn đã đem bản thân bán cho nàng.

Hắn không thuộc về Ngọc gia, chỉ thuộc về Ngọc Linh Lung nàng, và là nô của nàng.

Thẩm Dật Sơn thể trạng cường tráng, so với nam nhân bình thường đều cao lớn khỏe mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa trời sinh có năng lực mạnh hơn người, một tay có thể đập vỡ lu, chỉ cần đứng bên người Ngọc Linh Lung, thì tất cả những nam tử thèm muốn sắc đẹp của nàng đều bị dọa mà né xa ba thước, không dám có bất kỳ suy nghĩ sai trái nào.

Trải qua bốn năm huấn luyện, công phu của nam nhân càng thêm thâm hậu, toàn bộ Hương Giang không ai có thể sánh bằng.

Vừa tan học, tất cả mọi người đều gấp không chờ nổi rời khỏi phòng học, chỉ có mỗi Ngọc Linh Lung là không muốn cử động, nàng duỗi thẳng eo một cái.

Thẩm Dật Sơn giúp nàng thu thập sách vở, Ngọc Linh Lung giống như mèo con rúc vào cánh tay hắn cọ cọ.

“Tiểu thư, chúng ta phải về rồi.”

Nàng lè lưỡi liếʍ vết sẹo do đao để lại trên mu bàn tay hắn, “Ông già kia đi ra ngoài rồi, hôm nay có thể không cần trở về, chúng ta đi chỗ tốt đi.”

Gió thổi trên đường lạnh buốt, người đi đường vội vã, Thẩm Dật Sơn giơ chiếc áo choàng lên như đại bàng che mưa chắn gió cho nàng, nhưng Ngọc Linh Lung vẫn như cũ lạnh đến run bần bật.

Hắn lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh, “Nếu không thì để hôm khác lại đi?”

Ngọc Linh Lung khụt khịt mũi: “Đến suối nước nóng thì trời càng lạnh càng thoải mái.”

------------------------------------

Bộ này Dứa up chừng chừng, khi nào đủ 10 lượt theo dõi thì Dứa lên chương nhiều hơn nhé.

Chương 2 vừa rồi Dứa up lộn và set nhầm vip, nay mở lên thấy bà nào nhấn vào mua mất =))) Bà đọc được chương này thì nhắn tin cho tui biết tui gửi vàng lại cho bà nha, tội dễ sợ ko ko lại bị mất tiền =)))