Chương 4: Ta không cần nàng giả mù sa mưa

Nếu đã không phải phàm nhân, Lạc Dao cũng không có ý định ở lại, tác dụng che giấu khí tức của ô che trời này có giới hạn thời gian, một khi thần lực trong ô cạn kiệt, nó sẽ chỉ là một chiếc ô giấy bình thường.

Nàng muốn rời đi, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Huyền y nam tử này đã nghiền nát bảy tám Ma tộc cấp cao bằng tay không, sức mạnh của hắn là không thể đo lường được, nàng không chắc liệu đối phương có chú ý đến mình hay không.

“Hắn vừa nhìn thấy ta phải không?”

"Có lẽ là không, ánh mắt của hắn nhìn về phía sau ngươi."

Tiểu Già vẫn đang nhìn chằm chằm để đánh giá hắn, tâm tư đều đổ dồn vào hắn: “Trạng thái của mỹ nhân này thật kỳ lạ, rất mạnh lại cũng rất yếu, ừm… hắc khí trên người hắn thật kỳ lạ!”

Lạc Dao cũng nhìn sang.

Xung quanh đầy huyết nhục, rừng trúc xanh mướt bị nhuộm tới không thể nhận ra, chỉ có hồ kim quang vẫn tỏa sáng rực rỡ, như ánh mặt trời xuyên qua trời đêm, mạnh mẽ rửa sạch bụi bẩn, làm bầu trời trong xanh.

Màu da của huyền y nam tử càng lúc càng lạnh hơn, ở dưới ánh sáng vàng không những không hề ấm lên chút nào mà còn lộ ra một màu trắng xanh đậm hơn, như thể đang chống chọi với hàn khí.

Hắc khí xung quanh hắn rất kỳ lạ, huyền y kia giống như bình thường lại bắt đầu tỏa ra cái gì đó màu đen chuyển động xung quanh, không phải ở dạng sương mù mà ở dạng chất lỏng dày đặc, lan tràn tạo ra một cảm giác rùng rợn kỳ quái.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lạc Dao đang đứng yên bất động.

Đôi mắt đen lạnh lùng, làn da trắng như tuyết và đôi môi mỏng đẹp lạ thường, cả người hắn giống như một thanh kiếm băng tuyệt đẹp được rút ra khỏi vỏ, cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng mỏng manh đến khó hiểu.

Trái tim của Lạc Dao đông cứng lại.

Tiểu Già cũng hít một hơi thật sâu.

Chỉ trong chốc lát, người đàn ông thu ánh mắt lại, dường như không nhìn thấy gì.

Tiếng nước chảy ào ào vang lên, người đàn ông mặc đồ đen bước vào trong hồ kim quang trông như dung nham.

Ánh sáng vàng rung chuyển mạnh đến mức phát nổ, rất nhanh sau đó bao quanh, giống như những yêu tinh nhỏ bé, nhảy vào bóng tối đậm đặc đến mức không thể hòa tan được.

Nam tử kia hơi ngẩng đầu tựa vào mép hồ, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng lông mày lại nhíu chặt hơn, đôi môi đầy màu sắc đột nhiên tái nhợt.

Tiểu Già sợ hãi, run rẩy nói: “Đúng là hắn không nhìn thấy ngươi, nhưng trực giác của hắn rất nhạy bén.”

Lạc Dao: "Đi thôi."

Thừa dịp tình trạng của hắn còn không rõ, rời đi càng sớm càng tốt, khả năng cao là hồ kim quang kia có thể giúp hắn hồi phục... rất nguy hiểm, nàng không nên chọc tới.

Lạc Dao run rẩy muốn đi khỏi hồ kim quang, nhưng ngay khi nàng nhấc chân lên, cơ thể nàng di chuyển theo hướng ngược lại và đi thẳng về phía hồ kim quang.

Tiểu Già nói: "Chủ nhân, ngươi đi sai đường rồi!"

Lạc Dao trả lời nó: "Ta không thể kiểm soát cơ thể của mình."

Nàng chợt dừng lại, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nếu bước thêm một bước nữa, nàng sẽ bước vào hồ kim quang này.

Lạc Dao hít sâu một hơi: “Hắn đang khống chế thân thể của ta?”

Tiểu Già: “Tình trạng hắn bây giờ rất tệ, ngay cả ngươi cũng không nhìn thấy được thì làm sao có thể khống chế được?”

Lạc Dao: “Cái hồ kim quang này có vấn đề, hình như…”

Tiểu Già có chút lo lắng, ngắt lời nàng: "Chủ nhân, thần lực của ta không đủ, không thể che chở ngươi lâu!"

Lạc Dao siết chặt tay cầm ô, nàng bước lên cũng không được mà luid cũng không xong.

Tiểu Già nảy ra một ý tưởng nói: "Nếu đi ngược chiều không được thì chúng ta thử bước đến xem sao? Có lẽ là kiểu kết giới đảo ngược nào đó."

Lạc Dao không nghĩ như vậy, nàng nói: “Không phải kết giới, có cái gì hấp dẫn ta bước vào.”

Tiểu Già càng lo lắng hơn: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta thực sự không thể trụ lâu được nữa!"

Lạc Dao lắc đầu, rút ngọn lửa nhỏ gắn trên ô ra.

Tiểu Già không thể quá sức, cái ô này không thể bị hư hỏng nặng nữa.

Gần như ngay lập tức, một lưỡi kiếm đen mỏng bay qua không trung, Lạc Dao đã chuẩn bị tinh thần nên miễn cưỡng tránh được đòn chí mạng này.

Mặc dù Lạc Dao không có thần cốt nhưng trong hai trăm năm qua, Thanh Phục thần đế cũng đã tìm cho nàng vô số công pháp kỳ diệu, nàng nhàn rỗi không có việc gì nên học được không ít công pháp bảo mệnh.

Cho dù không thể đánh bại hắn, nàng vẫn có thể trốn thoát.

Nam tử trong hồ kim quang mở mắt nhìn thẳng vào nàng, lúc đầu, trong đôi mắt đen của hắn có sát khí nồng nàn, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, sát khí biến mất như thể bị ánh sáng vàng trong hồ đánh tan, không còn lại chút nào.

Lạc Dao có cảm giác gì đó không thể giải thích được trong l*иg ngực, nàng vội vàng nghiêm túc nói: "Xin lỗi, ta chỉ là đi ngang qua đây, không có ý mạo phạm, nhưng cái hồ kim quang này hình như..."

"Vèo" một tiếng.

Ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay Lạc Dao vậy mà lại bị hút vào hồ kim quang.

Tiếng hét của Tiểu Già vẫn còn vang vọng bên tai Lạc Dao, nàng vội vàng chạy tới vớt nó ra, nhưng lại cảm nhận được một lực hút cực lớn, khiến Lạc Dao rơi vào trong hồ kim quang.

Huyền y nam tử đứng lên, đôi môi mỏng mấp máy như đang nói điều gì đó.

Lạc Dao hoàn toàn không nghe rõ, nàng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng ở miệng và mũi, nàng vất vả mới có thể đứng dậy khỏi làn nước, lại nhìn thấy một màn vô cùng khϊếp sợ.

Kim quang rực rỡ đang tiến lại gần nàng, mọi tia sáng như mặt trời rực rỡ ở phía chân trời đều lao về phía chiếc ô giấy mỏng quanh eo nàng.

Tiểu Già liên tục kêu gào.

Lạc Dao cảm thấy vừa đau lòng vừa sốt ruột, nhưng không thể làm gì được.

Cho đến khi toàn bộ ánh sáng vàng đổ vào chiếc ô giấy, xung quanh chìm vào bóng tối.

Hồ kim quang đã không còn, khu vực xung quanh được thay thế bằng hồ nước được một màn sương đen rắn chắc bao phủ.

Lạc Dao sửng sốt, đầu óc trống rỗng--

Kim quang này rõ ràng là thánh vật huyền y nam tử dùng để chữa lành vết thương, nhưng chiếc ô chết tiệt của nàng đã vô tình ăn mất.

Này còn nói gì mà vô tình đi ngang qua, không có ý mạo phạm nữa chứ?

Đây rõ ràng là cố ý trộm bảo vật của người khác, trong thoại bản, người như nàng lúc này nhất định sẽ bị xử chết!

Lạc Dao ngẩng đầu nhìn huyền y nam tử gần trong gang tấc, cười khổ nói: "Trong chuyện này có chút hiểu lầm, ta không hề muốn... được rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp khôi phục lại hồ kim quang, hy vọng ngươi có thể cho ta chút thời gian.”

Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt dường như quên chớp, hình bóng nàng phản chiếu trong đôi mắt đen như mực, bóng tối trong đó tràn ngập, như thể sắp nuốt chửng nàng.

"Nàng đi đi."

Lạc Dao có chút khó hiểu.

Nam tử nhắm mắt lại, nguồn năng lượng đen đậm đặc mang đến cho hắn sự đau đớn tột cùng, trong giọng điệu lạnh lùng của hắn có chút tổn thương: “Ta không cần nàng giả mù sa mưa.”

---------------

Tác giả có lời muốn nói: đoán xem người đầu tiên xuất hiện là ai nào~