Chương 1
1877 London
"Đang chờ ai sao ?"Gịong nói sắc cạnh của người đàn ông xuyên qua sự yên tĩnh của bóng tối. Giọng nói mang âm điệu Nga thật nhẹ và trầm, ngữ điệu thích thú rơi vào tai Emma. Quay lại với một nụ cười miễn cưỡng, Emma quan sát Hoàng tử Nikolas Angelovsky bước ra khỏi bóng tối.
Với làn da rám nắng sáng rực,mái tóc được dệt từ những sợi tơ vàng óng của mặt trời,và vẻ mạnh mẽ không thể đoán được, Nikolas trông giống một con hổ hơn là một người bình thường. Emma chưa bao giờ thấy được sự pha trộn hoàn hảo giữa vẻ đẹp và sự mạnh mẽ ở bất cứ người đàn ông nào mà cô đã từng gặp trước đây. Nhưng cô là một người rất khéo trong việc xử lý những kẻ nguy hiểm. Cô chắc chắn sẽ bị tổn thương nếu để lộ ra sự sợ hãi đó. "Tôi chắc chắn không phải chờ đợi anh,"cô trả lời nhanh. "Tại sao anh ở đây?"
Anh mỉm cười. Hàm răng trắng sáng lên trong nền ánh sáng yếu ớt của bóng tối. "Tôi muốn đi tản bộ."
"Tôi sẽ cảm ơn nếu anh có thể chọn chỗ khác để dạo chơi. Tôi đang cần gặp riêng tư một người."
"Ai vậy hả ?" Anh trượt tay vào túi của mình, rảo xung quanh cô.
" Đi đi, Nikolas"
"Nói cho tôi nghe."
"Đi chỗ khác"
"Cô không thể ra lệnh cho tôi,ngay trên mảnh đất của tôi,bé con." Nikolas dừng lại trước cô vài feet.Anh là một người đàn ông to lớn, khổ người hiếm thấy ở London mà Emma đã từng gặp.Anh có bàn tay và đôi chân thật lớn, quá mức cần thiết, với dáng người mạnh mẽ. Một vệt tối xuyên qua khuôn mặt anh,làm tối mờ tia mắt vàng rực sắc nhọn của anh.
"Tôi không phải là bé con. Tôi là một phụ nữ trưởng thành."
"Đúng vậy" Nikolas nói nhẹ nhàng. Tia nhìn chằm chằm của Anh quét qua cô, lưu ý ghi nhận một cách tỉ mỉ thân hình mảnh khảnh của cô ấy được ôm gọn trong chiếc áo dài trắng đơn giản. Khuôn mặt của Emma, như thường lệ, không thoa phấn và cũng không 1 chút son môi. Tóc cô được ghim lại thật chặt thành một búi tóc, những sợi tóc xoăn mềm như nhảy múa quanh khuôn mặt và cổ cô.Mái tóc của cô là một tặng phẩm tuyệt vời với màu đỏ rực rỡ ,bừng sáng lên dưới ánh sáng của màu đồng và nâu vàng
"Đêm này, cô trông thật đẹp" Anh nói.
Emma cười. "Đừng tâng bốc tôi. 'Hấp dẫn' là điều tốt nhất tôi có thể làm, và tôi biết điều đó. Thật là 1 nỗ lực đáng giá khi giữ cho những cái kẹp tóc được ép chặt lên đầu,và xương sườn của tôi thì bị bó chắt đến mức tôi không thể thở được.Tôi thà đi xung quanh, mang giày bốt với quần ống túm, tạo ra vẻ thoải mái như một người đàn ông phải có.Nếu tôi không thể trở nên xinh đẹp,tôi sẽ ko thử”.
Nikolas không tranh cãi. Anh có những quan điểm riêng về một vài vấn đề. Sức hấp dẫn đặc biệt của Emma đã luôn luôn quyến rũ anh. Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, sôi nổi, với sự duyên dáng của 1 cột buồm cao(???). Khuôn mặt của cô là sự kết hợp của đôi gò má góc cạnh tinh tế, đôi môi căng mọng, một chút tàn nhang nằm rải rác quanh sóng mũi của cô. Chân tay của cô thật dài và thon thả, Cô đạt đến một chiều cao gần 6 feet, thậm chí khi cô chỉ mang 1 đôi dép lê xẹp lép. Nikolas vẫn cao hơn cô khỏang 2 inches. Anh vẫn thường hình dung cơ thể của cô sẽ ăn khớp thật chính xác với cơ thể của anh, chân của cô và những cánh tay quấn xung quanh anh.
Họ phù hợp cho nhau. Thật lạ là không ai có thể nhận ra điều đó, nhưng Nikolas biết rõ về nó, kể từ lần đầu tiên anh gặp cô.Cô là một đứa trẻ quỷ quyệt,rất dễ dàng bùng nổ với mái tóc đỏ hoang dã. Bây giờ cô là một phụ nữ trẻ hai mươi tuổi, chết tiệc khi phải thành thật mà nói rằng vẻ lôi cuốn của cô khiến anh đánh thức những suy nghĩ thầm kín bản năng. Cô nhắc nhở anh về những người phụ nữ mà anh đã từng gặp ở Nga, những người phụ nữ thật cuồng nhiệt. Nhưng chẳng ai có thể giống với người phụ nữ đang ở trước mặt anh.Người mà anh đã biết từ 7 năm về trước.
Nhận ra rằng anh đang điều tra mình, Emma nghiêm mặt: "Tôi không nhớ rõ lắm," cô đáp. "Theo tôi có thể nói, sắc đẹp là một sự bất tiện khủng khϊếp. Bây giờ anh thật sự phải đi, Nikolas. Với việc anh cứ lơ lửng xung quanh đây, người đàn ông đó sẽ không dám đến gần tôi."
"Bất cứ ai cô đang chờ đợi, anh ta sẽ không ở lại lâu hơn những người đàn ông khác."
Emma cau có giận dữ và công khai chống cự. "Người này sẽ ".
"Họ không bao giờ ở lại" anh tiếp tục nói vu vơ. "Cô đuổi tất cả bọn họ ra đi,và rồi lại mong họ quay trở lại. Tại sao vậy? "
Gương mặt Emma đỏ lên giống như màu tóc rực rỡ của cô.Cô mím chặt môi. Mũi tên của anh đã tìm thấy được con mồi của nó. Đây là Mùa thứ ba của cô sau khi đã được giới thiệu. Nếu cô không lập gia đình sớm, cô sẽ được coi là một thất bại trong thị trường hôn nhân và trên con đường nhanh chóng trở thành 1 bà cô già ế chồng.
"Tôi không thấy lý do tại sao tôi cần một người chồng." , cô nói." Tôi không thích ý tưởng trở thành vật sở hữu của một ai đó. Anh chắc chắn có thể nghĩ rằng tôi không xứng đáng là một người đàn bà. "
"Tôi nghĩ rằng cô rất là đàn bà"
Cô nhướng đôi chân mày màu nâu đỏ lên vài phân. "Là một lời khen hay lời chế nhạo? Với anh, khó có thể nói rõ được."
"Tôi chưa bao giờ chế nhạo cô, Emma. Những người khác, có. Cô, không hề. "
Cô đưa ra một tiếng khịt hoài nghi.
Nikolas nhích lên , bước vào nền ánh sáng đổ nhẹ nhàng từ một khu vườn l*иg đèn. "Cô sẽ đi cùng tôi trở lại bên trong ngay bây giờ. Là chủ nhà của cô và một người anh em họ hàng xa- Tôi không thể cho phép cô ở đây mà không được kèm cặp "
"Đừng bao giờ đòi hỏi về bất cứ mối quan hệ họ hàng nào giữa chúng ta. Anh có quan hệ với mẹ kế của tôi, và anh không có bất kỳ 1 mối liên hệ nào với tôi."
"Chúng ta là anh em họ bằng hôn nhân," anh nhấn mạnh.
Emma cười phì khi nghe về điều đó, biết rằng, cũng như người anh em họ khác, họ có thể có một mối quan hệ thân mật hơn, gọi nhau bằng tên thường và nói chuyện riêng mà không cần một người đi kèm. "Nói sao cũng được, hòang tử của tôi."
"Có lẽ cô thích chuyến tham quan bộ sưu tập nghệ thuật của tôi" Nikolas đề nghị. "Tôi có một bức tượng thánh mà có thể cô quan tâm. Nhiều bức trong số đó là các công trình từ Novgorod ở thế kỷ mười ba. "
"Tôi không quan tâm đến nghệ thuật, và tôi chắc chắn không muốn nhìn vào bất kỳ bức tượng già tối tăm nào." Emma gởi đến anh ta một cái nháy mắt hoài nghi. "Tại sao anh sưu tập chúng? Anh là người cuối cùng tôi hy vọng sẽ thu thập các bức tranh tôn giáo. "
"Tượng thánh là cửa sổ linh hồn của người Nga."
Khuôn miệng rộng của Emma cong lên chế nhạo. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy anh có một linh hồn."
"Có lẽ cô, chưa nhìn đủ gần." Anh tiến về phía trước một bước, lại gần hơn, cho đến khi bàn chân của anh gần như đυ.ng vào đường viền váy trắng của cô.
"Anh đang làm gì?" cô hỏi.
"Đứng dậy"
Trong giây lát Emma đã không di chuyển. Nikolas chưa bao giờ nói với cô như thế này trước đây. Anh có vẻ thoải mái, cởi bao tay ra và buông lõng bên mình. Emma có thể cảm nhận được sự yên lặng có tính toán, như 1 con mèo đang rình mồi. Emma tuân theo mà không cảm thấy thoải mái chút nào,cố gắng đứng thẳng hết mức có thể, gần như ngang nhau.
"Anh muốn gì đây hả, Nikolas?"
"Tôi muốn nghe thêm về người bạn của cô. Người đó có ôm cô trong vòng tay chưa ? Có thầm thì những lời yêu thương với cô chưa ? Hay là hôn cô chưa ? ". Ngón tay của anh chạm lên cánh tay cô, sự ấm áp của lòng bàn tay anh xuyên qua tay áo lụa mỏng manh.
Emma nhảy ra và tạo nên một âm thanh nhỏ trong cổ họng của cô.Trái tim của cô đập mạnh một cách đau đớn khó chịu.Thật không thể tưởng tượng được,không thể mơ được rằng, cảm giác tay của Nikolas Angelovsky chạm vào cô. Thật quá gần gũi đến mức ngực của cô chạm vào l*иg ngực của anh. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.
"Nếu anh đã kết thúc thú vui của bản thân anh, Nikolas, xin vui lòng bỏ bàn tay vương giả của anh ra khỏi người tôi. Tôi không đánh giá cao sự hài hước của anh”
"Tôi không đùa bỡn đâu, ruyshka" Cánh tay của anh trượt chung quanh, khóa cơ thể của cô vào mình anh. Nhận thấy sự bối rối đến há hốc miệng của cô, anh giải thích, "'có nghĩa là 'cô gái nhỏ có bộ tóc đỏ hoe hoe."
"Tôi không còn nhỏ," cô nói, ráng sức để thoát ra. Anh đã kiềm chế sự kháng cự của cô mà không cần bất cứ sự nỗ lực .Mặc dù họ cao gần bằng nhau, trọng lượng cơ thể anh nặng gấp đôi cô, vạm vỡ và bắp thịt to , vai rộng như 1 cánh cửa nhà thờ.
Anh tiếp tục nói êm ái, lờ đi những kháng nghị hổn hển của cô. "Cô có thể dễ dàng được coi là một người Slav, cô biết đó với mái tóc đỏ và làn da trắng của cô.Đôi mắt cô là màu sắc của biển Baltic-màu xanh đen tối nhất mà tôi từng được thấy. "
Emma nghĩ đến việc kêu gọi sự giúp đỡ. Tại sao anh làm điều này? Anh ta muốn gì từ cô ?Cô nhớ lại tất cả các tin đồn thổi đề cập về Nikolas. Quá khứ của anh đã chứa đầy sự phản bội, gϊếŧ người, mưu phản. Anh đã vĩnh viễn bị trục xuất khỏi Nga về tội ác chống lại chính phủ Hoàng gia. Nhiều phụ nữ tìm thấy vẻ ngoài của anh sự nguy hiểm thú vị, nhưng cô không phải là một trong số họ.
"Thả tôi ra," cô nói hổn hển. "Tôi không thích trò chơi của anh."
"Cô có thể."
Anh nắm giữ cô thật dễ dàng làm sao, cứ như cô là một con búp bê hay một con mèo con. Cô cảm thấy được anh ta thưởng thức sức mạnh của anh qua cô, rằng anh muốn cô phải biết rõ anh mạnh mẽ hơn cô nhiều như thế nào. Đầu cô đã ngã ra sau, mắt cô nhắm lại. Cô có thể cảm nhận rõ miệng của anh đang gần kề trên đôi môi cô bất kỳ khoảnh khắc nào. Cô nín thở, chờ đợi, chờ đợi ...
Một trong những cánh tay của anh nới lỏng, và bàn tay anh chạm lên đến cổ họng của cô, mơn trớn nhẹ. Ngón tay cái của anh vuốt ve dưới hàm cô. Cái chạm nhẹ bất ngờ của anh đã làm cô rùng mình. Emma nhướng đôi lông mi run rẩy lên và nhìn anh. Khuôn mặt của anh đã rất gần với cô. "Một ngày nào đó tôi sẽ hôn em," anh nói ." Nhưng, không phải tối nay"
Emma đẩy anh đi trong một sự xúc phạm.Rút lui vài thước,cô khoanh đôi cánh tay thon dài của mình trước ngực."Vì sao anh không trở lại với những khách của anh và trò chơi chủ nhà?" cô đốp lại. "Tôi chắc rằng trong kia sẽ có rất nhiều phụ nữ mong ở cạnh anh đến chết đi được."
Nikolas vẫn đứng yên trong nền ánh sáng ban tối , với mái tóc lấp lánh, miệng của anh co rúm lại với một nụ cười. Bất chấp sự phiền toái đó, Emma không thể không nhận ra được anh ta rất đẹp trai..
"Rất tốt, anh họ. Hãy vui vẻ trong vòng tay bạn bè ... của anh. "
"Tôi sẽ." Emma đã không di chuyển cho đến khi cô chắc chắn anh ta đã đi. Cô quay lại cái ghế dài và ngồi xuống,xõa đôi chân dài ra 1 cách uể oải. Nikolas đã làm cô rung lên….và thất vọng 1 cách kỳ lạ.
Một ngày nào đó tôi sẽ hôn em ... Anh đã chế nhạo cô , tất nhiên. Cô đã qua cái thời mà một đứa trẻ cảm thấy mất bình tĩnh vì một người đàn ông. Emma nhớ lại những đứa trẻ trong bữa tiệc, khi những thằng nhóc với gương mặt lốm đốm tàn nhang trêu chọc cô chỉ vì cô cao hơn bất cứ người nào khác trong phòng. Và khi cô xuất hiện, mọi người đàn ông độc thân đều lờ cô đi và giành sự thiện cảm cho những cô nàng xinh đẹp,mảnh dẻ gần bên. Cô đã trở thành người chỉ có thể đứng hoặc ngồi ngoài rìa của 1 buổi khiêu vũ khi cô 17 tuổi (wallflower), mặc dù cô có sức hấp dẫn của một tài sản gia đình lớn đằng sau cô.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô cũng đã có 1 người cầu hôn cho riêng mình. Cô đang yêu Ngài Adam Milbank. Anh đang hẹn hò bí mật với cô trong nhiều tháng nay, kể từ đầu Mùa này.Trái tim của cô đập mạnh một cách thiếu kiên nhẫn khi cô nghĩ về anh. Adam đáng lẽ phải ở đây rồi. Điều gì đang giữ chân anh ấy quá lâu như vậy.
Vườn Angelovsky được thiết kế nằm bên ngoài hàng dãy phòng, bao bọc bởi một hàng rào, những luống hoa, và rất nhiều cây. Nikolas đi xoay quanh khỏang cây thưa đó, nơi Emma đang ngồi, giấu mình đằng sau những cây thủy tùng Ai len cao ngất. Tìm kiếm 1 nơi ẩn nấu kín đáo nhất, anh dừng lại và chờ đợi người cầu hôn huyền bí của Emma xuất hiện.
Ngồi suy nghĩ một mình, Emma sốt ruột cựa quậy trên cái ghế dài, cố gắng làm cho những sợi tóc loăn quoăn nằm bẹp xuống một chỗ, và khép chân lại nhiều lần với nỗ lực làm cho chúng ngắn hơn bình thường. Hiển nhiên những nỗ lực đó của cô thật vô ích, nên cô ngồi sụp xuống vẻ cam chịu. Nikolas ngắm nhìn 1 cách ưa thích những trò hề của cô. Emma đứng nhổm dậy, phủi sạch váy,và duỗi thẳng lưng, tình cờ xoay nghiêng về phía anh ta. Nikolas say mê ngắm nhìn chiều dài thanh lịch của thân thể cô , sự tròn trịa của bộ ngực cô. Cô rảo bước xung quanh cái ghế dài, bẻ gãy 1 nhánh cây kim ngân mà cô đã bứt ra từ hàng rào
Một giọng nói của người đàn ông phá vỡ tiếng xào xạc yên tĩnh của khu vườn
"Em yêu!"
Emma quay lại, ném nhánh cây kim ngân đi. Một nụ cười sáng chói xuất hiện trên mặt cô. "Anh đến trễ" cô buộc tội, và vội vàng lao tới anh. Ngả mình vào cánh tay của anh, cô hôn anh thật cuồng nhiệt.
"Anh đã phải lén trốn đi mà không gây ra sự nghi ngờ nào." Người đàn ông trẻ cười khi biện hộ cho chính mình." Em biết không gì có thể ngăn cản anh đến gặp em mà."
"Mỗi khi em nhìn thấy anh trong phòng, em lại muốn chạy vào vòng tay của anh."
"Không lâu nữa chúng ta sẽ được ở bên nhau."
“Bao lâu?”Cô hỏi 1 cách nôn nóng
"Sẽ sớm thôi mà. Bây giờ, đứng yên để anh có thể hôn em nào."
“Anh ta ôm ghì mái tóc xoăn của Emma vào trong tay và ép chặt môi của mình vào cô.
Nikolas theo dõi người mình yêu, đôi mắt anh nheo lại và nhìn chăm chú. Lưng của người đàn ông quay lại phía anh. Nikolas đi vòng quanh họ một cách kiên nhẫn. Anh kéo nhánh cây rũ xuống sang một bên để có được tầm nhìn tốt.
Người đàn ông lùi lại một chút, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt anh ta. Đó là Ngài Adam Milbank
Nikolas đột nhiên thoải mái. "Hoàn hảo," anh nói khẽ, và thật có ý nghĩa .
Giờ anh hiểu lý do Emma phải giấu kín điều bí mật này.Milbank là một tử tước nghèo khó. Một gã đi săn vận may. Cha của Emma sẽ không bao giờ cho phép con gái duy nhất của ông kết hôn với một tay nghèo mạt rệp như Milbank. Không nghi ngờ gì rằng Stokehurst đã cấm họ gặp nhau. Nikolas quay lại và rảo bước về phòng khiêu vũ, gần như rên hừ hừ với niềm vui thú này. Thật dễ dàng để tống khứ Milbank đi khỏi đây. Không gì ngăn cản anh có được Emma.
Emma vòng tay ôm lấy cổ của Adam Milbank. Cô hít thật sâu mùi vị cơ thể của anh, nắm chặt tay cô trong áo choàng của anh , đắm mình vào sự gần gũi của anh. Anh là một người đàn ông cao, đẹp trai ở lứa tuổi hai mươi bốn mang dáng vẻ hấp dẫn trẻ thơ . "Mỗi ngày em lại yêu anh nhiều hơn." cô nói, nhìn đắm đuối vào đôi mắt nâu mượt của anh. "Em nghĩ đến anh mọi lúc mọi nơi"
Xúc động, Adam vuốt ve 1 bên má cô."Em làm anh say mê, Emma Stokehurst.” Anh hôn cô trong một khoảnh khắc dài, miệng anh ấm, cánh tay của anh khoá chặt xung quanh cô. Khi anh ngẩng đầu lên, cả hai như không thể thở nổi. "Chúng ta sẽ phải trở lại buổi tiệc thôi," anh nói. "Riêng rẽ, tất nhiên. Sẽ không có bất cứ ai nghi ngờ chúng ta. Và không cau có giận dữ như vậy. Em biết rằng điều đó rất cần thiết mà."
"Dường như khi chúng ta ở cạnh nhau như thế này, Adam. Mười phút ở đây và ở đó ... nó không đủ. "Bây giờ chúng ta, cả hai đã biết cảm nhận như thế nào, chúng ta phải cùng nhau đối đầu với Cha. Và nếu cha em ko ban phép lành cho hôn nhân của chúng ta, chúng ta sẽ trốn đi "
"Suỵt, em yêu" Adam dỗ dành, khuôn mặt anh mờ đi với sự tính toán cẩn thận. "Anh không muốn nghe thấy từ' Trốn đi' từ đôi môi của em một lần nữa. Anh biết em rất quan trọng đối với gia đình em. Anh sẽ không là nguyên nhân gây ra sự chia cắt giữa em và cha em."
"Nhưng cha em không bao giờ chấp nhận anh cả "
"Ông ấy sẽ có một khỏang thời gian để chấp nhận chúng ta,"Adam hôn nhẹ lên trán cô. " Anh là một người rất kiên nhẫn, Ema "
"Em không thể" Emma đưa ra nụ cười thất vọng. "Kiên nhẫn là một trong số những đức tính tốt của anh, nhưng không phải của em"
“Hãy thử nói chuyện với mẹ kế của em, "Adam đề nghị. "Nếu em có thể lôi kéo bà ấy về phía mình, đương nhiên bà ấy có thể làm mềm lòng cha em"
"Có thể," Emma nói một cách ưu tư. Mẹ kế của cô, Tasia, đã luôn luôn như một người chị gái tử tế, không bao giờ can hệ đến những vấn đề của cô. "Em cho rằng nếu ai đó có thể thay đổi ý của Cha, người đó là Tasia . Nhưng nếu điều đó ko được thì ---"
"Nó phải được thôi. Emma, em phải hiểu quan trọng là phải có sự chấp thuận của cha em. Chúng ta không bao giờ có thể kết hôn được mà không có điều đó ."
Cô lùi lại trong sự bất ngờ . "Không bao giờ ? Tại sao?"
"Chúng ta không có một số tiền nào để sống cả "
"Nhưng tiền không phải là thứ quan trọng khi chúng ta được sống cùng nhau"
"Điều đó nghe thật tuyệt, em yêu, nhưng em đã lớn lên với những thứ tốt đẹp trong cuộc sống.Em không có ý tưởng gì về nó và ko biết sống như thế nào mà không có nó. Và hãy nhớ, không có một của hồi môn nào, em phải bỏ bầy thú của mình, và bán những con thú của em cho vườn thú và những người mua tư nhân."
"Không", Emma nói, khϊếp sợ trước những suy nghĩ đó . "Những con thú của em sẽ bị ngược đãi khủng khϊếp . Em không thể cho phép chuyện đó xảy ra ." Trong nhiều năm qua cô đã giữ một bầy thú trên lãnh thổ của gia đình, giữ những súc vật bị lạc và mọi con vật bị thương khác . Cô nuôi dưỡng ngựa, gấu, chó sói, và chó, khỉ, và thậm chí một con hổ Châu Á .
"Chúng phụ thuộc vào em.....rất ít con trong số chúng sẽ thật khó sống sót nổi mà không có một sự chăm sóc đặc biệt"
"Gìơ thì em đã hiểu lý do tại sao chúng ta bắt buộc phải có sự đồng ý của gia đình em rồi chứ?"
"Vâng" Emma nói miễn cưỡng. Cô ước ao thúc giục Adam đương đầu với Cha cô. Nếu Adam chịu đối đầu với ông, và yêu cầu cho phép anh kết hôn với cô . Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, Adam tội nghiệp ghét những cuộc tranh cãi, và anh, cũng giống như mọi người khác, luôn kính sợ cha cô.
Có thể hiểu được. Cha cô, Ngài Stokehurst, đe doạ những người dân rất dễ dàng . Trong mắt ông, không ai đủ tốt cho cô. Vài tháng trước ông đã dứt khoát cấm Adam đến với Emma. Adam đã quá sợ hãi để tranh luận. Thay vào đó anh đã lẻn đi trong thất bại, và bây giờ họ đang ở trong 1 tình thế tuyệt vọng.
Emma cương quyết đấu tranh ." Để em nói chuyện với mẹ kế," Cô nói. "Bằng cách nào đó em sẽ làm cho mẹ kế hiểu rằng anh và em thuộc về nhau. Sau đó, mẹ kế sẽ thuyết phục Cha em cho phép chúng ta cưới nhau."
"Em thật là một cô gái ngoan " Adam cười và hôn cô. "Em hãy trở lại buổi tiệc trước, Em . Anh sẽ đợi ở ngoài này trong vài phút"
Cô do dự, nhìn anh luyến tiếc. "Anh có yêu em không, Adam?"
Anh kéo cô lại gần cơ thể gầy guộc của mìhh, gần như nghiền nát hơi thở của cô. " Anh yêu em tha thiết . Đối với anh, em là thứ quý giá nhất trên đời này. Đừng sợ hãi --Không gì có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau."
Emma tìm thấy mẹ kế của cô trong căn phòng khiêu vũ hình tròn, một căn phòng lộng lẫy được chạm khắc bằng những lá vàng và rất nhiều gương. Đang nhắm nháp một cốc rượu nho và mỉm cười dễ dãi với những câu chuyện huyên thuyên của những người bạn, Tasia trông như một cô gái ở tuổi thiếu niên chứ không phải là một người phụ nữ có chồng, đứng tuổi và nghiêm trang ở lứa tuổi 25. Bà và cả người anh họ Nikolas Angelovsky của bà đều có cùng 1 dáng điệu huyền bí khiến cho bọn họ trở nên rất lôi cuốn và quyến rũ.Cả hai đều là người Nga chính gốc, bởi hoàn cảnh đã làm cho nước Anh trở thành nhà của họ .
Emma đi đến cạnh người mẹ kế và kéo bà sang một bên. “Belle-mère,” cô nói khẩn trương. "Con muốn nói chuyện với mẹ về một số vấn đề rất quan trọng"
Tasia quan tâm tới cô mà không hề ngạc nhiên chút nào.Dường như không điều gì có thể thoát khỏi Tasia-- Hầu như bà có khả năng thấu hiểu được những suy nghĩ của mọi người. "Chuyện đó có liên quan đến Ngài Milbank, đúng không?"
"Ai nói với mẹ?"
"Không ai cả. Điều đó đã rất rõ ràng trong cả tháng nay rồi, Emma. Mỗi khi con biến mất ở một bữa tiệc hay một buổi dạ hội, thì lý do duy nhất đó chính là Ngài Milbank. Con đã gặp Ngài Milbank trong bí mật." Tasia tặng cho cô một cái nhìn thóang qua đầy khiển trách. "Con biết Mẹ không chấp nhận thực hiện bất cứ việc làm nào diễn ra sau lưng Cha con"
"Con buộc phải làm điều đó," Emma nói với vẻ có lỗi. "Tất cả cũng tại vì Papa đã không công bằng về việc Adam tán tỉnh con."
"Cha của con không muốn bất cứ ai lợi dụng con, ít nhất là một kẻ đi săn tài sản ."
"Adam không phải là một tên săn tài sản "
"Anh ta chắc chắn đã khiến mọi người có ấn tượng về điều đó.Con có lẽ không quên kinh nghiệm tồi tệ với Qúy cô Clarissa Enderly năm ngoái--"
"Anh ấy đã giải thích với con rồi," Emma nói,nhăn mặt trước lời nhắc nhở về sự việc đã xảy ra trước khi Adam bắt đầu tán tỉnh cô, Adam đã bị bắt gặp đang cố gắng trốn đi cùng với một quý cô thừa kế trẻ tuổi ngây thơ.Sự giận dữ của gia đình Enderly suýt nữa đã hăm dọa sẽ gϊếŧ anh, và họ nhanh chóng tiến hành cuộc hôn nhân của con gái họ với một vị nam tước già giàu có. "Đó là sự sai lầm.Một sự hiểu lầm"
"Emma, Cha của con và mẹ muốn nhìn thấy con kết hôn với một người chồng coi trọng con, người mà xứng đáng với con--."
"Ai thì đủ giàu," Emma ngắt lời."Tất cả chỉ vì lý do này thôi. Mẹ và Cha không thích anh ấy bởi vì Adam không có khối tài sản gia đình lớn đằng sau anh ấy"
"Và nếu như con không có tiền ?" Tasia hỏi nhỏ nhẹ. "Liệu Adam vẫn muốn kết hôn với con chứ? Tất nhiên tiền không phải là lý do duy nhất anh ta muốn con, nhưng con không thể phủ nhận rằng đó là một yếu tố"
Emma giận dữ ."Tại sao tất cả mọi người không thể tin tưởng rằng một người đàn ông đã thực sự yêu con? Anh ấy không quan tâm đến tài sản của con, không phải theo cách mà mẹ nghĩ. Tất cả những điều anh ấy muốn là làm cho con được hạnh phúc!"
Mắt Tasia mềm đi đồng cảm. "Mẹ biết là con yêu anh ta, Emma, và con tin tưởng rằng anh ta cũng cảm thấy như vậy. Nhưng cha của con có lẽ sẽ đánh giá cao hơn nữa về Adam, nếu anh ta có đủ can đảm để đi gặp ông ấy và nói, 'Ngài Stokehurst, tôi muốn ông xem xét lại quyết định của ông về chuyện ông cấm tôi đến với Emma, bởi vì tôi muốn có một cơ hội để chứng minh tôi tôn trọng tình yêu của mình nhiều đến bao nhiêu....nhưng không có, Adam đã nói chuyện với con với thái độ rất mập mờ và sự sắp xếp lén lút."
"Mẹ có thể đổ lỗi cho Adam là đang sợ Papa?" Emma hỏi với tông giọng thấp gay gắt. "Con chắc chắn là không! Có khá nhiều người nghĩ Papa là một người tàn ác!"
Tasia cười, đôi mắt màu xanh xám tìm kiếm bờ vai rộng của chồng mình trong đám đông. " Cho nên mẹ đã từng tin, một lần . Nhưng bây giờ mẹ biết rất rõ"
Như cảm giác Tasia đang nhìn mình, Lucas Stokehurst quay lại và liếc nhìn bà. Ông có dáng vẻ hấp dẫn nhiều hơn là đẹp trai, với những nét đặc trưng đàn ông mạnh mẽ đầy nam tính, và đôi mắt màu xanh sinh động. Một số người bối rối khi nhìn cái móc màu bạc nơi tay trái của ông. Ông đã mất bàn tay vì một vụ tai nạn rất lâu trước kia,cố gắng cứu Emma và mẹ cô khỏi đám cháy chết người. Emma đã sống sót qua thảm họa đó, nhưng mẹ cô thì không thể. Đôi khi Emma tự hỏi cô sẽ trở nên như thế nào nếu lớn lên cùng với mẹ của cô. Thay vào đó cô chỉ còn lại một mình cha , yêu thương, áp bức, và đi quá xa đến việc bảo vệ.
Với tầm nhìn của người vợ và con gái của mình, Luke miễn cho bản thân tiếp tục cuộc trò chuyện vô vị,và tiến lại phía họ
"Con xứng đáng có một người đàn ông giống như cha con," Tasia nói thầm khi cô theo dõi Luke đang tiến lại gần. "Ông ta sẽ làm bất cứ cái gì cho những người ông ta yêu thương, thậm chí hy sinh cuộc sống của mình vì họ"
"Không có người đàn ông nào giống như vậy," Emma tiếc nuối nói. "Ôi trời ơi, nếu con cứ giữ vững quan niệm đòi hỏi những người cầu hôn với những tiêu chuẩn như vậy, con sẽ không bao giờ tìm thấy bất cứ ai để kết hôn"
"Con sẽ tìm thấy một người xứng đáng với con.Chỉ là phải tốn thêm một chút thời gian thôi mà."
"Điều đó sẽ không bao giờ diễn ra. Nếu mẹ không chú ý,chính xác thì chẳng có đám đàn ông độc thân nào theo đuổi con."
"Nếu con cho họ thấy những khía cạnh ở con mà cha mẹ đã nhìn thấy, con sẽ có hàng đám các chàng độc thân săn đuổi. Con có sự ấm áp bẩm sinh và duyên dáng, nhưng khi ở giữa những người đàn ông,con lại trở nên chết cứng như pho tượng vậy"
"Con không thể thay đổi được" Emma thở dài. "Nhưng con lại thay đổi khi con ở bên cạnh Adam, Belle-mere. Anh ấy làm cho con cảm thấy đặc biệt ....thậm chí xinh đẹp. Xin hãy cố hiểu . Mẹ cần phải nói chuyện với Papa giùm con, và khiến cho cha con mời Adam đến nhà"
Xao xuyến, Tasia vuốt ve cánh tay của Emma và gật đầu. "Mẹ sẽ xem liệu mẹ có thể làm được những gì.Nhưng đừng có hy vọng quá nhiều . Luke sẽ ko thích cái ý tưởng này đâu. "
Cha của Emma đi đến chỗ họ, và mặc dù nụ cười của ông bao phủ lấy cả hai người, ông vẫn nhìn chằm chằm vào Tasia.Trong khỏanh khắc, cả hai dường như chìm vào khỏang không gian riêng tư. Thật hiếm khi thấy được, cặp vợ chồng nào lại vẫn còn cuồng nhiệt như vậy trong tình yêu khi mà cả hai đã kết hôn với nhau. Sau khi người vợ đầu tiên đã qua đời, Luke chưa bao giờ dự kiến sẽ kết hôn một lần nữa, nhưng từ thời điểm Tasia xâm nhập vào cuộc sống của ông, ông đã say mê cô. Từ cuộc hôn nhân của họ, bà đã cho ông hai đứa con trai tóc đen, William và Zachary. Có đôi khi Emma cảm nhận bị tách biệt ra khỏi cái vòng liên kết chặt chẽ giữa họ, bất chấp các nỗ lực của họ để lôi kéo cô vào.
"Em có vui không?" Luke hỏi Tasia, nhìn đắm đuối đôi mắt to màu khói của bà.
"Có," bà trả lời nhẹ nhàng, phủi nhẹ lên ve áo rộng lớn của cái áo khoác mặc vào buổi tối màu đen của ông. "Tuy nhiên,anh vẫn chưa mời con gái anh khiêu vũ đấy."
Emma cắt ngang ngay lập tức. "Con thà là đứng ngoài rìa và nhìn mọi người khiêu vũ còn hơn để cha trở thành bạn nhảy của con tối nay." cô nói. "Và không, con cũng không muốn cha mua một bạn nhảy khác cho con, Papa. Chẳng ai thích một điệu nhảy chỉ vì bổn phận và trách nhiệm cả. "
"Cha sẽ mang về đây Ngài Lyndon trẻ tuổi cho một cuộc ra mắt," Luke nói "Anh ta là người đàn ông thông minh với sự hóm hỉnh hoạt bát--Con đã gặp anh ta," Emma nói khô khốc. "Anh ta kiên quyết không thích chó"
"Lý do đó thật không chính đáng để chê trách một người đàn ông."
"Bởi vì con luôn luôn được bao phủ phần nào bởi lông của những con thú và mùi của chó và ngựa, con không nghĩ rằng con và anh ta sẽ hòa hợp với nhau. Đừng bắt đầu mai mối, Papa--Cha đang bắt đầu làm con khϊếp sợ."
Luke mỉm cười và kéo nhẹ một lợn tóc xoăn rớt ra từ mái tóc đỏ rực của cô. "Được rồi" Ông quay lại với Tasia. "Sẽ cho tôi một vinh dự chứ, madam?" Cặp đôi đi đến sàn nhảy, và Luke ôm người vợ mảnh mai cuả ông vào lòng. Thư giãn với những nhịp điệu của waltz, họ có thể trao đổi 1 vài điều riêng tư.
"Tại sao Emma không xã giao với bất cứ ai" Luke hỏi "Con bé có vẻ muốn rút lui tối nay"
"Cô ấy chỉ hứng thú với một người"
Một chút giận dữ lướt qua mặt Luke. "Vẫn là Adam Milbank?" ông hỏi giận dữ "Anh nghĩ rằng anh đã chú ý vấn đề đó."
Tasia mỉm cười. " Anh yêu, chỉ bởi vì anh cấm họ gặp nhau không có nghĩa rằng những cảm giác của họ ngừng tồn tại."
"Anh thà để con bé kết hôn với bất kỳ ai trừ cái kẻ đi săn tài sản không xương sống đó . Bất kỳ ai cũng sẽ tốt hơn"
"Đừng có nói oang oang lên như vậy" Tasia cảnh báo, đôi lông mày nâu của cô nhíu lại."Anh lúc nào cũng hành động liều lĩnh."
Luke cười toe toét ."Em và cái tính mê tín bẩm sinh của người Nga. Anh biết anh đang nói cái gì . Gã con rể nào có thể tồi tệ hơn Milbank chứ ?"
Để mặc cho người mẹ kế tự xoay sở tìm cách giúp, Emma lang thang đến góc tường và dựa lưng vào.Cô thở dài bực bội, mong muốn mình có thể rời bỏ buổi tiệc chán ngắt này, hoặc ít nhất có thể đi vơ vẩn quanh dinh thư Angelovesky. Khu điền trang này chứa đầy những tài sản quý giá của nước Nga xưa cổ, những tác phẩm nghệ thuật vô giá và lộng lẫy, đồ nội thất chạm trỗ tinh xảo. Nikolas đã mang theo tất cả mọi thứ bao gồm cả quân đội và đội ngũ những người tùy tùng, lão bộ và quản gia khi anh đến nước Anh.
Dinh thự của Nikolas giống như 1 viện bảo tàng, mang những nét quý phái đầy kiểu cách, khắc nghiệt, và kết cấu hào nhóang nhưng lại ảm đảm. Khu đại sảnh trung tâm được thiết kế với 15 cột trụ cao chót vót xếp thành hàng, chạm khắc bằng vàng ròng, đã được xây dựng thêm vào nhằm chiều theo thói quen mê tín của người Nga cho rằng những con số chẵn chính là 1 điều xui xẻo, một vận rủi.Cầu thang lộng lẫy màu xanh vàng tạo thành hình một con suối uốn cong tinh xảo nối thẳng lên tầng 2 và tầng 3. Những bức tường màu xám xanh óng thiết kế thật nổi bật với rất nhiều tấm kính màu tráng lệ .
Dinh thự này được xây dựng giữa năm mươi nghìn mẫu đất canh tác ở phía tây London , bao phủ lãnh thổ trên cả hai bờ của sông Thames . Nikolas đã mua bất động sản từ ba năm trước, và trang trí theo ý thích của anh. Đó là một nơi thật tráng lệ xứng đáng với tước vị của một vị hoàng tử, nhưng nó chắc chắn chẳng là gì so với các cung điện mà Nikolas đã sở hữu ở Nga. Anh đã được phép mang theo một phần mười tài sản ra đi khi sống lưu vong, và phần đó được ước tính là khỏang ba mươi triệu bảng. Nikolas có thể được xem là một trong những người đàn ông giàu nhất Châu Âu, và đến nay là người đầy đủ điều kiện nhất gia nhập vào xã hội thượng lưu. Một người đàn ông với khối tài sản như vậy ắt hẳn phải rất hạnh phúc, nhưng Nikolas có vẻ như là một trong những người ít có hạnh phúc nhất mà Emma đã gặp. Phải chăng có điều gì đó anh mong muốn nhưng lại không thể đạt được,hay là 1 mong ước thầm kín chẳng bao giờ có thể thành hiện thực?
Một giọng nói cáu gắt nhưng sắc sảo làm gián đoạn suy nghĩ của cô. "Sao, nhìn kìa, Regina , đó là người bạn Emma của chúng ta, đứng ở bên rìa như thường lệ.Tôi ngạc nhiên tại sao mọi người lại không đặt một tấm bảng ở đó để đánh dấu vị trí đặc biệt của bạn ấy ....'Xin giới thiệu Lady Emma Stokehurst đã đợi hàng ngàn giờ với hy vọng nhận được một lời mời để khiêu vũ.”
Cái loa phóng thanh đó chẳng ai khác ngoài quý Cô Phoebe Cotterly, đi kèm bên cạnh là Qúy cô Regina Bradford. Phoebe là người thành công của Mùa này, sở hữu mái tóc vàng hoe bóng bẩy kèm theo một dòng họ tôn kính, và cả đống của hồi môn hào nhóang. Điều phiền muộn duy nhất của cô ta là quyết định đám đông những người cầu hôn nào mà cô ta muốn kết hôn
Emma cười gượng, cảm giác như một người khổng lồ cao chót vót hiện ra lờ mờ một cách vụng về đè lên cả hai người. Cô rụt nhanh vai của mình xuống và lùi lại cho đến khi lưng của cô chạm vào tường ." Xin chào, Phoebe."
"Tôi biết lý do tại sao cô ấy trông như vậy," Phoebe nói với Regina . "Emma của chúng ta luôn cảm thấy tự nhiên khi ở giữa một cái sân đầy gia súc hơn là phòng khiêu vũ .Đúng không hả, Emma?"
Emma, cảm thấy cổ họng của cô thắt chặt. Cô liếc nhìn qua Adam đứng ở xa, đang tham gia cuộc trò chuyện với bạn bè Lấy can đảm từ sự hiện diện của anh, Emma tự nhủ rằng Adam yêu mình, và bởi vậy những lời bình luận ác ý của cô ta chẳng hề quan trọng tý nào. Nhưng cô vẫn bị tổn thương.
"Thật là một cô gái lạnh lùng và mạnh mẽ” Phoebe kêu lên, đào xới móng vuốt sâu hơn. “Thật dị thường. Bạn chắc hẳn phải có hàng đám những người đàn ông đổ xung quanh bạn chứ nhỉ? Mình chỉ đơn giản không hiểu tại sao họ không đánh giá cao nhan sắc của bạn. "
Trước khi Emma có thể trả lời, cô giật mình phát hiện ra rằng Nikolas Angelovsky đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô. Chớp mắt ngạc nhiên, cô nhìn vào khuôn mặt bí hiểm của anh.
"Tôi tin rằng đã đến lúc em giành cho tôi vinh dự được cùng khiêu vũ với em như đã hứa, em họ," anh nói thật nhẹ nhàng
Emma không thể nói nên lời, giống như những cô gái khác. Nơi phòng khiêu vũ lộng lẫy, tráng lệ, mặc một bộ dạ tiệc đơn giản màu trắng đen,Nikolas trông thật phi thường đến mức không có thật. Tia sáng chiếu rọi trên khuôn mặt giản dị nhưng khắc khổ của anh, làm nổi bật từng đường cong sắc sảo và góc cạnh, đôi mắt của anh chuyển thành màu vóng óng lấp lánh khi thay đổi góc nhìn.Lông mi của anh thật dài và dày...
Phoebe Cotterly há hốc miệng kinh sợ và hốt hỏang khi cô nhận ra rằng Nikolas đã nghe lén những lời chế nhạo tầm thường của cô ta. "Hoàng tử, Nikolas," cô nói hổn hển, "Thật là một buổi tối tuyệt vời --và Ngài là một chủ nhà khá đặc biệt! Đêm nay Em đã rất vui. Mọi thứ thật hoàn hảo, âm nhạc, hoa-"
"Chúng tôi rất vui mừng vì cô hài lòng với đêm nay," Nikolas cắt ngang một cách lạnh lùng.
Emma đấu tranh với bản thân để kiềm chế tiếng cười.Cô chưa bao giờ nghe Nikolas sử dụng giọng điệu hoàng gia để xưng hô trước đó, nhưng nó quả thật cũng rất hiệu quả.
(the royal”we”:cách vua hoặc nữ hòang dùng đại từ số nhiều để nói về mình)
"Ngài gọi Emma là 'em họ' Phoebe hỏi? "Em đã không nhận ra Ngài có mối liên hệ với cô ấy."
"Người anh em họ xa, bởi hôn nhân", Emma giải thích, lờ đi nụ cười mỉa mai của Nikolas.
"Điệu nhảy của chúng ta?" Anh nhắc nhở, giơ cánh tay của anh ra.
" Nhưng, thưa Hoàng tử," Phoebe phản đối. "Ngài đã nhảy với tôi một lần trước đây, ở buổi khiêu vũ tại Brimforth. Đó thật là một trải nghiệm đáng giá để được lặp đi lặp lai,Ngài không nghĩ vậy sao? "
Nikolas chiếu tia nhìn châm biếm lướt từ gót chân xinh xắn của Phoebe trở lên. "Tôi nghĩ một lần là quá đủ rồi, quý cô Cotterly." Anh với tay lấy Emma và dẫn cô ra sàn nhảy. Bỏ lại Phoebe đang chết điếng, trong khi Regina có vẻ sửng sốt.
Emma khẽ nhún đầu gối cúi chào Nikolas và đặt bàn tay của mình vào anh. Cô nhìn anh với nụ cười chứa đựng niềm vui thích tội lỗi. "Cám ơn. Tôi chưa bao giờ thấy ai đã đặt Phoebe vào đúng chỗ của cô ấy . Tôi nợ anh điều đó"
"Vậy thì, chúng ta sẽ xem xét đến món nợ của em." Anh trượt cánh tay quanh eo cô và lôi cuốn cô vào điệu valse sôi động. Emma nhịp theo bước chân của anh một cách thoải mái, đôi chân dài của họ di chuyển một cách hòa hợp hòan hảo. Ngay tức khắc, cô cảm thấy chóang váng đến tê người.Cô chưa bao giờ có thể khiêu vũ tốt với bất cứ ai trước đây chỉ vì mặc cảm chiều cao của mình. Thật giống như đang bay, chiếc váy dạ tiệc trắng của cô xoay tròn và nhảy múa quanh họ, chưa bao giờ cảm thấy phấn khích thoải mái như vậy trước đây. Chợt nhận ra mọi người đang nhìn. Một vài cặp nhảy thậm chí còn rút lui vào bên trong để theo dõi. Emma ghét là trung tâm của sự chú ý.Máu nóng dồn lên mặt làm đỏ hồng khuôn mặt phấn khích của cô.
"Thư giãn nào", Nikolas thì thầm, và cô ý thức được rằng cô đang nắm chặt bàn tay của anh.
"Xin lỗi"Emma lập tức nới lỏng những ngón tay ra.
"Nikolas ... tại sao anh không bao giờ mời tôi khiêu vũ trước đây?"
"Em có chấp nhận mời lời của tôi không?"
"Có lẽ không."
"Đó là lý do tại sao tôi đã không mời."
Emma nhìn chằm chằm tò mò vào người đã giúp mình. Khó có thể biết được liệu anh có thích thú hay không. Khuôn mặt anh không thể hiện cảm xúc nào. Anh di chuyển duyên dáng, nhịp nhàng khác xa với khổ người to lớn của mình. Cơ thể của anh thật mạnh mẽ và uyển chuyển, như một con mèo. Có một mùi thơm dễ chịu bao quanh anh, hỗn hợp của làn da đàn ông ấm áp và mùi xà bông bạch dương, và hơi thở anh thoang thỏang vị trà đường.
Emma nhìn thấy một vết sẹo nhỏ ngay làn da giáp với cổ áo chemise của anh. Cô hạ mắt xuống, và nhìn chằm chằm vào vai anh, đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên khi anh đến Anh 7 năm về trước, gần như ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cô đã theo sau mẹ kế đến giường bệnh của anh, và nhìn anh chăm chú. Cô không bao giờ có thể quên được bộ dạng của Nikolas lúc đó, hốc hác và nhợt nhạt, thậm chí còn không đủ sức để nhấc đầu dậy.Và các vết sẹo ... một khuôn mặt xấu xí với đầy những vết sẹo lan rộng trên ngực và cổ tay của anh. Cô chưa bao giờ nhìn thấy những vết sẹo kinh khủng như vậy trước đây. Với 1 vài nỗ lực, Nikolas lúc đó đã xoay sở nắm lấy một lợn tóc nhỏ của cô trong những ngón tay yếu ớt của anh "Này", anh đã nói thật nhẹ nhàng. "Tôi biết một câu chuyện dân gian Nga về một cô gái đã cứu vị hoàng tử sắp chết ... bằng cách đưa cho anh ta một sợi lông chim ma thuật ...từ đuôi của con chim lửa. Lông của con chim lửa đó là sự kết hợp đặc sắc giữa màu đỏ và màu vàng... như mái tóc của em ... "
Emma đã cố tỏ ra khinh bỉ,nhưng sự tò mò thôi thúc cô quay trở lại chỉ bởi vì câu chuyện kỳ lạ của anh. Sau đó cô hỏi Tasia chuyện gì đã xảy ra với anh, và tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy. "Nikolas đã bị tra tấn," Tasia nói trong yên lặng, " và đã bị lưu đày vì tội phản quốc."
"Anh ấy sẽ chết vì những vết thương đó phải không mẹ?"
"Không phải nỗi đau về thể xác, không thể nào. Nhưng nỗi đau về tinh thần thì lại nghiêm trọng hơn,và khó chữa lành, mẹ e là vậy”
Trong suốt một khỏang thời gian dài, Emma đã cố gắng để có thể thông cảm với anh, nhưng rồi cô nhận ra rằng điều đó là không thể. Nikolas quá kiêu ngạo để nhận lấy sự thông cảm hay thương xót của bất cứ ai, dù cho anh có phải chịu đựng tội lỗi của anh nặng nề như thế nào.
Suy nghĩ của cô chợt thình lình quay trở lại hiện tại, khi họ khiêu vũ ngang qua Adam Milbank, đang đứng bên kia phòng.Adam nhìn cô ngạc nhiên. Anh đang suy nghĩ điều gì đó? Emma chợt đờ người ra, và những bước nhảy của cô trở nên khoa trương hơn, khi Nikolas hướng dẫn cô băng ngang qua phòng khiêu vũ. Gía mà cô có thể chạy tới chỗ Adam và giải thích rõ hòan cảnh của cô!
"Anh chàng của em chắc chắn là đang dõi theo chúng ta", Nikolas nói.
Emma ngạc nhiên với khả năng cảm thụ hiếm thấy của anh. "Thật không may, đúng như vậy."
"Mùi vị của sự ghen tuông sẽ làm say đắm thêm cho một mối tình. "
"Tôi cho rằng anh biết rất rõ.Anh hẳn đã xoay xở bằng cách này hoặc cách khác để kiếm được vài cái giường rồi, đúng không nhỉ?"
Nikolas nhìn thích thú ."Em tốt nhất là hãy cảnh giác với cái lưỡi của em đó, ruyshenka?"
"Liệu nó có xúc phạm anh không?"
"Không"
"Đôi khi tôi cố gắng tỏ ra lịch sự và tự chủ. Điều đó kéo dài nửa giờ hoặc lâu hơn, và sau đó tôi lại quay lại thói quen thông thường. " Emma xoay nhanh một cách sốt ruột để liếc qua các nhạc sĩ bị che khuất bởi những bình hoa ở góc tường. Động tác của cô làm cho Nikolas hụt mất một bước. "Không phải điệu nhảy waltz này gần hết sao? Nó dường như kéo dài mãi mãi"
"Em chẳng có vẻ vui thích chút nào hết?" Nikolas hỏi, đền bù cho việc lỡ mất một bước nhảy và điều chỉnh lại nhịp điệu.
"Không khi mà tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào tôi. anh có thể quen với việc đó, nhưng nó làm cho tôi nóng nảy."
"Tôi sẽ kết thúc nỗi đau khổ của em,nhanh thôi. " Kéo cô đến bên phòng, Nikolas thả eo cô ra. Anh áp miệng mình vào tay cô trong một cử chỉ làm cho có lệ ."Cám ơn em đã khiêu vũ, em họ. Em là một bạn nhảy quyến rũ nhất.Tôi chúc em may mắn với người đàn ông của em."
"Ồ, tôi không cần may mắn," cô trả lời tự tin.
"Không ai có thể biết được điều gì." Nikolas cúi đầu và đi ra, suy nghĩ rằng tất cả những điều may mắn trên thế giới này gộp lại cũng không thể giúp gì được cho Emma. Cô sẽ không bao giờ thuộc về bất cứ người đàn ông nào khác. Anh luôn luôn biết rằng cô rất có ý nghĩa với anh, và chỉ với 1 mình anh, ... và anh sẽ sớm có cô.
Milbanks là một dòng tộc thuộc tầng lớp quý tộc ở Châu Âu mà Nikolas khinh nhất, sống nhờ vào nguồn tài sản lúc nào cũng cạn kiệt như nước trong hồ, chỉ bởi quá lười hoặc quá hãnh tiến vì cái tước vị ảo đó, chấp nhận tống khứ những đứa con đi bằng cách kết hôn với những gia đình giàu có khác. Những kẻ chẳng bao giờ chịu làm việc và sẽ không bao giờ làm việc, ngoại trừ một số vị trí trên danh nghĩa ở ngân hàng, công ty luật, hoặc công ty bảo hiểm. Và cả bọn đều cố gắng níu chặt lấy cái hầu bao vốn chẳng nhiều nhặn gì, đến nỗi chẳng bao giờ nỗ lực đề đầu tư vào bất cứ công việc kinh doanh nào sinh ra lợi nhuận.
Đứng ngay cửa trước của gia đình Milbank tại London, Nikolas nói một cách hòa nhã với người quản gia lúc này đang nhìn chẳm chằm vào anh với biểu hiện sửng sốt xen lẫn ngưỡng mộ.
"Tôi muốn gặp Ngài Milbank," anh nói, đưa ra danh thϊếp.
Người quản gia nhận danh thϊếp và giật mình bừng tỉnh."Chắc chắn, thưa Hoàng thân . Tôi tin rằng Ngài Milbank đang ở nhà, nhưng tôi có thể bị lầm lẫn. Phiền Ngài vui lòng đợi ở đại sảnh...?"
Nikolas gật đầu đáp lại và đi vào nhà. Cái nhìn chăm chăm không cảm xúc của anh lướt qua đại sảnh, nấn ná 1 chút ở những mép vải bị trầy xước ngay trên bậc thang, những đồ trang trí được đánh bóng nhưng lại có những vết trầy. Mùi mốc và sự suy sụp của một gia tộc tràn đầy trong phòng. Như anh đã hy vọng, nơi này đang trong tình trạng tồi tệ cần phải được sửa chữa và tân trang lại..
Khỏang hai phút sau, người quản gia quay trở lại. Ông ta nói mà không dám nhìn vào mắt Nikolas."Thật đáng tiếc tôi đã nhầm, thưa Hoàng tử. Có vẻ như Ngài Milbank không ở nhà. "
"Tôi hiểu" Nikolas chấp nhận với một sự im lặng kéo dài, tia nhìn lạnh lùng buồn chán của anh đông cứng trên khuôn mặt u ám của người quản gia. Ông ta căng thẳng, trán ông lấm tấm mồ hôi."Cả ông và tôi đều biết Ông ấy ở đây," Nikolas nói nhẹ nhàng. "Quay trờ lại và nói với quý Ngài Milbank rằng tôi cần thảo luận về một vài vấn đề kinh doanh với ông ta. Sẽ không kéo dài lâu đâu."
"Vâng, thưa Hoàng tử" Ông quản gia vội vàng lui đi, để lại những dấu kéo lê chân trên sàn đá hoa từ đôi giày bóng loáng của ông ta..
Chẳng bao lâu Adam Milbank xuất hiện ngay đại sảnh. "Hoàng tử Nikolas,".Hắn ta nói với một nụ cười thận trọng. "Tôi không hiểu cái gì đã mang Ngài đến đây. Công việc kinh doanh quan trọng, đúng ko?"
"Một vụ làm ăn mang tính chất cá nhân."
Cả hai trao đổi cái nhìn đánh giá lẫn nhau. Milbank lùi lại 1 cách vô tình, có lẽ do cảm nhận được tia nhìn thiếu thiện cảm của Nikolas giành cho hắn. Hắn ta trông trẻ hơn so với trí nhớ của Nikolas, với khuôn mặt nhẵn nhụi, làn da nâu và đôi mắt của một kẻ hợm mình xấc xược. "Chúng ta có thể dùng một ít thức ăn nhẹ ngay trong phòng khách được không?" Milbank đề nghị lưỡng lự "Trà và bánh mì nướng ?"
Trà và bánh mì nướng. Một lời đề nghị mang phong cách Anh- Hào phóng,lạnh nhạt. Ở đất nước này, các món ăn nhẹ thường ít khi được đem ra để mời khách. Tại Nga, truyền thống tức là chào đón tất cả mọi người dù thân hoặc không thân đến nhà mình, cho dù người đó là bạn hay thù, đặc biệt với thực phẩm và đồ uống. Mong nhớ thiết tha về những món ăn truyền thống của người Nga --những dĩa dưa chua, trứng cá muối, xà lách, và bánh mì bơ, thói quen uống cạn tất cả những ly Vodka lạnh. Anh đã xây dựng cho mình một căn nhà mang phong cách Nga ở Anh, nhưng anh sẽ không bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong một nền văn hóa quá khác biệt với bản sắc văn hóa của nước anh.
"Không cần các món ăn nhẹ, cảm ơn," anh lẩm bẩm. "Sẽ không kéo dài lâu đâu . Tôi đến để nói chuyện với ông về Stokehursts. Một người Stokehurst đặc biệt.",cố ý nhấn nhá một chút để theo dõi khuôn mặt căng thẳng của Milbank. "Tôi muốn ông phải chấm dứt mối quan hệ với Emma."
Đôi mắt nâu mềm mở to ngạc nhiên. Tôi- Tôi không hiểu. Công tước đã cảnh báo tôi tránh xa con gái của ông ta ra rồi?"
"Đừng tỏ vẻ ngốc nghếch" Nikolas nói ."Stokehurst có khả năng làm điều đó mà không cần sự giúp đỡ của tôi."
Milbank lắc đầu trong cảm giác hỗn loạn. "Ngài đang tự hỏi cái gì vậy?Mục địch của Ngài là gì? "
"Ông không cần biết."
Milbank hít vào và đưa ra câu nói sắc cạnh. "Tôi nhìn thấy Ngài nhảy với Emma tối qua. Chúa ơi, điều gì đang xảy ra vậy? Ngài không thể nào cảm thấy thích thú với cô ấy."
"Tại sao không?"
"Ngài không thể nào lại cảm thấy hứng thú với một cô gái như Emma. Ngài chắc chắn không cần đến của hồi môn của cô ấy. "
Nikolas nhướng đôi lông mày nâu của anh lên.” Ông nghĩ tiền là mọi thứ mà Emma có sao?"
"Tôi không có ý như vậy," Adam trả lời nhanh.
Nikolas cố giữ khuôn mặt anh trống rỗng, nhưng sự khinh thường thì tràn vào trong giọng nói của anh. "Mùa sẽ kết thúc sớm. Như thường lệ, sẽ có một số những nữ thừa kế còn thừa lại, không đủ hấp dẫn và sẽ chào đón một người chồng. Họ sẽ sẵn sàng vui lòng đưa bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm ra cho ông. Lúc đó, tiền sẽ là của ông, giữ lấy nó. Tránh xa Emma Stokehurst ra.”
"Chết tiệt vì điều đó!" Cằm của Adam run lên trông có vẻ như đan xen giữa cơn giận dữ và sự sợ hãi, hoặc là pha trộn cả hai. Tôi có ý muốn nắm lấy cơ hội đến với Emma. Tôi ngẫu nhiên yêu cô ấy. Bây giờ rời khỏi chỗ của tôi, và đừng bao giờ quay trở lại. "
Môi Nikolas cong lên với nụ cười lạnh nhạt. Dù cho Milbank đang diễn một vở kịch hoàn hảo, Nikolas vẫn nhìn thấu được sự giả tạo của hắn, những lời nói dối, mánh khóe.. "Tôi nghĩ ông đã không hiểu rồi," anh lầm bầm.
"Nếu Ngài đang cố làm cho tôi hỏang sợ--."
"Tôi sẽ không tạo ra bất cứ cơ hội nào cho phép Ông tiến lại gần Emma. Sẽ không có những chuyến viếng thăm, không thư từ, không có những cuộc gặp gỡ bí mật. Nếu ông cố gắng gặp cô ấy, Ông sẽ chỉ chuốc lấy đau khổ vô ích cho chính bản thân ông."
”Ngài đang đe doạ tôi phải ko?"
Vẻ giả tạo lịch sự vụt biến mất, và Nikolas trả lời với giọng điệu nghiêm trọng chết người. "Tôi hứa sẽ làm cho cuộc sống của ông trở nên khốn khổ đến nỗi ông phải nguyền rủa mẹ ông vì đã sinh ông ra trên đời này. " Anh bình tĩnh chờ, trong khi không khí đậm đậc sự thất vọng. Anh thích thú ngắm nhìn khuôn mặt đau khổ của Milbank, cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ giữa lòng tham và nỗi sợ hãi. Milbank đúng là 1 con chó rừng hèn nhát, muốn Emma và tiền của cô, nhưng lại không đủ dũng cảm để mạo hiểm với cuộc sống an toàn của bản thân.
Mặt Milbank đỏ lừng lên."Tôi đã nghe kể về cách Ngài tàn phá tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Ngài. Tôi đã nghe nói về sự tàn bạo của Ngài ... cách đối xử tàn ác của Ngài. Nếu Ngài dám làm tổn thương Emma, Tôi sẽ gϊếŧ chết Ngài!"
"Không ai bị tổn thương cả ... miễn là ông chiều theo những mong muốn của tôi."
"Tại sao Ngài làm điều này?" Milbank hỏi bằng giọng khàn khàn. "Ngài có những kế hoạch gì với Emma? Tôi có quyền biết! "
”Emma Stokehurst chẳng có liên quan gì tới ông, ông chả có quyền gì cả.."
Nikolas cúi đầu chào tử tế trước khi ra về, trong khi Adam Milbank run sợ xen lẫn bối rối và giận dữ.
Emma húyt sáo vui vẻ khi sải những bước dài tiến vào lâu đài Stokehurst ở London, ngay cạnh sông Thames. Buổi sáng tháng 6 vẫn còn se lạnh đủ để cho phép một cuộc đi dạo đầy sôi nổi và thú vị ở công viên Hyde Park. Ngựa của cô, một con tuấn mã 2 năm tuổi xinh đẹp nhưng dễ cáu giận, đã rất bướng bỉnh và khó điều khiển hôm nay. Khuôn mặt ửng đỏ và lấm tấm mồ hồi vì phấn khích, Emma theo thói quen cởi khuy áo khoác cưỡi ngựa ngay khi cô bước vào đại sảnh.
“Thưa cô Emma.”Người quản gia dâng lên khay bạc nhỏ với một lá thư được dán kín trên đó. “Cái này được chuyển đến cho Cô không lâu trước đây”.
“Cảm ơn Seymour.Tôi tự hỏi là ai….”Gịong nói của cô thấp dần khi cô nhận ra lá thư với nét chữ viết tay nhỏ nhắn và kiểu cách một cách hoàn hảo. Bức thư của Adam. Trống ngực đập mạnh gấp hai lần với sự phấn khích không thể kiềm nén được, và cô liếc nhanh người quản gia.”Papa hoặc Tasia có thấy lá thư này chưa?’’
“Cả 2 người đều chưa biết gì thưa cô”. Ông ta thú nhận.
Cô nở nụ cười hết sức quyến rũ với người quản gia;”Tôi nghĩ không cần phải cho họ biết điều này, được chứ?”
“Cô Emma,cô đang yêu cầu tôi lừa dối họ--“
“ Ôi Chúa ơi!Seymour.Tôi không yêu cầu ông phải nói dối với bất cứ ai….chỉ là đừng nói ra trừ khi có ai đó hỏi ông. Sẽ ổn thôi mà.”
Ông trả lời ngắn gọn, thở dài với vẻ mệt mỏi hầu như không nhận ra được. “Vâng,thưa cô”.
“Ông thật đáng yêu làm sao, một quý ông tuyệt vời!’’Emma chòang tay quanh người quản gia đang trong cơn chóang váng vì những lời khen tặng, ôm ông thật chặt, sau đó phóng nhanh lên lầu, nôn nóng được đọc bức thư một cách riêng tư.
Sau khi khóa cửa phòng, cô lao lên giường, lờ đi những vết bùn ở váy và giày cô đang dính đầy trên tấm ra trải giường.Cô xé dấu niêm phong được dán lại bằng sáp ong màu nâu và mở bức thư ra. Đầu ngón tay cô lướt nhẹ nhàng qua những chữ đầu trong lá thư với vẻ nâng niu.
“Emma yêu dấu của anh!
Anh ước gì có thể nói cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào” .
Emma dừng lại vài giây, áp lá thư lên miệng cô.”Adam”, cô thầm thì, những giọt nước mắt hạnh phúc chực tràn ra khóe mi. Nhưng sau đó cô cúi xuống lá thư, tiếp tục đọc, nụ cười hạnh phúc từ từ nhạt dần, mặt cô cắt không còn giọt máu.
“Cuộc sống của anh đã trở nên tuyệt vời biết bao nhiêu, khi được làm quen với em những tháng qua, niềm hạnh phúc được ôm em trong vòng tay anh. Một nỗi buồn sâu sắc…không…thật đau đớn…khi anh nhận ra rằng mối quan hệ ngắn ngủi của chúng ta sẽ không có kết quả gì. Cha em sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta. Anh thà rằng từ bỏ giấc mơ hạnh phúc khi có em bên cạnh, còn hơn để em gánh chịu một cuộc sống gian khổ , phải từ bỏ gia đình thân yêu của em. Thật khó để không trở nên ích kỷ, người yêu ngọt ngào của anh, nhưng anh bắt buộc phải để em ra đi. Anh sẽ rời khỏi nước Anh 1 khỏang thời gian, và không biết khi nào quay trở lại. Đừng chờ đợi anh. Anh hy vọng rằng đến một ngày nào đó, em sẽ tìm thấy hạnh phúc bên người đàn ông khác, người sẽ có khả năng chu cấp đầy đủ cho em theo cái cách mà cha em đã yêu cầu. Cuối cùng, anh sẽ không nói tạm biệt, nhưng vĩnh biệt.
Yêu em mãi mãi.
Adam “
Tâm trí Emma bất chợt trống rỗng, nhưng cô cảm nhận được nỗi đau đớn khủng khϊếp bị che giấu bên cạnh sự trống trãi, hụt hẫng, đang chờ đợi để nhấn chìm cô vào hố sau của sự thống khổ. “Không,mình không thể chịu đựng được. Ôi Chúa ơi…’’Cô cuộn người lại và ép chặt lá thư vào khung ngực, không thể thở được. Khuôn mặt cô ráo hoảnh, nỗi đau quá lớn để có thể khóc.’’Adam…Anh đã nói rằng anh sẽ không rời bỏ em…Anh đã nói anh sẽ chờ mà. Anh nói…’’ Cổ họng cô tắt nghẹn. Cô không nhận thức được bản thân đang nín thở cho đến khi một luồng không khí từ bên ngoài bùng nổ, ào vào phổi cô. ‘’Adam’’,cô thở hổn hển, tất cả chìm vào im lặng, tuyệt vọng tự hỏi, liệu có phải cô sẽ không thể sống nổi trước nỗi đau đớn tột cùng này không.
Luke nẳm uể oải trên tấm thảm trước lò sưởi,nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang nổ tí tách trong khi Tasia đang ngả người lên ngực ông.Cùng nhấm nháp một ly rượu brandy với nhau, thỉnh thỏang hôn nhau để cảm nhận hương vị của rượu vươn ra từ hơi thở của cả hai. Phòng khách, nối liền với buồng ngủ, tràn ngập ánh lửa bừng sáng rực rỡ.
“Lũ trẻ đâu rồi.”Luke hỏi.
Tasia xoay xoay vành ly rượu brandy và đưa cho Luke nhấp một ngụm, nghiêng người lại nhẹ nhàng áp đôi môi gợi cảm lên môi ông.’’Lũ trẻ đang chơi trong phòng. Gần đến giờ phải tắm cho bọn trẻ rồi. Em nghĩ là em phải đi lên lầu với các con.’’
“Chưa đến giờ mà’. Bàn tay to lớn của ông khóa chặt cánh tay bà.’’ Đây là phần yêu thích nhất của anh mỗi đêm, khi anh cảm nhận được em là của anh’’.
Tasia cười và rúc vào phần mềm mại bên dưới quai hàm vạm vỡ của ông. “Em phải đi giúp bà bảo mẫu, còn không thì tụi nhỏ sẽ bắn nước tung tóe cả phòng cho mà coi. Và em muốn đi kiểm tra Emma. Con bé đã đóng cửa nhốt mình trong phòng cả ngày hôm nay. Em đã nhờ đầu bếp mang thức ăn lên cho nó, nhưng em không biết là liệu con bé có chịu ăn uống gì không.’’
Luke cau mày nhẹ. “Con bé có lẽ đang mơ mộng đến thằng Milbank’’.
“Có lẽ thế.’’
“Anh chắc chắn là Emma có thể nhận ra con người thật của hắn từ bây giờ.Chúng ta không thể thúc đẩy mọi việc quá vội vàng.”
“Hiển nhiên là anh chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau đớn của một tình yêu không được đáp lại.’’Tasia đáp lại khô khan.
“Anh đã từng, với em”
“Nghe thật là vô lý! Anh quyết định rằng anh yêu em, và 2 ngày sau anh mang em lên giường với anh”
“Đó là 2 ngày dài nhất trong cuộc đời anh’’.
Tasia cười chế giễu giọng điệu chân thành của ông. Bà đặt ly rượu Brandy sang một bên và trượt vòng tay ôm lấy thắt lưng ông. Bàn tay bà nhẹ nhàng vuốt ve những bắp thịt rắn chắc ở lưng ông. “Và chúng ta đã ở bên nhau hầu như mỗi đểm kể từ đó”.
“Ngoại trừ sự can thiệp của Nikolas Angelovesky, “giọng ông nghe thật cay độc.
“Shh’’Tasia áp môi vào ông. “Chúng ta đã đồng ý rằng sẽ tha thứ và quên đi tất cả mọi chuyện mà. Đã 7 năm trôi qua rồi.’’
“Anh không thể quên’’.
“Và anh trông có vẻ cũng sẽ không thể tha thứ được’’.Tasia nhìn đăm đăm vào đôi mắt hẹp màu ngọc bích của ông và lắc nhẹ đầu. “Anh, chồng yêu quý của em, anh là người thứ hai ngoan cố nhất mà em từng được biết’’.
“Chỉ là người thứ 2 thôi hả?’’
“Em nghĩ Emma có vẻ vượt trội hơn anh ở cái tính cách bướng bỉnh và cứng đầu cứng cổ.’’.
Luke nghiêng người ôm lấy bà và cười toe toét. “Nét đặc trưng của gia đình Stokehurst’’, Luke lập luận. “Không ai trong gia đình anh có thể tránh được cái tính cứng đầu này’’.
Ông dùng sức hạ người Tasia xuống, và nhấm nháp cổ bà 1 cách say đắm trong khi bà uốn cong người bên dưới ông. “Cứng đầu và cũng rất nồng nàn…Để anh chỉ cho em thấy.’’
“Em đã biết được khả năng thuyết phục tuyệt vời của anh rồi’’. Bà nói,vừa cười vừa thở hổn hển vì khao khát.
Đột nhiên cuộc vui của cả hai bị gián đoạn vì một tiếng gõ cửa chói tai. Tasia ngước mắt nhìn về phía cửa và giật mình khi nhận ra dáng người cao gầy của Emma. Bà lách người ra khỏi vòng tay của chồng và cố gắng đứng thẳng người lên. “Emma, con yêu…’’.Bà ngập ngừng và chớp mắt khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, trắng bệch và yếu đuối, như thể đang trải qua một cú sốc kinh khủng. Luke cũng nhận ra điều đó ngay lập tức, vì thế ông đứng dậy và gọi tên con gái với giọng điệu dò hỏi.
“Xin lỗi vì đã cắt ngang’’Emma nói lạnh lùng.
“Có chuyện gì vậy?’’Tasia hỏi lo lắng. “Có chuyện gì đang xảy ra phải không?Con trông thật tệ--‘’
“Con ổn’’. Xiết chặt nắm tay, Emma thả tờ giấy bị nhàu nát ngay dưới chân Luke. Ánh sáng từ lò sưởi nhảy múa xuyên qua tờ giấy với những tia lửa lung linh màu đỏ và vàng. “Con hy vọng điều này sẽ làm hài lòng cha,Papa’’.
Im lặng,Luke nhặt lá thư lên, trong khi mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau khổ của con gái.
“Đọc đi’’,Emma nói cộc lốc. “Bức thứ đến từ Adam. Anh ấy đã từ bỏ hy vọng kết hôn với con. Anh ấy sẽ rời khỏi nước Anh một khỏang thời gian. Cảm ơn cha. Con sẽ không bao giờ có thể kết hôn với bất cứ ai.” Cơ mặt cô rung lên dữ dội. “Con sẽ không bao giờ tha thứ cho cha vì đã cướp đi cơ hội cuối cùng của con để được ai đó yêu thương’’.
Một cái nhìn trầm buồn lướt qua mặt Luke. “Adam không yêu con’’, ông nói lặng lẽ.
Môi Emma cong lên với sự giận dữ bùng nổ. “Cha là ai mà có thể quyết định điều đó? Nếu anh ấy như vậy thì sao? Nếu đó là tình yêu thật sự thì sao đây? Cha có thể chắc chắn rằng cha sẽ không phạm phải một sai lầm nào sao? Cha của con, thật cao quý, sáng suốt, khôn ngoan…những lời kết tội thật khốn kiếp khi cha cho rằng cha có thể nhìn thấu trái tim của một người đàn ông, và phán xét người khác chỉ bằng cái nhìn thoáng qua! Thật tuyệt làm sao khi tất cả những điều đó chắc chắn là không thể sai được’’.
Luke không đáp lại.
“Cha không muốn con kết hôn với bất cứ ai.’’,Emma tiếp tục với sự phẫn nộ dâng cao, “trừ phi đó là những kẻ bù nhìn yếu đuối,không xương mà cha có thể điều khiển được như cha đã làm với những người khác—‘’ “Đủ rồi,’’Tasia cắt ngang.
Emma chiếu tin nhìn đau khổ vào Tasia. “Mẹ nghĩ rằng con đang làm tổn thương cha con, đúng không? Mẹ có bị bắt buộc phải yêu ai đó để rồi lại bị tổn thương vì những lời nói của họ không—có lẽ con không có được cái vinh hạnh nằm trong danh sách những người mà Papa quan tâm đến’’.
“Không đúng’’, Luke nói, giọng ông khàn đi. “Cha yêu con, Emma’’.
“Vậy sao? Con thì lại nghĩ yêu một người có nghĩa là mong muốn cho người đó được hạnh phúc. Oh, cha có thể giữ lấy cái tiếng yêu đó của cha, Papa. Con đã nghe đủ câu nói đó trong cả cuộc đời con rồi.’’
“Emma-----‘’
“Con ghét cha’’.Cơn xúc động chóang váng chạy dọc người cô khiến cô rùng mình. Cả căn phòng chìm trong im lặng, cô quay lưng lại và bước ra khỏi phòng.