Chương 1
Nó là thứ cuối cùng mà cô mong đợi. Cô nhìn vị luật sư của mình trong vài giây, đầu óc cô quay cuồng, tim thì đập quá mạnh và nhanh. “Bà nói anh ta không đồng ý nghĩa là sao?”, cô hỏi.
Vị luật sư trao cho cô một cái nhìn dứt khoát. “Chồng cô đã thẳng thừng từ chối ký tên và thậm chí không chấp thuận bất kì một giấy tờ nào về vấn đề ly hôn”, bà ta nói. “Anh ta hoàn toàn cứng như sắt đá vậy. Anh ta khăng khăng là phải được gặp mặt cô trước”.
Claire mím môi lại trong giây lát. Cô đã hy vọng có thể tránh tất cả những cuộc giao tiếp gặp gỡ với Antonio Marcolini trong suốt chuyến đi hội thảo của anh ta ở Sydney. Nó không thể xảy ra theo cách này được. Năm năm đã trôi qua, một cuộc ly hôn sau quãng thời gian dài xa cách chỉ còn là một vấn đề nhỏ trên giấy tờ? Việc thông qua sự trợ giúp của luật sư sẽ dễ dàng hơn nếu cô tự giải quyết.
Cô phải tự mình giải quyết.
“Nếu như cô không thể đưa ra bất kì lý do gì để khỏi phải gặp anh ta thì tôi đề nghị rằng cô hãy vượt qua nó”, Angela Reed khuyên. “Có thể anh ta muốn tiến hành nó dựa trên những giấy tờ cá nhân riêng tư hơn là chính thức hóa nó thông qua hệ thống pháp luật. Dĩ nhiên về cơ bản anh ta không có khả năng ngăn cản vụ ly hôn, nhưng anh ta có thể kéo dài nó ra, và chính cô sẽ là người phải gánh chịu những chi phí về pháp luật”.
Claire cảm thấy một cơn đau quặn bên trong khi cô nghĩ đến những khoản tiền phải chi trả. Cô đang trôi dạt ra xa bởi những cơn gió nếu những thủ tục pháp lý cứ kéo dài và chính nó sẽ nhấn chìm cô. Nhưng rốt cuộc tại sao Antonio lại muốn gặp cô vào lúc này. Mối quan hệ của họ hầu như chưa bao giờ kết thúc bằng một tách cà phê thân thiện và buổi tán chuyện về những kí ức xa xưa.
Cô hít thở thật sâu và bắt gặp cái nhìn chằm chằm đầy xét đoán của bà luật sư. “Tôi đoán là một cuộc gặp gỡ mặt đối mặt chẳng tổn hại gì”, bà ta nói.
“Hãy nghĩ đến nó như là một sự kết thúc”. Angela nói khi bà đẩy ghế ra và nhấc chân bước đi, ra hiệu rằng buổi bàn bạc đã kết thúc.
Sự kết thúc, Claire suy nghĩ một cách phiền muộn khi bước đi trên đường. Tại sao cô lại không tiến hành vụ ly hôn khi đó chứ? Thật là tốt nếu như để quá khứ trôi qua. Cô cần phải nắm giữ cuộc sống của mình thêm nữa.
Điện thoại reng khi cô mở khóa cửa căn hộ, và đặt túi xách cùng chìa khóa xuống ghế đệm, nhấc điện thoại lên để trả lời. “Xin chào?”
“Claire.”
Claire nắm chặt điện thoại bằng bàn tay đã trở nên ẩm ướt, cố ngăn lại những đợt sóng cảm xúc đang tấn công cô ngay khi cô nghe thấy giọng nói, cách nhấn âm nhẹ nhàng của Antonio. Ôi Chúa ơi đó chỉ mới là việc cô nghe thấy giọng nói của anh ta mà cô đã thế, nếu cô mà phải đương đầu trực tiếp với anh ta thì không biết sẽ như thế nào nữa? Những giọt mồ hôi nhỏ xuất hiện thình lình trên bờ môi dưới của cô. Tim cô đập mạnh và hơi thở thì trở nên nông và không đều.
“Claire”. Anh lặp lại tên cô, cái chất giọng sâu nhẹ nhàng của anh làm cô nổi hết gai óc bên dưới bộ quần áo mùa đông dày của cô, và máu bắt đầu chảy rần rần trong mạch.
Cô nuốt xuống khó nhọc, và nhắm hai mắt lại, thốt lên tên anh một cách lắp bắp. “Antonio... Tôi...chỉ...nói với anh...”
“Tôi muốn biết là em đã nói chuyện với luật sư của mình chưa?”, anh hỏi.
“Rồi, nhưng mà...”
“Em nên biết rằng tôi sẽ không đưa ra bất kì câu trả lời nào”, anh nói như thể cô đã không nói gì. “Không có cuộc gặp gỡ nào cả. Không có vụ ly hôn nào”.
Claire cảm thấy lại đến gần sự ngạo mạn của anh. “Anh nghĩ rằng anh có thể ra lệnh cho tôi giống như anh điều khiển một con búp bê à?” cô hỏi. “Tốt thôi, chết tiệt nhà anh đi, Antonio. Tôi sẽ không...”
“Mặt đối mặt, Claire”. Anh nói với chất giọng không gì có thể thuyết phục được. “Tôi nghĩ không có cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề này”.
Claire cảm nhận một luồng sợ hãi lạnh lẽo chạy từ đầu ngón chân lên đến xương sống cô khi nghe những gì anh nói. “Tôi nghĩ rằng anh đến đây bởi buổi hội thảo, chứ không phải để nói chuyện với vợ cũ của mình”. Cô nói, cố gắng tạo ra một âm giọng lạnh lùng, thản nhiên nhưng nó đã thất bại một cách kinh khủng.
Cô liếc nhìn về phía mình đã để tờ báo thông báo về chuyến đi của anh, để mở, mặc dầu mỗi lần bước qua, nó đều xuyên một cái cọc vào trái tim cô khi cô nhìn thấy những đường nét quyến rũ, đẹp đẽ của anh như thể tất cả mọi thứ đều đúng với cuộc sống của anh.
“Đúng là tôi sẽ trải qua ba tháng tới tại Úc, hội thảo và làm việc cho hội từ thiện mà tôi đã bắt đầu từ bên Ý”, anh nói.
Đây không phải lần đầu tiên Claire đọc về tổ chức từ thiện của anh, tổ chức ấy có tên là FACE, có nghĩa là “Hội quyên góp tiền cho những bệnh nhân phẫu thuật chỉnh hình”. Con số đã lên đến hàng triệu đôla, nó được dùng để chi trả cho những cuộc phẫu thuật phục hồi lại dành cho những bệnh nhân bị thương tích về mặt mũi. Cô đã theo dõi những ca mổ của anh trên trang web, anh đã tạo nên điều kỳ diệu cho những bệnh nhân của mình. Nhưng điều kỳ diệu ấy dường như chỉ xảy ra cho những người khác, không phải với cô, cô tự nhắc nhở bản thân một cách cay đắng. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi của cô với Antonio đã dạy cô rằng sẽ không có gì khác xảy ra.
“Nhưng tôi phải nói rằng tôi cảm thấy kỳ lạ khi em không mong đợi trực tiếp gặp mặt tôi”, anh tiếp tục.
“Tôi thấy nó không thích hợp khi đưa ra những tình huống này”, cô đáp trả một cách lạnh lùng. “Chúng ta không có gì cần nói với nhau cả. Tôi nghĩ chúng ta đã nói xong tất cả vào cái lần cuối chúng ta gặp nhau rồi.”
Và Claire đã suy nghĩ khi hồi tưởng về những từ ngữ cay độc mà cô đã ném vào anh. Những lời nói cay độc, giận dữ cũng không khiến vơi bớt nỗi đau đớn của cô và sự đau khổ tột cùng vì sự phản bội của anh. Anh đã rất lạnh lùng, rất xa cách, cô bị tách rời khỏi công việc bác sĩ của anh, làm như thể cô không thể kiểm soát bản thân, không có chút lòng tự trọng vốn có nào hết.
“Tôi có ý kiến thế này, Claire à”, anh phản đối. “Lần cuối chúng ta gặp nhau em đã chỉ nói những lời buộc tội và chửa rủa tôi, nếu tôi nhớ không lầm. Lần đó tôi đã muốn chính mình là người khởi sự buổi nói chuyện”.
Claire đã dùng những ngón tay đã trắng bệch bám chặt vào cái điện thoại, tim cô nhảy lên trong l*иg ngực. “Xem nào, chúng ta đã chia tay nhau trong năm...”
“Tôi biết chúng ta đã chia tay trong bao lâu”, anh lại một lần nữa ngắt ngang. “Hay có thể nói là ly thân, tôi nghĩ nó là từ thích hợp hơn, bởi vì đã không có bất kì sự phân chia tài sản chính thức nào giữa chúng ta cả. Đó là một trong những lý do mà bây giờ tôi có mặt tại Úc”.
Claire cảm thấy chao đảo. “Tôi đã nghĩ rằng anh có mặt ở đây là để phát triển cái tổ chức từ thiện của anh...anh biết đó...ý là để phát triển nó ra toàn cầu”.
“Đúng là như thế, nhưng tôi không dự tính sẽ dành trọn cả ba tháng để hội thảo”, anh nói. “Tôi đã lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ trong khi tôi ở đây, và tất nhiên là cùng với em”.
“Tại sao?” Cái từ đó thoát ra cùng với sự nghi ngờ sắc bén.
“Bởi vì chúng ta vẫn còn vợ chồng hợp pháp, Claire à”
Claire nghiến răng. “Vậy để tôi đoán”. Cô để lời nói rớt xuống lưỡi, từng từ kèm theo sự khinh bỉ nặng nề. “Chắc là cô tình nhân gần đây nhất của anh không muốn đi du lịch cùng, vì thế anh đang tìm một ai khác để thế chỗ trong ba tháng này. Quên đi, Antonio. Tôi không phải là người đó đâu”.
“Hiện tại em không có gặp gỡ ai phải không?” anh hỏi.
Claire nổi giận khi nghe câu hỏi của anh. Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng cô có thể bước tiếp sau cái chết của đứa con bé bỏng của họ giống như anh ta đã làm một cách dễ dàng, anh ta đã quá lạnh lùng. “Tại sao anh lại muốn biết điều đó chứ?” cô hỏi.
“Tôi không thích xâm phạm đến quyền sở hữu của bất kì ai”, anh nói. “Mặc dù tất nhiên là có những cách có thể giải quyết những trở ngại đó”.
“Đúng thế, cả hai chúng ta, tôi và anh đều biết rất rõ điều đó trong quá khứ, không có gì có thể ngăn cản được anh”, cô đáp trả lại. “Tôi nhớ hình như có nghe nói về việc anh kết hôn với ai đó cách đây 2 năm thì phải”.
“Cô ta không phải nhân tình của tôi, Claire”, anh nói. “Sức ép công việc luôn luôn chi phối Mario và tôi. Em biết đó, tôi đã cảnh báo em về điều đó khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.
Trao cho anh lòng tin, Claire đã đồng ý để cho Antonio thu xếp theo cách tốt nhất việc bị phơi bày trước công chúng khi cô tiếp nhận cái sở thích ái tình của anh em nhà Marcolini. Antonio và Mario, hai người con của nhà doanh nghiệp tài ba người Ý Salvatore Marcolini, không thể trốn thoát khỏi sự săn lùng của giới truyền thông. Mỗi người đàn bà họ để mắt đến đều được săn ảnh, mỗi nhà hàng họ dùng bữa đều được đưa ra đánh giá, mỗi sự chuyển động của họ không phải chỉ được một ống kính tầm xa nhòm ngó, mà có đến hàng trăm cái.
Claire đã tìm thấy cả sự bị xâm phạm và cả nỗi khϊếp sợ. Cô chỉ là một cô gái được sinh ra và lớn lên tại một miền quê. Cô chưa từng bị bất cứ sự chú ý của các phương tiện thông tin đại chúng. Cô lớn lên tại một một miền quê hẻo lánh ở phía Nam vùng định cư Wales ở Úc. Cuộc sống của cô và em trai không có gì là xa hoa, giàu sang trong cái quán rượu nghèo nàn, và cuộc sống hiện tại của Claire cũng không, khi cô là một thợ làm tóc tại một vùng ngoại ô nhỏ bé.
Đó chỉ là một trong những sự khác nhau chủ yếu đã dẫn đến sự chia rẽ giữa họ. Cô không thuộc cùng một đẳng cấp với anh, và cả cha mẹ anh cũng nói rõ ràng điều ấy vào cái lần đầu tiên anh dắt cô về nhà gặp mặt bố mẹ. Những con người giàu sang ấy không thể nào nghĩ được rằng một cô thợ làm tóc người Úc hai mươi ba tuổi kết hôn cùng với cậu con trai tài năng của họ.
“Tôi đang ở tại khách sạn Hammond Tower”. Giọng nói của Antonio cắt đứt những dòng suy nghĩ của cô. “Trong một dãy phòng tầng thượng”.
“Dĩ nhiên là thế rồi”, Claire nói khẽ một cách bất cần.
“Em chắc chắn là không hy vọng tôi sẽ mua một căn nhà trong thời gian ngắn tôi ở lại đây, phải không Claire?” anh hỏi, sau sự tạm dừng ngắn nhưng căng thẳng.
“Không, dĩ nhiên là không rồi”, cô trả lời, hy vọng cô đã không nói quá cay gay gắt với anh. “Nó chỉ là một dãy phòng mái bằng dành cho những người đứng đầu hội từ thiện, hay có thể đó là suy nghĩ của tôi”.
“Hội từ thiện đã làm việc rất tốt nếu không tôi đã không có chỗ nghĩ ngơi mà phải ngủ trên cái ghế đá ngoài công viên rồi”, anh nói. “Nhưng tất nhiên đó là nơi em sẽ gặp tôi mà phải không?”
“Tôi không muốn gặp mặt anh một chút nào hết” Claire trả lời cách chắn chắn.
“Tôi sẽ không cho em bất kì sự lựa chọn nào”, anh nói. “Chúng ta có một vài thứ cần thảo luận và tôi thích làm nó tại một nơi riêng tư, chổ của tôi hoặc của em đều được, đối với tôi chẳng khác biệt gì”.
Nó có khác biệt đối với cuộc sống của Claire. Cô không muốn Antonio hiện diện tại căn hộ nhỏ bé nhưng ngăn nắp của cô. Đã quá đủ khó khăn khi phải sống lại với những kí ức về những cái đυ.ng chạm, những nụ hôn của anh, sức nóng mãnh liệt từ những cuộc làʍ t̠ìиɦ của anh, cho dù đã trải qua nhiều năm, nó dường như chưa bao giờ giảm bớt đi. Thậm chí ngay lúc này đây cả cơ thể cô đang đáp ứng lại anh, đó mới chỉ là việc nghe thấy giọng nói của anh. Sẽ tồi tệ như thế nào nếu phải gặp gỡ mặt đối mặt với anh, thở cùng một bầu không khí với anh, thậm chí có lẽ sẽ chạm vào anh?
“Claire, điều tôi muốn nói là...”, anh nói nhấn mạnh đầy cứng rắn. “Tôi có thể đến chổ em trong vòng 10 hay 15 phút nữa, hoặc là em đến chổ tôi. Em chọn đi.”
Claire mím môi lại khi cô cân nhắc lựa chọn. Ở đây sẽ quá riêng tư, quá thân mật, nhưng nếu gặp anh tại khách sạn của anh thì quá công khai. Nếu lỡ như có tên nhà báo nào núp ở đó thì sao? Một bức ảnh chụp nhanh cảnh họ ở cùng nhau có thể gây ra những sự suy đoán mà cô đã cố tránh trong 5 năm qua.
Cuối cùng cô quyết định lãnh địa riêng tư của mình chưa sẵn sàng chấp nhận sự quấy rầy của người chồng đã ly thân của cô. Cô không muốn nhìn thấy bộ ghế của cô lộn xộn vài ngày sau đó và nghĩ đến cặp đùi dài khỏe mạnh của anh duỗi ra ở đó, và cô cũng không muốn uống tách cà phê mà môi anh đã chạm vào.
“Tôi sẽ tới chổ anh”, cô nói cách đầy cam chịu.
“Tôi sẽ chờ em tại Piano Bar”, anh nói. “Em có muốn tôi cho xe đến đón em không?”
Claire hầu như đã quên mất là Antonio giàu có đến mức nào. Anh ta không chỉ đơn giản thuê một chiếc xe, không anh ta có hẳn chiếc xe hơi thể thao đời mới nhất của Ý, hay một chiếc Limousine với tài xế riêng.
Ý nghĩa về việc chiếc Limousine láng cóng đến đón cô đi hầu như thật nực cười dành cho phương tiện hiện tại của cô. Cô lái nó đi mỗi buổi sáng và kết thúc vào giờ tan tầm mỗi ngày. Nó chạy ì ạch, méo mó nhưng dù sao nó cũng có thể hoàn thành cuộc hành trình.
“Không”, cô nói với niềm tự tôn cuối cùng còn sót lại. “Tôi sẽ tự xoay sở để đến đó”.
“Tốt thôi. Tôi sẽ chờ em. Chúng ta có thể nói chuyện trong 1 giờ nữa được chứ?”
Claire đặt điện thoại xuống sau khi cô lẩm bẩm một lời đáp, trái tim cô lại trở nên đau đớn vì ý nghĩ phải gặp mặt Antonio lần nữa. Bụng cô run rẩy bên trong, lòng bàn tay cô ướt sợ hãi vì những gì anh ta đã nói, cả việc phải ở một mình với anh ta trong khoảng thời gian sắp tới đây.
Nếu anh ta không muốn ly hôn, thì điều anh ta muốn là gì chứ? Cuộc hôn nhân của họ đã chấm dứt, với lý do là những gì đã xảy ra trong lần đầu tiên.
Một đợt sóng cảm xúc đau đớn quét qua khi cô nghĩ về đứa con gái bé bỏng của họ. Lúc này con bé có thể hoàn thành xong học kỳ đầu tiên tại trường mẫu giáo, con bé sẽ được 5 tuổi và không nghi ngờ gì nó dễ thương như một nụ hoa, với đôi mắt màu nâu sẫm của cha và mái tóc bóng mượt, có thể là màu đen như mực và hơi gợn sóng giống Antonio hoặc là màu nâu hạt dẻ giống cô.
Claire tự hỏi không biết đã bao giờ anh ta từng nghĩ đến đứa con của họ chưa. Anh ta đã bao giờ thức dậy vào buổi đêm và tưởng tượng rằng mình nghe thấy tiếng con bé khóc chưa? Anh ta có bao giờ dùng cánh tay vòng lại như ôm con bé dù chỉ một lần giống như cô làm mỗi ngày không? Anh ta có bao giờ ngắm nhìn bức ảnh cuối cùng chụp con bé ở trong phòng sinh và cảm thấy không thể nào chịu đựng được nỗi đau xuyên thẳng vào ngực khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ bé ấy chưa bao giờ mở ra để nhìn thấy anh ta chưa?
Hoàn toàn không, cô nghĩ một cách cay đắng khi lục lọi tủ quần áo kiếm một cái gì đó để mặc. Cô lôi ra một bộ váy màu đen và đưa lên cao xem xét. Nó đã trải qua 3 hay 4 mùa gì rồi và nó quá rộng so với cô, nhưng như vậy thì có vấn đề gì cơ chứ? Cô không cần gì phải gây ấn tượng với anh ta. Đó là việc làm của mấy cô siêu mẫu và những kẻ có địa vị xã hội, những người mà anh ta giao thiệp trên toàn Châu Âu.