Hãy vui vì tôi không gϊếŧ ông, cô âm thầm chế giễu. “Tôi cũng yêu cầu ông trả anh ta về cho tôi.”
“Yêu cầu khác?” Giọng nói sắc nhọn với độ chính xác chết người. “Một cuộc chiến đang được trù tính, Zirra. Những tay phù thủy ưa thích của ta đã sẵn sàng tham gia vào các cuộc phiến loạn với hy vọng phá hủy giao kèo của chúng ta với loài người_ cô đã gần như làm tất cả những thứ đó một mình. Ta trừng phạt cô vì những hành động rồ dại của cô, trong khi cô tiếp tục chỉ nghĩ về bản thân mình và yêu cầu tôi ban thưởng cho cô. Câu trả lời của tôi,” ông hững hờ thêm vào, một cách thích thú, “là không. Và bất kì ai muốn giúp đỡ cô sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của ta.”
Nỗi kinh sợ đập mạnh bên trong dạ dày cô, cắt xé, rạch nát cảm giác hy vọng của cô. Cô thoáng nhìn hoàng hậu kiều diễm bên cạnh vị thầy tế tối cao. Heather là người duy nhất gây ảnh hưởng đến Percen.
Zirra cầu xin sự cứu giúp của hoàng hậu.
“Ta đồng ý với người bạn đời của ta,” Heather nói, giọng nói ngọt ngào như giai điệu bài hát trữ tình. Hầu như lơ đãng, cô vươn ra và nắm chặt bàn tay của Percen. “Cô hãy quên vấn đề này đi. Để Tristan được yên.”
Zirra cáu kỉnh, nguyền rủa họ. Tự cho mình là đúng, cứ nghĩ là họ biết cái gì là tốt nhất. Ok, cô biết cái gì là tốt nhất cho bản thân. Tristan. Chỉ trong vòng tay của anh cô mới cảm thấy xinh đẹp và mạnh mẽ. Chỉ khi anh vâng lời cô mới cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện.
Cô quay sự chú ý trở lại với vị thầy tế tối cao, và cái nhìn của họ va chạm nhau, cuộc đυ.ng độ băng giá của màu xanh với màu xanh, cơn bão biển chống lại làn gió thanh bình. “Ông đã một lần nguyền rủa chính anh trai của mình thành tảng đá. Hành động của tôi không tồi tệ hơn ông.”
“Ta đã chuộc lại những sai lầm của mình. Bây giờ anh trai sống khá hạnh phúc bên người bạn đời và con cái của họ.”
“Thế cho phép tôi chuộc lại sai lầm với Tristan. Tôi sẽ trở thành bạn đời của Tristan và cho anh ta những đứa trẻ anh mong muốn.”
“Không,” Percen nói.
Cô gần như rít lên khi cơn thịnh nộ dâng trào, sục sôi. Thật dễ dàng để lấy lại Tristan nếu như cô sở hữu quyền năng và biết nơi anh đang cư trú. Tất cả cô sẽ làm là mở ra một cơn lốc. Từ khi cô không thể, hy vọng duy nhất của cô nằm trong tay vị thầy tế tối cao. Cô phải thuyết phục ông ta giúp đỡ cô.
“Tôi đã chịu sự trừng phạt cho nhiều chu kỳ. Chắc chắn thế là đủ.”
“Không, vẫn không.” Ông dừng lại, vẻ mặt trầm ngâm. “Có lẽ ta nên thảy cô cho vị vua tối cao của loài người và cho phép ông ta trừng phạt cô.”
“Ông sẽ không dám. Vì ông không muốn ông ta biết cái gì đã xảy ra cho tên chiến binh tốt nhất của ông ta.”
“Ta dám đó, Zirra. Cá với ta không.”
Hy vọng của cô đã bị phai nhạt, khao khát khuấy động bên trong cô. Khuôn mặt đẹp trai của Tristan nhảy múa trong tâm trí cô. Cô cần anh. Phải có anh một lần nữa.Vì Tristan giống như liều thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, và đã thử rồi thì không thứ gì khác có thể thay thế. Cô ghét anh vì nhu cầu này, nhưng cô bất lực chống lại khao khát của mình.
Cô đã cố gắng nhún nhường anh, chứng minh quyền lực qua mỗi hành động của anh, nhưng mỗi ngày cô sở hữu chiếc hộp, anh đã thách thức cô. Aye, anh đã làm cơ thể cô say mê bất cứ khi nào cô yêu cầu, nhưng anh đã không bao giờ đưa ra bất cứ điều gì nhiều hơn chính thể xác mình. Anh đã nói về cái chết của cô trong khi đôi tay lướt dọc thân thể cô. Anh nhìn cô trừng trừng với lòng căm thù trong khi lưỡi liếʍ trên làn da cô. Chưa hết, những kỷ niệm về sự lộng lẫy của anh với khả năng làm cô rùng mình với niềm vui sướиɠ.
“Tristan, không gì khác hơn, là một con người. Anh ta không là gì với cô.” Heather, bản thân cô cũng là con người, nheo mắt lại. “Anh ta là con người, đúng, nhưng điều đó không làm anh ta kém đi.”
“Anh ta đã chiến đấu cho vị vua của mình,” Percen nói, “cũng như anh ta đã chiến đấu cho tôi. Anh ta gϊếŧ kẻ thù mà không do dự hay tiếc nuối. Anh trung thành và đáng tin cậy, sự kết hợp giữ vị vua có trái tim và một huyền thoại thực sự giữa bất kì chủng tộc nào. Cô vì cái gì, ngoài những thứ lý do nhỏ mọn cho xá© ŧᏂịŧ, máu và ma thuật? Well, không còn phép thuật,” ông ta thêm vào một cách tự mãn.
Mặc dù bị làm cho tổn thương và giận dữ, cô phớt lờ những lời chế nhạo của ông ta. Cô có thể đoán được, Percen muốn làm bẽ mặt mình, bởi vì cô đã từng hắt hủi, phỉ nhổ vào khuôn mặt xấu xí ấy, cũng như từ chối những cái vuốt ve, đυ.ng chạm của ông ta. Cô sẽ không để cho ông ta tổn thương tâm hồn của mình.
“Tristan là tất cả những gì cô yêu cầu,” bà ta nói. “Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng anh ta cũng là của tôi. Anh ta thuộc về tôi.” Heather phát ra tiếng cười khinh khỉnh. “Anh ta không bao giờ, và sẽ không bao giờ là của cô
Zirra nghiến răng, cau có.
“Không sợ à,” Percen nói với cô. “Một ngày nào đó anh ta sẽ trở về vùng đất của chúng ta. Tuy nhiên, anh ta sẽ trở về khi Elliea ra lệnh, và không phải một thời điểm sớm hơn.”
Niềm vui và nổi tuyệt vọng, sự thiếu kiên nhẫn và vui sướиɠ, tất cả, đập xuyên qua cô. “Nếu bây giờ ông đem anh ta trở về, tôi có thể làm anh ta yêu tôi. Tôi biết, tôi có thể. Anh ta thậm chí sẽ cảm kích ông cho việc được quay trở lại.
Một tiếng cười bùng nổ phát ra từ Percen, âm vang tàn bạo tấn công và phá hủy niềm kiêu hãnh của cô. “Tại sao cô cố chấp như vậy? Anh ta sẽ không bao giờ yêu cô. Cô không xứng đáng với anh ta.”
Tôi không xứng đáng, cô muốn hét lên thật to, mặc dù vẻ bên ngoài không dao động, nét mặt vô cảm, không bao giờ bộc lộ một chút bất ổn bên trong.
“Biến khỏi ánh mắt ta, con đàn bà kia.” Ông ta phất tay một cách uy quyền. “Làm tham của cô làm ta phát bệnh.” Nắm tay xiết chặt, hàm răng đay nghiến, cô dừng lại trong phút chốc. “Tôi sẽ tìm cách lấy lại anh ta, cá không. Tristan là của tôi. Người yêu của tôi. Tài sản của tôi. Và anh ta sẽ thuộc về tôi một lần nữa.”
Lỗ mũi Percent khịt ra một cách xấc xược, đe dọa. “Cô dám chống lại mệnh lệnh của ta?”
“Tôi dám đấy,” cô nói rõ ràng, trừng mắt nhìn ông ta. “Oh, vâng. Tôi dám chứ.”
Khi phòng hội đồng vắng bóng người, Percen liếc nhìn người bạn đời của mình, nữ hoàng của trái tim và linh hồn ông, người phụ nữ đã cứu ông khỏi sự hủy diệt. “Có lẽ ta nên gϊếŧ Zizza,” ông nói với một tiếng thở dài. “Sự phản bội của ả sẽ chỉ phát triển.”
“Con trai của chúng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài nếu ngài tổn thương cô ta.” Nỗi phiền muộn thoáng qua trên nét mặt đã có tuổi, đôi mắt nâu mở to. “Chúng ta đã làm điều đúng, gửi Tristan đi?”
“Ừm,” Một tiếng thở dài trượt qua đôi môi của ông. “Đừng lo lắng, tình yêu của ta. Ta sẽ nghĩ thứ gì đó để đối phó với Zirra, một thứ gì đó sẽ không làm con trai chúng ta buồn bực.”
Zirra nhanh chóng quay về phòng. Nắm tay xiết chặt trong chiếc áo choàng lụa, mái tóc hất tung, quất nhẹ vào lưng mỗi khi cô quay lại. Những xúc cảm đen tối đập vào cô, nóng bức và ngột ngạt như ngọn lửa cháy phừng phựt trong lò sưởi. Những đám mây nặng hạt, sấm chớp và bầu trời xám xịt, đã che phủ hết bốn mặt trời, chỉ làm cho tâm trạng của cô thêm hỗn loạn. Hét lên một tiếng, cô đá văng chiếc ghế trong đường đi và ném mọi thứ trên bàn trang điểm xuống sàn. Chiếc lọ pha lê đắt tiền bị ném vỡ, để lại những mảnh vỡ lởm chởm, trắng đυ.c trên sàn. Percen De Locke sao dám đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Oh, cô muốn trừng phạt lão ta làm sao. Phá hủy phép thuật của lão, như lão đã làm với cô. Mặc dù vậy, phép thuật của thầy tế tối cao Druinn vượt xa của cô, và cô có thể làm gì để làm tổn thương lão ta hoặc chống lại câu bùa chú của lão. Không gì cả!
Cô đã mất hết phép thuật. Cô đã mất sự kính trọng của người dân, không trở thành thứ gì hơn một câu chuyện vui để cười trong các bữa ăn. Và cô đã đánh mất Tristan, như ý muốn của anh ta.