Những bề mặt bị xứt mẻ và lớp bên ngoài, một thời gian chắc đã từng là một màu ngà sáng bong, và bây giờ là một màu vàng nâu tối. Có vài cái lỗ nơi lớp đá màu, hoặc có thể chính là những viên đá quý giá, đã từng một lần trú ngụ. Tổng thể nó là một miếng cực kì xấu, vài thứ về nó kêu gọi cô. Cắn môi dưới, cô lướt những ngón tay trên bề mặt. Một cách không mong đợi, cơn mát lạnh bên ngoài gửi đến cô một luồng hơi ấm áp, mời gọi sưởi ấm cánh tay cô. Cảm giác náo nức ngứa ran đuổi xuống lưng cô, làm cô run lên. Bị hấp dẫn, cô cố nhấc cái nắp, nhưng cái vật ngoan cố từ chối nhúc nhích.
Điều đó không ngăn cản cô. Cô muốn cái hộp này. Muốn một cách kinh khủng.
“Đang nhìn vài thứ cô thích hở, cô gái? được hỏi bởi một giọng nói pha chút âm hưởng người Scottland.
Julia nhìn xuống. Người đàn ông xuất hiện khoảng đầu sáu mươi tuổi với một cái mũi khoằn và đôi mắt rũ xuống trên xương gò má chào hỏi cô một cách mong đợi. Đôi mắt đó, cô nghĩ…chúng như không thể dò xét được và màu xanh như nước biển , và cô thề là chúng nhìn vào sâu tận trong tâm hồn cô. Cô rủ bỏ sự băn khoăn.
Không muốn ông ta biết cô ham muốn cái vật đó nhiều như thế nào, cô tập hợp những khía cạnh bên ngoài khuôn mặt để biểu lộ một sự tò mò nhẹ nhàng, không gì hơn. “Cái hộp nữ trang bao nhiêu?” cô hỏi
Ông cười, làm cho những nếp nhăn ngay miệng sâu hơn. “Duy nhất hôm nay, cô gái. Tôi sẽ để cô có nó chỉ với 50 đô la.”
“Năm mươi đô la? Khi những viên đá bị thiếu và cái nắp bị gãy?” cô cười. “Tôi sẽ đưa ông năm đô.”
Ông tạo ra một tiếng nghẹn mắc trong cổ họng, và khi ông nói trở lai, sự phát âm mắc nghẹn trong cổ được tỏ ý nhiều hơn. “Không thể được. Tôi không thể để một phần thưởng như thế ra đi với một khoản tiền nhỏ mọn. Không khi có một câu chuyện đi kèm với nó.” Ông ngọ nguậy đôi lông mày rậm rạp, trắng bạc. “Rất hấp dẫn.”
“Vâng…” Tự tin ông đơn giản mong đẩy cái giá lên cao, Julia mím môi, và khoác lên một bầu không khí hờ hững. “Tôi không thực sự tin vào những câu chuyện thần tiên.”
“Oh, cô sẽ thích câu chuyện này. Không có cái gì giống nó. Tôi hứa với cô đó.”
Sau khi ngừng lại đủ, cô nói, “Chắc rồi, tại sao không?”
Đôi mắt ông ta sáng lên sự thích thú, khi ông hiểu rõ trò chơi của cô. “câu chuyện là, khi một người phụ nữ sở hữu cái hộp này, cô ta sẽ tìm thấy sự thỏa mãn lớn nhất chưa từng biết.”
Julia chờ ông ta tiếp tục. Khi ông ta không, cô nói, “Chỉ có vậy? Đó là câu chuyện vĩ đại?Sở hữu cái hộp và tìm thấy niềm thỏa mãn tuyệt diệu?” Cho 50 đô la, cô đã hi vọng một câu chuyện về những vũ công khỏa thân, những bát cocaine và những cuộc trác tán điên dại. Thất vọng cuộn bên trong cô. “Chỉ là cái gì là sự thỏa mãn tuyệt vời nhất chưa từng được biết?”
“Công bằng mà nói, tôi không biết” Ông cào chòm râu, và mùi mưa thóang qua, như sự tĩnh lặng sau cơn bão, đi cùng với một chuyển động. “Tôi đóan sự thỏa mãn khác nhau cho tất cả mọi người. Ai nói vậy?
“Người phụ nữ sở hữu cuối cùng.”
“Well, bây giờ, bà ta đã đánh mất linh hồn của bà ấy rất lâu về trước, nên tôi không thể hỏi bà ấy, phải vậy không?
“Bà ấy mất_oh. Tôi rất tiếc cho sự mất mác của ông,” cô nói dịu dàng. “tôi không có ý khơi lại những kí ức đau buồn.”
“Không, không. Không cần thiết phải xin lỗi. Bà ấy là tổ tiên của tôi, cô có thể nói vậy. Tôi thích gọi bà ấy là “bà già tham lam”. Ông khúc khích với trò đùa của chính ông. “Truyền thuyết gia đình nói rằng bà phát hiện ra cái hộp và đã giữ nó với bà suốt quãng thời gian sau đó, không bao giờ để nó ra khỏi tầm mất của bà. Khi bà chết, cái vật chết tiệt ấy bị vuột khỏi những ngón tay bà.” Ông chỉ vừa dừng trước khi thêm vào, “Tên cô là gì, cô gái?”
“Julia Anderson.”
“Well, tôi sẽ gọi cô là Jules, tôi sẽ thành thực với cô. Tôi nghĩ cô cần cái hộp này hơn cô nhận thấy. Sự thỏa mãn tuyệt vời sẽ điểm thêm màu sắc cho đôi má cô. Có thể mang đến sự rạng rỡ trong đôi mắt cô. Vậy cô có thích thú mua nó hoặc không?”
Cô có thể không có bất kì sở thích nào ngoài công việc, và cô dành mỗi đêm trên giường, đọc những cuốn
tiểu thuyết lãng mạn và xem đến những bộ phim trên TV, nhưng cô vui thích với cuộc sống như vậy. Ngay lúc đó, mặc dù, cô chỉ không thể hồi tưởng lại nó ở đâu
“Ba chục,” một giọng nói mũi từ đằng sau cô. Julia xoay xung quanh. Người chủ chiếc Mustang ném cho cô cái nhìn tự mãn; Lúc-này-tôi-sẽ-cho-cô-cú-đánh, cười mãn nguyện. “Tôi sẽ trả bai mươi”
“Thế nào, cô gái?” người bán hàng thúc giục, cho cô một cơ hội trả giá cao hon
Sau khi tranh cãi hết nửa tiếng cho giá cả, cuối cùng Julia trả 73 đô la- cộng thêm 15 đô cho cái ống tẩu. Cô đã bị cướp đoạt. Cô biết nó, chỉ khi cô biết đối thủ của cô không thực sự muốn cái hộp. Hắn ta muốn sự báo thù, và cô không thể đi khỏi trừ khi sở hữu “sự vui sướиɠ tuyệt nhất”
Ngay lúc cô trở về nhà, một sự dè dặt quá quen thuộc tràn ngập cô. Cô đặt những thứ mới mua trên bàn bếp một cách cẩn thận, sau đó nhặt miếng giẻ và lau chùi những thứ đó. Tiếng sủa của con chó xuyên qua bầu không khí và mặt trời giữa trưa lốm đốm xuyên qua những tấm màn cửa sa-phia đang bao phủ một khoảng cửa sổ rộng lớn trên bức tường phiá xa. Thả mình vào trong chiếc ghế lưng cao nhung vàng, cô tập trung tất cả sự chú ý vào chiếc hôp nữ trang, lau chùi từ centimét với sự tỉ mỉ dịu dàng. Có vài thứ dường như…ma thuật về nó. Và cô sẽ thề với Chúa nó rừ…ừ…ừ mỗi lúc cô vuốt ve những góc cạnh.
Chỉ khi cô bắt đầu đánh lớp nước bóng bên ngoài bề mặt, cô tập trung vào cái nút nhỏ ẩn giấu bên dưới cái vành. Những ngón tay cô lặng đi và trái tim đập thình thịch một cách chập choạng trong ngực. Thích thú chảy trong huyết quản. Cái này sẽ mở được cái nắp? và nếu như thế, cô sẽ tìm thấy cái gì bên trong? Trang sức? những lá thư tình?Không gì cả?
Với những ngón tay run run, cô đặt miếng giẻ qua một bên và nhấn vào cái nút.
Trong khoảng khắc đυ.ng chạm, ánh sáng lập lòe chớp tắt xuyên suốt khắp ngôi nhà, những cái bóng đang nhảy múa và ánh sáng nhuộm màu miếng giấy dán tường hoa hồng. Làn sương đỏ tía bập bùng phun ra trong đôi tay cô và bừng sáng khắp gian bếp của cô.
Bị làm giật mình, Julia nhảy bẳng lên, thả rơi cái hộp trang sức cứ như nó là chất thải hạt nhân. Thay vì vỡ tan tành, nó đáp xuống phía trên mặt bàn gỗ sồi màu mật ong với một tiếng uỵch. Cô kéo ánh nhìn ra khỏi cái hộp…và đông lại kinh hòang.
Một người đàn ông_một người đàn ông to lớn_rất to lớn_đứng trước mặt cô. Anh không mặc gì hơn một chiếc quần đùi đen, bó sát người và_ lạy chúa tôi! Một thanh gươm dài, đầy đe dọa lủng lẳng ngay thắt lưng anh ta. Một tiếng thét vang lên trong cuống họng cô vào chính xác khoảng khắc khối u rắn chắc hình thành, ngăn chặn bất cứ âm thanh nào bật lên.
Bị khϊếp sợ, cô nhìn lướt qua gian bếp, tìm kiếm một lối thoát. Cánh cửa sau bị cài then khóa kín. Các cửa sổ bị đóng lại. Mồ hôi nhiễu ra trên trán cô.
Nó không quan trọng khi người đàn ông đó là, ừm…đẹp rực rỡ, sức hấp dẫn của anh ta đập vào cô như một cơn gió lốc không thể điều khiển được. Anh ta không thuộc về nơi này, không thuộc chỗ nào trong căn nhà cô. Một mình. Với cô. Với sự hoang mang dâng cao, cô làm ra vẻ một tư thế karate và cầu nguyện cho mỗi động tác cô đang làm xuất hiện sự đe dọa chết người.
Tại sao cô không bao giờ luyện tập những thế võ tự vệ?
Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.
“Tôi biết karate đấy,” cô thốt ra. “Cơ thể tôi là một thứ vũ khí nguy hiểm.”
Anh chỉ nhíu đôi lông mày.
Anh ta biết tôi đang nói dối. Ít nhất cô có thể ghi nhớ diện mạo của anh ấy_ chỉ trong trường hợp cô còn sống sót. Tập trung.
Tập trung. Chiều cao vượt trội của anh ấy đẩy hướng lên trần nhà. Đôi vai đen như mực_ chiều dài mái tóc rủ xuống cái trán rộng, cái mũi thẳng và cao, xương gò má sắc như lưỡi dao.