“Cô có ngẫu nhiên có thêm một cái bánh khác không? Anh hỏi một cách hy vọng, sau khi đã nuốt mảnh vụn cuối cùng của chiếc bánh thứ 4.
“Xin lỗi. Đó là tất cả tôi có,” cô nói. “Dù sao chăng nữa thì anh làm sao có thể giữ quá nhiều thức ăn như vậy?”
“Bằng cách ăn nó.”
Cô tròn xoe mắt. “Anh làm thế nào ăn được bên trong chiếc hộp?
“Phép thuật trợ giúp cho tôi.”
Với một tiếng thở dài mãn nguyện, anh ngồi thoải mái hơn trong chiếc ghế của anh. “Bây giờ cô có thể lên lớp tôi.”
Hic, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng. “Vâng, tất nhiên.” Cô đằng hắng. “Tôi cần anh_” Chờ đã, đó không phải giọng điệu này. “Kế bên cửa tôi_” Cái này cũng không phải nốt.
“Chắc là những sức mạnh cho bài phát biểu đã không rời bỏ cô chứ.”
Sức nóng làm bỏng rát đôi má cô.
Và khi màu sắc đó đậm hơn cùng với sự thích thú của anh. Hài hước lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh, làm chúng hiện lên trong trẻo và êm dịu như đại dương lúc bình minh. “Bất cứ cái gì làm ửng hồng má cô đều gợi nên sự tò mò của tôi.”
“Nó chỉ là một cuộc hẹn hò_”
“Ồ, không. Cái này bắt đầu nghe có vẻ nghiêm trọng rồi đấy. Nếu cô muốn hỏi tôi về cuộc hẹn này của cô, sau đó cô sẽ làm theo như vậy. Tôi thậm chí có thể nói ok.
Anh đang trêu chọc cô. Julia biết thế, nhưng cứ để nó cào xới vào những dây thần kinh yếu ớt của cô mà không có sự phản đối nào. Cô khao khát tra tấn lỗ tai anh với những lời nói đay nghiến, mỉa mai. Nhưng thay vào đó, cô sử dụng giai điệu ngọt ngào nhất khi cô nói, “Trước khi tôi bắt đầu, hãy dùng cà phê của chúng ta đã. Okay?”
“Ý kiến hay,” anh nói, bắt chước thái quá giọng điệu lịch sự của cô.
Bên cạnh dáng vẻ quá sεメy, quá hoàn hảo và bậc thầy phòng the, anh còn là một diễn viên hài quái đản. Tuyệt thật.
“Tôi sẽ đem nước giải khát của cô đến ngay lập tức. Anh đứng dậy, xoay về phía máy pha cà phê, dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô lần nữa. Biểu hiện của anh đột nhiên nghiêm túc, anh nói, “Tôi đã nói cô chưa, rằng cô trong lúc đẹp vào lúc bình minh? Đôi môi cô hồng và đẫm sương, mắt cô mơ màng và cô có mùi như những cánh hoa gartina.”
“Những cánh hoa gartina có mùi như thế nào?” Cô hỏi. Làm ơn đừng để cho anh ta nói giống mùi pho mát mốc.
“Như một cơn mưa nhẹ sau một trận bão lớn.”
Lạy chúa tôi. Mặc dù anh chắc đã nói thế với mọi người phụ nữ, chủ nhân chiếc hộp của anh, nhưng Julia cảm thấy bản thân cô đang tan chảy dưới sức quyến rũ của anh, Đó là điều tuyệt vời nhất mà chưa ai từng nói với cô, và cô đang nhấm nháp từng lời nói, không vấn đề gì nếu anh thực sự có ý đó hoặc không.
“C ám ơ n,” cô nói, giọng nói hơi bị đứt đoạn.
“Không có chi.”
Trao cô cái nhìn thoáng qua khác, anh rót cho cô một tách cà phê bốc khói. Miệng cô ứa nước, nhưng không phải vì ly cà phê. Mà là vì Tristan. Anh là người đàn ông hòan toàn hoàn hảo. Cơ bắp của anh quá…ngon lành. Làn da nâu đồng sáng bóng giống như sa tanh, gợn sóng ở một số nơi, nhưng lại mềm mịn ở những chỗ khác. Đối với một người đàn ông kích cỡ của anh, anh di chuyển với sự uyển chuyển và nhanh nhẹn, điểu khiển để trông thấy cả nét thiên thần và ác quỷ trong cùng một lúc.
Và ngay lúc này, anh thuộc về cô.
Cô liếʍ môi. Cho một giây, chỉ một giây thôi, cô cho phép bản thân xé bỏ quần áo của anh trong sự tưởng tượng sâu kín nhất. Tháo bỏ dây nịt. Kéo quần xuống. Ồ, yeah! Cứ như dải lông đen hẹp dần xuống dưới đang trêu ngươi cô….quá nhiều cơ bắp uốn lượn…một vật cương cứng to lớn đang đau buốt vì cái chạm của cô. Chỉ một lúc trôi qua trước khi cô nhận thấy cái vật cương cứng to lớn trong tưởng tượng của cô thật sự lớn và căng cứng trong thực tế và đang căng ra dưới chiếc quần da đen của anh.
“Thích cái cô trông thấy không?” anh hỏi, kéo theo một tràng cười.
Ánh nhìn cô giật ra khỏi cái đũng quần của anh. Cô nhìn qua anh, qua cái cửa sổ. “Ừ, tôi chỉ_”
“Ánh mắt ngưỡng mộ?”
“Tất nhiên không. Có vài luật lệ trên hành tinh này, anh biết đó. Điều luật về việc bị trông thấy ở nơi công cộng với một_ một cái vật bị…ứ máu. Tôi chỉ đơn giản quyết định có hoặc không cho anh trích dẫn của một công dân.”
Anh trao cho cô một nụ cười trơ trẽn và cực kì quyến rũ. “Nói với tôi, rồng nhỏ. Làm thế nào để cô thích nó?”
Cô thở gấp. “Tôi không thể tin được là anh lại hỏi tôi điều đó.”
“Nó hoàn toàn là một câu hỏi ngây thơ. Tôi chỉ đơn giản muốn biết cô muốn tôi đưa nó cho cô như thế nào. Nóng bỏng? Chắc chắn là thế. Ngọt ngào?” anh nháy mắt. “Có thể. Nếu cô đòi hỏi sành sỏi.”
Cô gặp khó khăn trong việc kéo vào một hơi thở và kéo mạnh cổ áo sơ mi lên. “Thảo luận chuyện tìиɧ ɖu͙© ngay tại bàn bếp có thể không vấn đề gì ở nơi của anh, nhưng không phải ở đây.”
“Julia, Julia, Julia. Cô có ý nghĩ đen tối gì vậy. Tôi chỉ nói về thức uống của cô thôi mà. Nếu cô không thích chủ đề này, tôi chắc chắn sẽ thảo luận về chuyện tìиɧ ɖu͙© với cô.”
“Không, cám ơn anh.” Cà phê. Anh muốn biết khẩu vị về cà phê của cô như thế nào, và cô đã cho rằng anh muốn biết khẩu vị về đàn ông của cô như thế nào. Trí óc cô đáng phải định cư trong máng nước. “Tôi sẽ lấy kem và đường.”
Vài giây được kéo dài ra bởi khi anh đặt cái tách bốc khói trước mặt cô. Biết ơn vì vài giây sao nhãng, cô ngẫm nghĩ việc trả thù. Cô thổi nhè nhẹ phía trên, sau đó cho phép bản thân hớp thử một ngụm_ và gần như bị nghẹn. Đôi mắt cô ươn ướt, và cô ho sặc sụa. Đây là ly cà phê dở tệ nhất từ trước đến nay cô từng thử. Anh thậm chí đã sử dụng bộ lọc? Khϊếp quá!
Tristan thư thái bên trong chiếc ghế bên cạnh cô và xoay ghế cô cho tới khi cô đối mặt với anh. “Bây giờ cô đã có món đồ uống của mình,” anh nói.
“Yeah,” cô bảo đảm với anh, hy vọng vẻ không thích của cô vẫn được giấu kín. Cô không muốn làm tổn thương cảm xúc của anh bởi việc lăng mạ kỹ năng làm đồ uống của anh. “Tôi thích.”
Anh cười khúc khích, và tiếng khùng khục sâu lắng trút xuống cô một cách êm dịu như viên kẹo bơ bị tan chảy. “Cô có thể bắt đầu bài diễn thuyết của cô.”
Juia thở ra từ từ. Thời điểm tính toán đã tới. Hoặc là cô hỏi Tristan dạy cô làm sao để lôi cuốn được Peter, hoặc cô quên hoàn toàn kế hoạch của mình. Thế cô là một người phụ nữ hay là con gà nào?
Một cái nhìn thoáng qua vào sự hoàn hảo được đυ.c đẽo trên nét mặt của Tristan và cô biết câu trả lời của mình.
Gà. Chắc chắn là gà rồi.
Nhiều khả năng, nô ɭệ khoái lạc của cô chưa từng đối mặt với khoảnh khắc bị hắt hủi trong cuộc đời anh. Anh không biết cảm giác bị người khác lôi ra làm trò đùa, gọi anh bằng những cái tên đáng xấu hổ và chọc ghẹo anh mỗi lúc khi anh có mặt. Cô biết. Cảm xúc của cô bị giày xéo bởi những vết sẹo chằng chịt.
“Khi tôi nói chúng ta nên dùng cà phê trước,” cô nói với anh, “Tôi có ý là uống nguyên cả tách. Mặc dù ý nghĩ uống hết ly cà phê làm cô rùng mình. Sở hữu cửa hàng của riêng mình có nghĩa là cô không thể qua đêm tại bệnh viện do ngộ độc thực phẩm được.
“Tôi không muốn chờ đợi,” Tristan nói. “Tôi băn khoăn muốn tìm hiểu thêm về chuyện hẹn hò này.”
“Okay, okay.” Che giấu một cơn rùng mình khác, cô buông ly cà phê xuống. “Tôi có vài điều muốn hỏi anh.”
“Cô đã nói với tôi điều này rất nhiều lần rồi.”
“Tôi có sao?”
“Đúng thế, cô có.”
“Vậy à, cho nó qua đi.” Julia diễn tập lại trong đầu bài phát biểu của cô lần cuối. Mình có thể làm điều này, cô chỉ nghĩ điều này trước khi một cơn hoảng loạn nảy qua cơ thể cô. Nhịp tim cô tăng lên, hơi thở cô ngắt quãng và thất thường. “Có phải ánh sáng chiếu qua cửa sổ đột nhiên sáng hơn? “Anh có thích những cuộn bánh quế không?” cô thốt ra. “Không à. Thế còn bánh sừng bò thì sao? Tôi tự tay làm chúng đó.”