Chiến thắng reo vang trong cô, tuyệt đối và mạnh mẽ như những cơn gió mùa thứ tư. “Bằng cách nào?” cô hỏi lại. “Anh sẽ đưa tôi đến với anh ta?”
“Không, tôi sẽ không,” anh trả lời một cách chắc chắn/
“Tại sao?”
“Câu trả lời của tôi không liên quan gì đến cô.”
“Vậy làm thế nào tôi giành được anh ta?” cô hỏi qua hàm răng đay nghiến.
“Tôi sẽ dạy cô một câu thần chú, nó sẽ đem Tristan trở lại với cô.”
“Nếu tôi có phép thuật của mình, tôi có thể từ làm điều đó.”
“Nhưng cô không còn phép thuật. Đó là lý do cô cần sự giúp đỡ của tôi. Nếu kế hoạch của tôi không được chấp nhận, vậy hãy xem như việc mặc cả của chúng ta vô hiệu.”
“Nó được chấp nhận,” cô nhanh chóng nói. “Nó có thể chấp nhận.”
“Có lẽ tôi thậm chí sẽ chỉ cô làm thế nào giành lại tất cả phép thuật của mình.”
Sự mong đợi trườn dọc sống lưng cô, quấn quanh cô như một con rắn đói khát tìm kiếm thức ăn. Cô tràn ngập sự háo hức. Cơ thể cô đã quá tuyệt vọng để lấy lại phép thuật của mình, và đôi tay đau nhức tìm kiếm hơi ấm của Tristan, một lần nữa được ôm anh trong vòng tay, chào đón cơ thể anh ép xuống cô.
“Dù anh dạy tôi thứ gì, Romulis,” cô quả quyết, “Tôi sẽ học.”
Hắn luồn tay vào trong mái tóc, lướt qua mớ tóc màu đen trên thái dương. Mồ hôi giữ những nếp tóc đúng vị trí. Hắn thở dài. “Tôi phải tắm trước khi chúng ta bắt đầu.”
“Nhanh lên,” cô ra lệnh với một tiếng vỗ tay.
Ánh nhìn của hắn nhíu lại. “Tốt nhất cô nên nhớ lại, ai đang giúp ai.”
“Xin làm ơn nhanh lên,” cô sửa lại.
“Tôi nghĩ cả hai chúng ta sẽ phải hối tiếc vì điều này.” Với cái lắc đầu mệt mỏi, hắn sải bước ra khỏi phòng.
Người đàn ông này thật khó kiểm soát, cô đăm chiêu trở lại giường. Khi cô đủ mạnh, cô sẽ nguyền rủa Romulis vào trong một cái hộp nữ trang rẻ tiền. Sau đó cô sẽ có hai nô ɭệ để giải trí.
Ý nghĩ đó làm cô mỉm cười.
Chương 10
Anh phải chấp nhận mọi sự trừng phạt như một món nợ phải trả.
Cửa hàng đồ cổ đóng cửa vào lúc 5 giờ, vào lúc này, Julia cảm thấy như cô đã tham gia chiến đấu trong một cuộc chiến tranh thế giới. Mỗi khi cái chuông trên cửa vang lên, Tristan ngay lập tức bổ nhào tới, lượn lờ quanh cô và đôi mắt nhìn trừng trừng giống như cơn thịnh nộ của Đức Chúa. Anh tuyên bố anh chỉ muốn bảo vệ cô. Bảo vệ cô, khỏi tất cả mọi thứ. Cô không chắc anh có ý bảo vệ cô khỏi khách hàng của cô hoặc tiếng chuông cửa. Người đàn ông đó không thích những tiếng ồn ào!
Lần thứ hai cô thấy anh vuốt ve con dao và ánh mắt như muốn đâm thủng cánh cửa, có ý “chán sống rồi hả”. Mặc dù anh không nhìn về phía họ, nhưng một số khách hàng cho rằng anh có ý muốn thực hiện một vụ gϊếŧ người hàng loạt, nên đã vội vã bỏ chạy. Cô xoa hai bên thái dương để làm dịu bớt cơn đau đầu. Cô chỉ ngạc nhiên tại sao sở cảnh sát địa phương vẫn chưa gọi điện tới.
Nếu nền kinh tế Mỹ bị sụp đổ thì cách duy nhất để kiếm tiền là giữ Tristan trong cửa hàng này, mặc dù cô vẫn sẽ không đem anh theo.
Chắc chắn phụ nữ sẽ vây lấy anh và mua bất cứ thứ gì anh giới thiệu. Chắc chắn hôm nay cô đã bán được nhiều hàng hơn cô bán trong hai tuần cộng lại. Nó không quan trọng. Người đàn ông có hương vị như một bữa tiệc buffet xá© ŧᏂịŧ đầy đam mê; những suy nghĩ nhảm nhí lởn vởn trong đầu đã đem đến cho cô một lượng pheromone quá liều (Pheromone là một hóa chất sản xuất bởi động vật như là một tín hiệu hóa học để hấp dẫn thành viên khác trong cùng một chủng loài. (Theo Oxford Advanced Learner Dictionary)).
Bây giờ đôi chân cô đau rả rời, dạ dày co thắt từng cơn, cơn đau đầu thật sự tồi tệ và cô rất cáu kỉnh khi gần đến PMS (PMS: hội chứng tiền kinh nguyệt). Tất cả những gì cô muốn làm là nuốt vài viên thuốc giảm đau, ngâm trong bồn tắm nước nóng ấm áp, và lên giường ngủ.
“Về nhà nào,” cô nói với Tristan, với một tiếng thở dài.
“Ừm.” anh gật đầu. “Trông coi cửa hàng này đòi hỏi nhiều năng lượng hơn cả việc đi lính.”
Cô khóa tất cả các cửa, và họ bước lên xe. Tristan đối với chuyến xe lúc về tốt hơn nhiều so với chuyến xe lúc tới cửa hàng. Sáng nay da anh xanh lét, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bây giờ bàn tay anh xiết chặt đầu gối, nhưng sắc mặt vẫn vậy. Vì anh, cô lái năm dặm/giờ, dưới tốc độ giới hạn.
“Anh sử dụng loại phương tiện giao thông gì ở Imperia vậy?” cô hỏi.
“Tôi cưỡi những con hươu sừng hoặc trên lưng một con rồng.”
“Rồng?” Ngạc nhiên, cô bắn cho anh một cái liếc nhanh. “Như là khạc ra lửa, những cái vảy xanh và cánh?
“Đại loại thế.”
“Đây là con rồng mà anh rất thích đem ra so sánh với tôi?” cô hỏi với một cái nhíu mắt, sẵn sàng giơ vuốt ra nếu anh gật đầu.
“Một lần nữa, giống như vậy,” anh nói. “Rồng được tôn kính với sự can đảm, kỹ năng phòng thủ và tính ngoan cường của nó.” Oh, cô nghĩ, cô đang tan chảy trong chiếc ghế này. Anh nghĩ tôi là một con rồng. Ngọt ngào và đáng yêu làm sao! “Tôi biết một ngàn năm trăm năm đã qua, nhưng anh vẫn nhớ nhà? Phép thuật…và rồng?” cô thêm vào một cách ngập ngừng
“Nhiều hơn tôi có thể nói.”
Khi anh ngồi đó, những kỷ niệm đong đầy trong mắt và nỗi buồn phảng phất trong anh, làm cõi lòng cô rung động. Người đàn ông đáng thương. Anh đã đánh mất những gì? Cô không thể, hoặc không muốn biết câu trả lời. Ở nhà, cô hơi nuông chiều anh một chút, để anh thư giãn trong khi cô làm món sandwich gà tây. Tristan ăn tới năm cái. Cho tới nay, anh đã tiêu hết của cô ba trăm bốn mươi tám đô la, cộng thêm sự mất mát tinh thần. Một món hời? Trước đó cô sẽ nói tuyệt đối không phải. Bây giờ…thì, phải xem xét lại.
“Tốt nhất chúng ta nên đến trung tâm mua sắm ngay bây giờ,” anh nói, sau khi đặt dĩa xuống bồn rửa chén. “Tôi không thích đống quần áo cô đưa. Chúng _” vẩy vẩy cái quần thể thao trong tay “_ làm tôi cảm thấy gò bó.”
Một đống những suy nghĩ đang tranh đấu với nhau loạn cào cào, trong khi Tristan “bảo vệ” cô khỏi những người bán hàng, cuốn trôi cảm giác thư giãn mà cô cố tạo ra. “Thay đổi nhỏ trong kế hoạch,” cô nói, hy vọng anh không để ý. “Chúng ta sẽ tới _” cô dừng lại, phần còn lại của lời nói kiềm nén lại trong đầu. “Ừm, Tristan, anh có đang mặc đồ lót mà tôi đưa?
Cằm anh dài ra, đôi mắt chuyển từ màu xanh lá cây sang màu xanh tím, tràn ngập bối rối. “Đồ lót là cái gì?”
Làm sao giải thích, làm sao giải thích? “Nó là một miếng vải bảo vệ anh _” cô chỉ chỉ.
“À.” Anh lắc đầu. “Một loại trang phục kì lạ, cái đó, tôi không sử dụng nó theo cách cô chỉ. Tôi xé nó ra, sử dụng chúng để dắt con dao trên đùi.
Điều đó có nghĩa, anh lang thang cả ngày với duy nhất mỗi cái quần thể thao che phủ “của quý”, khoe ra trước bàn dân thiên hạ.
Lạy chúa tôi!
“Vậy anh không thích quần xịp hay quần đùi gì à?” cô hỏi. Anh cau mày, bối rối khi cô giải thích sự khác biệt.
“Tôi không nhớ có nhìn thấy quần xịp đó chưa. Chỉ biết mỗi quần đùi.”
Tuyệt vời. “Tôi sẽ xem liệu có thể tìm được cho anh một cặp hay không. Cho nên, anh sẽ không cảm thấy quá…gò bó.” Có thật là cô đang ngồi đây, thảo luận về đồ lót nam một cách bình thản?
Mỉm cười với sự tiến bộ của mình, cô túm lấy áo khoác choàng lên người. Cô bước ra khỏi cổng, nhìn những bụi cây bị đóng băng. Trong hàng rào xung quanh ngôi nhà, người hàng xóm của cô, Peter đang đứng ở đó. Tình yêu của cô.
Tâm trạng lạc quan, vui vẻ của cô biến mất, và lưỡi cô đông cứng lại như một khối bê tông. Cô không muốn đối mặt với anh cho tới khi những bài học của cô kết thúc_ hoặc đã bắt đầu, cho cái vấn đề đó. Hoảng sợ, cô gấp rút tìm chỗ trốn và quỳ gối đằng sau bụi cây, cách anh không tới hai mươi feet (khoảng 6 mét)
Cô quan sát anh một lúc lâu. Tôi là kẻ hèn nhát, cô nghĩ, hình dung cảnh tượng cô phải làm. Tuy nhiên, vào thời điểm này, nhảy ra và công bố sự hiện diện của mình là không khả thi. Peter có thể nghĩ cô là một con ngu, nhưng cô thực sự, thực sự muốn anh tin rằng cô rất xuất chúng.