Tristan cố gắng không để lời xin lỗi nồng nàn của cô ảnh hưởng tới anh, nhưng nó thấm vào xương anh như mật ngọt của cánh hoa gartina. Anh chưa bao giờ chứng kiến thứ gì giống thế này, như thể sự quan tâm chân thật đến những cảm xúc của anh làm hoang mang anh. “Tôi mong muốn được giải thích tại sao cô không thích tôi theo cách đó.”
“Anh chỉ là…ừm, anh đeo một thanh kiếm.” Ngón tay run rẩy, cô chỉ vào “móng vuốt” của anh.
À, cô sợ lưỡi gươm to lớn của anh.
Điệu bộ màu mè làm anh cười thầm. Phụ nữ ở mọi thế giới đã tôn thờ vũ khí của anh, bám vào sự nguy hiểm và kích động mà nó thêm vào dụ dỗ họ. Vì lợi ích của Julia, anh buông ra một tiếng thở dài, kẹp chặt lấy “móng vuốt” bởi cán cuả nó và tháo nó ra từ thắt lưng anh.
“Một lưỡi gươm thì khó có thể là một thứ để sợ,” anh nói với cô. “Khi tôi sống ở Imperia, tôi đeo nhiều vũ khí trên khắp cơ thể của tôi.”
“Thánh thần ơi. Tại sao?”
“Tất nhiên là để gϊếŧ những kẻ địch của tôi.”
Cô chớp mắt. “Làm ơn nói cho tôi biết là anh đang đùa.”
“Không cần phải lo lắng.” anh mỉm cười trấn an. “cô không phải là kẻ thù của tôi.”
“Ít nhất tôi cũng biết ơn vì điều đó.”
“Cô sẽ sớm biết ơn vì nhiều thứ,” anh thì thầm. Miếng kim loại màu bạc lấp lánh khi anh đặt vũ khí của anh trên bàn_ đủ gần để anh chỉ vươn tới nó khi anh cần nó. Anh cong một bên chân mày. “Điều này có làm cô hài lòng?”
Sự khuây khỏa của cô quét qua căn phòng như một lực có thể cảm thấy được. “Vâng, cảm ơn anh.”
“Cô luôn được chào đón.” Sự chống đối này của cô với anh đã bị phá hủy hoàn toàn, cô sẽ muốn anh theo cách đó. Anh chắc chắn như thế. Cô xác nhận những suy nghĩ của anh bằng cách làm ướt đôi môi đón-lấy-tôi-ngay của cô với đầu lưỡi
Không thể ngăn chặn hành động đó, anh hít vào một hơi. Anh , thèm khát cái cách chiếc lưỡi hồng đó thoáng qua, không thể chớp mắt, càng không thể nhìn đi chỗ khác. Háng anh căng ra một cách đau đớn đầy nɧu͙© ɖu͙©, và anh đấu tranh cho một làn sóng bối rối. Hơn sáu trăm năm đã trôi qua từ khi anh trải qua sự cương cứng không báo trước_ và bây giờ anh lại như thế bởi vì một cái lưỡi nhỏ tuyệt vời. Chuyện đó quả là sốc.
“Bây giờ chúng ta đã có mọi thứ được giải quyết,” cô nói, vươn xuống và chộp lấy hộp trang sức của anh trong tay, “Chúng ta có thể lên giường. Nếu anh theo tôi…” Cô quay lại và đi, lắc lư hông trong nhịp điệu kêu gọi một cuộc giao phối.
Một cuộc gọi mà anh luôn có ý định đáp lại.
Chương 4
Chủ nhân không bao giờ sai.
Với một cái nhìn duy nhất tới “móng vuốt”, Tristan lê bước theo sau Julia. Anh tiếp tục quan sát cặp mông cô khi cô di chuyển. Rất đẹp. Thực sự rất đẹp. Thề với Chúa, anh muốn cặp hông đó bên dưới anh…bao phủ anh…bên cạnh anh.
Anh thực sự thích thú chuyện lên giường với một người phụ nữ. Anh vẫn bị sốc bởi sự thật đó.
Bởi những câu nói kế tiếp, cô rõ ràng phấn khích như anh. “Tôi rất sẵn sàng lên giường,” cô thì thầm.
“Tôi cũng vậy, rồng nhỏ,” anh nói. “Tôi cũng vậy.”
Họ đi qua một căn phòng nhồi nhét đầy những món đồ cổ. Những bức tranh, búp bê và sách. Trang sức, ấm trà, chảo và những đồ đạc linh tinh bằng thủy tinh. Anh không được quá hăm hở đánh mất bản thân trong cơ thể Julia, nhưng anh muốn được khám phá thiên đường này. Nhưng anh quyết định, điều đó sẽ được chờ cho tới khi anh và Julia tìm thấy sự giải thoát. Hai lần.
Cô đột ngột dừng lại ngay giữa căn phòng và quay sang đối mặt với anh. “Nhắm mắt lại.”
Anh làm ngay lập tức mà không hỏi gì, và ghét bản thân vì điều đó, nhưng trong những năm qua anh đã học rất tốt những bài học của mình. Lần lượt, tuân theo lời nguyền, và kế đó là guan ren của anh, hoặc sẽ trải qua đau khổ, khó chịu. Anh nghe thấy tiếng kêu sột soạt của giấy, tiếng cào của…thứ gì đó. Người phụ nữ này đang làm cái gì vậy?
“Bây giờ anh có thể mở mắt ra,” cô nói
Cô đang đứng trước mặt anh như thể cô đã không di chuyển, nhưng cô không còn cầm cái hộp, và cô nhướng mắt lên nhìn anh cứ như cô trông đợi anh lẩn đi mất. Anh không có. Làm sao anh có thể? Giấu cái hộp là hành động của một người phụ nữ thông minh. Anh không thể đếm được bao nhiêu người phụ nữ tham lam, ham muốn dâʍ ɖu͙© đã đánh cắp anh_ có lẽ bởi vì anh không còn quan tâm anh thuộc về ai nữa.
“Lối này,” cô nói, tiếp tục cuộc hành trình của cô. Cô dẫn anh vào trong một hành lang tối, hẹp. Không có những vật rẻ tiền ở đây, chỉ có những ánh nến phản phất lên những bức tường. Một mùi hương êm dịu, ngọt ngào, như đường và gia vị, lan tỏa trong không khí. Từ đây, Julia chỉ anh thấy bên trong căn phòng ngủ nhỏ nhắn.
“Đây là nơi anh sẽ ngủ,” cô nói với anh.
Anh liếc nhìn xung quanh, vào những món đồ trang trí nội thất. Cái tủ bằng gỗ tùng bách đỏ, bàn trang điểm, rèm cửa màu rượu vang và những chiếc gối được điểm xuyến bằng màu xanh lam. “Đó là loại động vật gì? Anh hỏi, chỉ tới bức tường phía xa nơi con thú bằng thạch cao mọc lên những chiếc lá xanh.
“Đó là cái bệ cây hình con voi”
“Và đó là gì?” Cau mày, kinh sợ trước câu trả lời của cô, anh chỉ tới cái vật hình thù như một cái hộp nhỏ.
“Đó là giường,” cô nói với anh. Giống như anh đã nghi ngờ. “Một đứa con nít sẽ không nằm vừa trong cái vật kì cục này, nói chi hai người lớn.”
“Anh_ anh ngủ một mình mà.” Cô nói. “Cái giường đủ lớn cho một người.”
Cô bắt đầu cắn môi, một hành động anh đang bắt đầu ghê tởm nhiều như anh thích nó. Đôi môi của cô thật dễ thu hút sự chú ý_ căng đầy, mềm mại và hồng. Chúng là thứ làm người đàn ông sẵn sàn chiến đấu với một ngàn quân thù vì một nụ hôn duy nhất, và Tristan thề với Elliea rằng lần tới cô sẽ tiếp tục gặm nhấm những miếng mong manh đó, anh sẽ làm dịu chúng với cách duy nhất mà anh biết làm thế nào_ với lưỡi của mình.
“Không. Tôi sẽ không ngủ một mình. Tôi sẽ ngủ với cô.”
Đôi mắt cô phóng xung quanh căn phòng như con vật bị mắc bẫy tìm kiếm lối thoát. “Tôi nghĩ anh đã hiểu việc bố trí chỗ ngủ.”
“Tôi hiểu rằng tôi không muốn thỏa mãn cô trong một nơi nhỏ thế này. Chúng ta phải tìm một phòng lớn hơn kể từ khi tôi định đưa cô tới cực đỉnh hơn và hơn nữa.
“Cực đỉnh?” cô tạo ra một âm thanh bóp nghẹn trong cổ họng, thậm chí bao phủ hai tay quanh cổ. “Hơn và hơn nữa?” âm thanh bị bóp nghẹn hơn
Anh ta đã sợ hãi cô bị nghẹt thở? Lo lắng cuốn qua anh, anh đập vào giữa vai cô.
“Tôi…khoẻ…cám ơn…anh…dừng lại!”
Anh làm theo hướng dẫn, mặc dù bàn tay anh vẫn còn nán lại trên lưng cô. “Cô không hề hấn gì chứ?”
Cô cong lưng, sau đó vặn hông, vận động từng đốt sống. “Ngoại trừ vài cái xương bị gãy,” cô nói lạnh lùng, “Tôi không sao.”
Gãy vài cái xương?Tristan rà tay lên xuống cơ thể cô. Và đó là những gì một cơ thể có, tất cả những đường cong mềm mại, tròn trịa nữ tính. Vai cô nhỏ và mãnh dẻ, hông cô mềm mại và khiêu gợi. Bộ ngực cô đầy đặn và săn chắc, và những cái gò căng tròn tràn ngập trong đôi tay anh. Núʍ ѵú cô màu hồng, hay là nâu, hay là một màu ở giữa?
Anh vuốt ve một đỉnh nhọn với đầu ngón tay của mình. Cô hít vào một hơi nhưng không một lần thốt ra lời kháng cự. Được khuyến khích, anh lần ngón tay sang một đỉnh khác. “Xương của cô không cảm thấy bị gãy,” anh thì thầm, để cho hơi ấm của hơi thở phà vào tai cô.
“Tôi đùa đấy,” cô nói, những lời nói chỉ vừa đủ thoát ra.
“Vậy cô có khỏe không?”
Cô gật đầu, cắn vào môi dưới. “Hứa.”
Cô ở đây, cắn môi lần nữa. Người đàn ông luôn kiểm chứng lời nói, Tristan nghiêng xuống cho đến khi môi anh vừa vặn gần sát xuống cô. “Tôi rất vui khi nghe điều này…bởi vì bây giờ tôi sắp nếm cô.”
Cô không giật khỏi cái túm chặt của anh, cũng không cố gắng đẩy anh ra. Cô chỉ chớp mắt, nhướng lên nhìn anh cứ như anh đang nói tiếng nước ngoài. Sau đó đôi mắt cô mở to. “Tôi không chắc_”