Chương 19
Hai người đồng hành trong suốt cuộc hành trình, đây là lần đầu tiên, nàng thức trễ một mình.
Dùng xong bữa tối, Long Khiếu Thiên đem nàng đưa tới nơi đây, muốn nàng tại đây chờ hắn, hắn nói tối nay hắn sẽ đi hái Hùng Thất.
Nàng không biết nên tin tưởng hắn hay không? Cố ý đem nàng đưa đến một đỉnh núi khác, nếu hắn thật sự là muốn đi hái Hùng Thất, vì sao không thể mang nàng đi cùng?
Hắn nói Hùng Thất sinh trưởng nơi có chướng khí cùng độc trùng, vì an toàn của hắn, cho nên không thể mang theo nàng.
Nhưng là…… Có cần đem nàng đưa đến một nơi xa như vậy không? Nàng muốn tin tưởng hắn, nhưng khi nhớ đến ban ngày có một đám nữ nhân gợi cảm yêu diễm, liên tiếp liếc mắt đưa tình với hắn, trong lòng liền có một hờn dỗi nói không nên lời.
Nói không chừng việc này chính là hắn lấy cớ, kỳ thật hắn là vì hưởng diễm phúc, mượn cớ rời khỏi nàng, để hưởng phúc phần lớn này.
Dù sao cũng không liên quan chuyện của nàng, nhưng tại sao nàng lại lo lắng không yên, buồn bực như có trăm ngàn con kiến đang chui rúc khắp cơ thể nàng, hay có một tảng đá ngàn cân đang đè trước ngực, rất khó chịu?
Hắn dù sao cũng là một nam tử huyết khí cường thịnh, mỹ nữ trước mặt, sao không động tâm?
Nàng để ý? Không, nàng không cần, nàng chính là muốn đến lấy Hùng Thất mà thôi, về phần hắn muốn làm cái gì, đều cùng nàng không quan hệ, nhưng vì sao trong lòng ẩn ẩn cảm thấy đau đớn?
Đời này, nàng chưa từng tâm phiền ý loạn như thế, đang cầm sách thuốc trên tay, lại xem không được một chữ, muốn viết dược thảo kinh, lại ngay cả một ý tưởng cũng không nghĩ ra.
Nàng là làm sao vậy? Một chút cũng không giống chính mình.
Nha! Không nghĩ , đi ngủ đi, tốt nhất là nên ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, không thèm nghĩ đến cái tên nam nhân phụ bạc!
Đang muốn thổi tắt ngọn đèn, cửa bổng nhiên bị bung ra, làm cho Thi Dược Nhi hoảng sợ, cả kinh trừng mắt nhìn Long Khiếu Thiên toàn thân đẫm máu, mặt mày xanh mét.
“ Trời ơi! Ngươi ──”
Một tiếng kịch vang lên, Long Khiếu Thiên ngã quỳ trên mặt đất, chỉ kém là không ngất xỉu, Thi Dược Nhi vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“ Sao lại thế này? Toàn thân ngươi bị làm sao vậy?”
“ Dược Nhi, ngươi xem, ta mang cái gì về này?” Long Khiếu Thiên từ trong ngực lấy ra một gốc cây hoa hồng, kia đúng là Hùng Thất không hơn không kém. “ Vui không, đây là cái mà ngươi muốn nhất .” Bên môi tràn đầy máu tươi, hắn cư nhiên còn cười được.
“ Ngươi làm sao có thể trở thành như vậy?”
“ Tên sắc kia quỷ muốn dùng ngươi đến đổi, ta không chịu.”
“ Cho nên ngươi đến hái trộm ?”
Hắn sửa chữa. “ Hoa này cũng không phải thuộc về nhà hắn , mỗi người đều có thể hái, hắn chiếm lấy hoa này, vốn là không hợp lí…… Nôn!” hắn nhịn không được phun ra một búng to máu đen.
Thi Dược Nhi cả người chấn động, rốt cục hiểu được, nguyên lai hắn đã sớm có kế hoạch rồi, tối nay đi trộm Hùng Thất, cũng trong lòng biết rõ ràng phải mạo hiểm sinh mệnh, nguy hiểm, cho nên mới cố ý rời khỏi nàng, hắn làm như vậy, hoàn toàn là không nghĩ cho nàng lâm vào nguy hiểm.
Thoáng chốc trong cơ thể nhiệt huyết cuồn cuộn, hốc mắt của nàng đỏ ửng.
“ Ngốc nghếch! Ta tuy rằng muốn Hùng Thất, nhưng không bảo ngươi dùng mạng đi đổi nha!」
Không! Nàng không thể để hắn chết! Nàng muốn hắn còn sống! Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng sợ hãi mất đi một người như thế, đối với sinh mệnh của bất kì ai kể cả nàng nàng đều xem nhẹ, nhưng nàng lại để ý đến sự sống chết của hắn.
Bỗng dưng hiểu được, trên thế gian này, bởi vì có hắn, mới trở nên có ý nghĩa, nếu mất đi hắn, nàng không biết những ngày sau này nên sống như thế nào? Nàng muốn hắn làm bạn cùng mình đi khắp thiên sơn vạn thủy, nàng muốn dựa vào bả vai dày rộng của hắn, muốn nằm ở trong lòng ấm áp của hắn, mặc kệ mưa gió, nàng đều muốn ở cạnh bên hắn.
“ Ngươi đang khóc?”
“ Không có, là ngươi hoa mắt .”
“ Không, ta không hoa mắt…… Ngươi khóc……”
“ Lúc này ngươi còn có tâm tình để cười?”
“ Ngươi đang lo lắng cho ta…… Ta thật là cao hứng…… Dược Nhi…… Dược Nhi……” Bàn tay to thô ráp, khẽ vuốt nhè nhẹ lên gương mặt kiều diễm động lòng người, giúp nàng lau đi nước mắt, tiếp theo cánh tay mềm nhũn, rơi xuống.
Hắn nhắm mắt lại, mất đi tri giác, bên môi vẫn nở nụ cười đầy thõa mãn.
Vì cứu hắn, Thi Dược Nhi đã xuất hết những tuyệt học y dược mà nàng đã nghiên cứu trong suốt cuộc đời nàng, cũng cơ hồ khóc khô nước mắt.
Khi toàn thân của Long Khiếu Thiên run rẩy, thân mình lạnh như băng, giống như đã mất nữa sinh mạng, nàng vẫn không ngừng không ngớt nghĩ biện pháp trị liệu hắn.
Cũng may mắn nàng thường làm y dược thí nghiệm, ngoài hốt thuốc theo đúng bệnh, đối phó với loại vu độc biến hóa kì lạ này, không thể dùng dược liệu thông thường để giải, nàng tự hỏi mình hay là dùng phương pháp lấy độc trị độc biết đâu sẽ sinh ra hiệu nghiệm bất ngờ.
Chưa từng thấy người nào có sinh mạng lớn như hắn vậy, có lẽ mạng hắn thật sự chưa tận, nên khi dùng phuong pháp lấy độc trị độc lại có hiệu quả.
Ba ngày trước, hắn không ngừng nôn ra máu đen, mỗi lần nôn, màu tím bầm của độc dược trên mặt hắnmỗi lần tan một ít, dần dần sắc mặt của hắn tốt lên, tuy rằng vẫn còn xanh xám không có chút máu, nhưng so với lú trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tiếp theo, hắn bắt đầu phát sốt, nói lời vô nghĩa không ngừng, vài thứ, nàng phải ép hắn nuốt độc dược do chính nàng tự bào chế. Có lẽ là dược tính quá mạnh mẽ, cũng có lẽ là vị thuốc kí©h thí©ɧ quá mạnh, thần trí không rõ ràng, hắn toàn phun ra, còn ói đầy trên người nàng, nàng đành phải không ngừng cố gắng, tiếp tục đút cho hắn, cho đến khi hắn nuốt vào bụng mới thôi, bởi vậy thường thường mỗi lần đút thuốc thường phải mất vài canh giờ.
Một ngày một ngày lại trôi qua, hắn rốt cục đã hạ sốt, cũng không nói mê sảng nữa, mà nàng, rốt cục mệt đến suy sụp .
Khi Long Khiếu Thiên mở to mắt, ánh nhìn đầu tiên mà hắn nhìn thấy, đó là gương mặt mà suốt đời này hắn không thể nào quên được, đang tựa vào bên cạnh hắn ngủ mê man.
Hắn không cần biết mình đang sống hay chết, chỉ cần đôi mắt hắn có thể nhìn thấy được nàng, đã hưởng thụ đủ niềm vui sướиɠ rồi.
Nàng đã ngủ ở bên cạnh hắn, dường như đã chăm sóc hắn lâu rồi , trên gương mặt đầy vẻ mỏi mệt tiều tụy, sợi tóc cũng rối loạn, nhưng trong mắt hắn, nàng vẫn luôn luôn xinh đẹp.
Vì chiếu cố hắn, nói vậy nàng nhất định đã chịu không ít đau khổ đi? Có thể làm cho nàng lo lắng canh giữ ở bên cạnh như thế, là chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Trên gương mặt nàng còn vương lại dấu vết nước mắt chưa khô, càng làm hắn thêm chắc chắn rằng hắn không nằm mơ.
Nàng đã khóc vì hắn, đương nhiên là nàng để ý hắn, một chữ thật hay nha, nàng để ý hắn.
Tay hắn lặng lẽ xoa nhẹ lên gương mặt đang ngủ say sưa, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc rối, vô cùng quyến luyến và sủng ái , thật cẩn thận , khẽ vuốt nhẹ lên gương mặt trắng mịn như trẻ con.
Nhưng động tác nhẹ nhàng đã quấy nhiễu giai nhân.
*************************
Đôi mắt đẹp còn mơ ngủ chậm rãi mở ra, nhìn lên thấy hắn, đầu tiên là kinh ngạc, trong đôi mắt vốn lạnh lùng của nàng hiện lên chút kinh hỉ, lập tức choàng tỉnh.
“ Ngươi tỉnh?”
“ Ừm.” Miệng hắn bất giác nhếch lên một nụ cười yếu ớt.
Thi Dược Nhi lập tức tỉnh ngủ hồi phục lại tinh thần, hết sức chăm chú giúp hắn bắt mạch, sau khi cẩn thận chẩn đoán, mi tâm đang nhíu lại lo lắng rốt cuộc cũng đã giãn ra, nhẹ nhàng thở một hơi.
“ Tâm mạch ổn định, nhưng nguyên khí tổn thương nặng, thân mình suy yếu, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng, sau thời gian, có thể bình phục, ta đi nấu vài chén thuốc bổ cho ngươi dùng.” Nói xong, khẽ đứng dậy đi điều chế dược liệu, nhưng một bàn tay to trước khi nàng kịp rời đi nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng sửng sốt dừng lại, trố mắt nhìn hắn.
“ Thực xin lỗi, để ngươi phải bận tâm lo lắng như vậy, hại ngươi ngủ không đủ.”
“ Không phải lúc này.” Nàng nhẹ nhàng bâng quơ đáp lời, muốn rút tay lại, lại phát hiện hắn nắm thật chặt, không có ý muốn buông tay, không khỏi buồn bực.
“ Để đôi mắt xinh đẹp của ngươi vì ta mà khóc đỏ cả mắt, ta thật sự có lỗi.”
“ Ta mới không có.”
Không có? Không cần phải là thiên tài cũng nhìn thấy, gương mặt của nàng ít nhất đã vài ngày còn chưa được nghỉ ngơi, còn có hai mắt sưng đỏ, tất cả đều là bằng chứng nàng lo lắng cho hắn.
“ Ta biết ngươi có, ngươi sợ ta chết, ngươi để ý ta đúng hay không?”
Người này cần phải nói mới hiểu sao? Trong lòng đều biết thì được rồi, thật sự là!
“ Ngươi giúp ta lấy Hùng Thất, ta đương nhiên muốn toàn lực cứu ngươi, ân tình như thế này đâu phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” ( chuyện đương nhiên.)
Đáng giận, người này không phải nguyên khí tổn thương nặng nề sao? Như thế nào khí lực còn lớn như vậy, dám cầm tay nàng, không cho nàng đi.
“A!” nàng khẽ kêu một tiếng, đột nhiên tới dùng sức, đem nàng mang vào trong lòng, nàng bị vây bởi hơi thở nóng rực của hắn, bị nhiệt độ cơ thể của hắn vây quanh . “ Làm cái gì vậy?” Nàng nhẹ nhàng giãy dụa, trừng mắt nhìn hắn đáy mắt hàm chứa ý cười.
“ Dược Nhi, thừa nhận là ngươi thích ta, như vậy khó khăn lắm sao?”
“ Ai thích ngươi .”
Thật sự là trợn to mắt nói dối, nàng có thể vì hắn tiều tụy, vì hắn tan nát cõi lòng, vì hắn rơi lệ, lại cố tình không chịu từ miệng thốt ra rằng nàng đang để ý hắn.
Hắn ánh mắt chuyển sang sâu thẳm, giống như muốn xuyên thấu trong nội tâm của nàng. “ Kỳ thật lúc ta hôn mê mấy ngày nay, có đôi khi ta cũng không phải hoàn toàn không có ý thức .”
Hắn cảm thấy thân hình mỹ nhân trong lòng hắn cứng lại, nhưng mà lời nói từ miệng thật bình tĩnh lạnh lùng.
“ Thì tính sao?”
Hắn trong mắt ý cười càng sâu . “ Có người không ngừng gọi tên của ta, cảnh cáo ta không được phép bỏ nàng, còn nói nếu dám không cố gắng chống đỡ để sống, sẽ hận ta cả đời.”
“…… Ngươi là đang nằm mơ?” Ánh mắt nàng né tránh, giả vờ như bình tĩnh thản nhiên.
“ Ta còn nghe được người kia nói, chỉ cần ta không chết, bất luận yêu cầu cái gì, nàng cũng sẽ đáp ứng.”
Nàng nhịn không được hít sâu. Lúc ấy trong tình thế cấp bách, nàng nhất thời nóng vội liền thốt ra, cả đầu chỉ muốn , chính là hy vọng hắn có thể cố gắng kiên trì, trong lòng nghĩ hắn đang hôn mê, không thể tưởng được hắn cư nhiên một chữ cũng không quên còn nhớ rất kỹ.
Quái! Hắn không phải trúng vu độc sao? Sinh mệnh đang bị đe dọa nghiêm trọng, rõ ràng thần trí không rõ, cư nhiên nhớ rõ như vậy rõ ràng!
Quái! Hắn không phải trúng vu độc sao? Sinh mệnh đang bị đe dọa nghiêm trọng, rõ ràng thần trí không rõ, cư nhiên nhớ rõ như vậy rõ ràng!
“ Ngươi nhất định là trúng độc quá sâu, xuất hiện ảo giác .”
Hắn lắc đầu. “ Ta thực khẳng định, người nói những lời này, chính là ở trước mặt ta đến chết vẫn còn mạnh miệng.”
Nàng thật hy vọng nơi này có cái hang lớn có thể chui xuống, nhưng hai gò má ửng hồng sớm bán đứng chính mình, hắn lại cố tình ôm nhanh như vậy, làm cho nàng ngay cả cơ hội né tránh cũng không có.
Trời ơi, hắn thật sự là yêu gương mặt ửng hồng của nàng chết mất. Có thể làm cho nàng mất bình tĩnh thật tốt, điều này làm cho hắn lại chắc chắn, mình hiện diện ở trong lòng của nàng là chân thật .
Không gỡ ra đôi tay cứng như sắt của hắn, nàng đành phải giận dỗi chất vấn: “ Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
“ Lời nói đã thốt ra có làm được không, ngươi có muốn đổi ý không?”
Sự sợ hãi trên mặt nàng, giống như nàng có ý định đổi ý.
Hắn thở dài. “ Ai nha, ta đã biết, ngươi nói chuyện không giữ lời……”
“ Ai nói ? Ta đương nhiên nói sẽ giữ lời mà.” Nàng ngước cằm lên, mất hứng khi thấy hắn nói như vậy nàng.
“ Nói như vậy, mặc kệ ta đưa ra yêu cầu gì, ngươi đều sẽ đáp ứng?”
Nàng do dự một chút, có chút không yên bất an, cuối cùng cũng gật đầu kiên quyết. “ Được, lời nói đã thốt ra, không thể thu hồi, có yêu cầu gì, ngươi nói đi.”
Một bàn tay, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, khàn khàn nói: “ Ta muốn cái gì? Ngươi đã biết từ lâu.”
Đôi mắt hắn mang đầy khát vọng, làm nàng bên tai nóng bỏng, mười ngón tay cơ bản không hiểu sao cứ nắm chéo áo, ánh mắt cũng không biết nên nên nhìn vào chổ nào cho phải.
Phân vân im lặng một lúc lâu, dường như hạ quyết tâm ── Được rồi, một lời nói ra, tứ mã nan truy, gắt gao nhắm mắt lại, bộ dạng tùy hắn xử trí.
Trời biết hắn muốn nàng nhiều đến như thế nào, nhưng nếu hắn thật sự làm như vậy, không giống với hành vi của một đại trượng phu quang minh lỗi lạc, huống chi nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ hy sinh vì nghĩa lớn như nàng, hắn làm sao có thể đành tâm, liền quyết định.
“ Quên đi, cứng rắn buộc người khác làm chuyện người ta không muốn, không phải là hành động của đại trượng phu.” Hắn Long Khiếu Thiên cũng không phải là loại người tiểu nhân thừa cơ hội chiếm tiện nghi người ta.
Có đôi khi, hắn thực hận chính mình sao quá chính trực! Tốt tiện nghi không chiếm, cứng rắn phải làm quân tử, làm khổ chính mình một thân dục hỏa sôi sục, sớm hay muộn hắn cũng sẽ hậm hực mà chết.
“ Ta…… Đâu nói không muốn……”
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thẳng nàng, mà nàng sớm e lệ không biết như thế nào cho phải, người này lại chính là mở to hai mắt, chậm chạp không có hành động, xấu hổ nàng nhịn không được sẳng giọng: “ Ngươi rốt cuộc muốn hay không, không cần thì thôi .” Nói xong xoay người muốn rời khỏi. ( Quảng Hằng: Sax, em chết với hai anh chị này mất thôi.)
Nhưng chưa bước được một bước, đã bị một đôi cánh tay cứng như sắt kéo lại, ngã vào vòng ôm ấp nóng bỏng kia, khẽ nhếch cánh môi, ngay cả kinh hô đều không kịp, đã bị hắn cúi xuống hôn mãnh liệt.
Giai nhân trong lòng, là nóng , là e lệ , cũng là cam tâm tình nguyện , kinh hỉ này làm cho hắn rốt cuộc không thể ức chế du͙© vọиɠ đã tích tụ lâu ngày.
Hắn hôn nồng nhiệt đầy chiếm hữu khiêu gợi, cơ hồ muốn bao trùm lấy nàng, bàn tay to lớn của hắn sờ loạn ở trên người nàng, cách quần áo, thăm dò đường cong mềm mại của nàng.
Hắn hôn vừa ôn nhu vừa kí©ɧ ŧìиɧ, mang theo khát vọng cùng xâm lược, bàn tay dò dẫm từng bước từng bước lên phía trên, cuối cùng dừng lại trước bộ ngực mềm mại tròn trịa của nàng.
Trái tim của nàng cơ hồ muốn nhảy ra ngoài, sợ hãi muốn chạy trốn, lại vừa thích hắn làm càn, những nơi bị hắn chạm đến đều dấy lên một ngọn lửa nóng, không kiềm chế nổi.
Bạc môi dọc theo cái gáy trắng mịn màng của nàng, một tấc một tấc vừa hôn vừa cắn nhẹ nhẹ, làm nàng không tự chủ được run rẩy, mười ngón nắm bắt vạt áo hắn, hảo nhanh hảo nhanh……
Trên làn da trắng hồng như tuyết, có rất nhiều dấu ấn đỏ hồng đều là kiệt tác của hắn, nam nhân này rốt cuộc là đang hôn nàng, hay là ăn nàng? Mê ly suy nghĩ đã không còn phân biệt rõ ràng lắm, chỉ nghe hơi thở dồn dập cũng nhịp đạp mạnh mẽ của hai trái tim.
Hôn sâu thật sâu, mãi cho đến khi nàng ý thức được, người đang nằm trong vòng tay của hắn, còn hắn thì nằm đè lên thân thể nàng thân thể nóng bỏng cuồng nhiệt của hắn như muốn thiêu cháy nàng, đột nhiên nàng cảm thấy một trận gió mát ùa tới, nhìn xuống thì áo của nàng đã tuột xuống đến eo, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa, mà hắn đang ôn nhu hôn nhẹ lên, làm nàng cả người không tự chủ được run lên.
Giống như có một cái gì đó nghẹn ngay tại cổ, muốn thốt lên thành tiếng, nhưng nàng ráng kềm chế lại, lí trí cực lực bảo không nên, nhưng khi hắn dùng đầu lưỡi ấm nóng của hắn, liếʍ nhẹ lên nụ hoa mẫn cảm ở ngực nàng chơi đùa, nàng nhịn không được hít sâu một hơi, nơi yết hầu yêu liều rên lên một tiếng ưm, càng như tăng thêm sức mạnh cho hắn.
Khi hắn thoát luôn lớp quần áo gây trở ngại, một khố cứng ngắc lạnh lẽo từ người nàng rơi xuống đất.
Long Khiếu Thiên giật mình dừng lại, nhìn kỹ, bắt gặp một khối ngọc bội, đúng là hắn đã đưa phượng ngọc cho nàng, nhịn không được kinh ngạc.
“ Ta đã nghĩ ngươi đã bỏ nó lại tại biệt viện Vương gia rồi.”
“ Ta vẫn luôn mang theo nó.” Nàng xấu hổ nói nhỏ.
Chuyện này chứng tỏ nàng đã để ý đến hắn từ lâu, những châu báu trang sức không mang theo, chỉ mang theo duy nhất khối phượng ngọc này, bởi vì đây là vật đính ước hắn tặng cho nàng, ý nghĩa phi phàm.
Hắn cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, nguyên khí tăng nhiều, không cần dùng đan dược, bởi vì nàng, là loại thuốc tốt nhất dành cho hắn.
“ Dược Nhi……”
Đang lúc hắn khó kìm lòng nổi, như muốn hòa tan cùng vẻ xinh đẹp mỹ miều của nàng, nhưng vẫn còn tồn tại một tia cảnh giác cuối cùng, hắn lắng tai nghe dù chỉ một tiếng động rất nhỏ nhưng vẫn phát hiện được có điều bất thường. ( Quảng Hằng: Ta hựn mấy người phá đám nhe…)
Mạnh, hắn dừng lại động tác, kéo quần áo của nàng lên che khuất da thịt trắng noãn nà của nàng lại, bảo hộ ở sau người, toàn bộ tinh thần cảnh giới nhìn bốn phía.
“ Khiếu Thiên?” vẫn còn chìm đắm trong cơn mê say, nàng khó hiểu khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh thấu xương của hắn.
“Có người.”
Nàng sửng sốt, vội vã kéo vạt áo chủa mình lại, cũng lấy lại tinh thần, khẩn trương nói: “ Bọn họ đuổi tới?”
“ Không phải.” Hắn không cảm giác được sát khí, cho nên chắc chắn không phải là người của Lam Điệp Cốc, nhưng thực xác định, có người đang rình xem bọn họ.
Một người? Không đúng, là hai người.
Long Khiếu Thiên lặng lẽ cầm đại đao, để phòng ngừa bất trắc, cho dù phải hy sinh tính mạng, hắn cũng muốn bảo hộ Dược Nhi.
“ Các hạ là người nào, thỉnh hiện thân.” Hắn trầm giọng nói với người đang giấu mặt.
Chỉ chốc lát sau, trên nóc nhà truyền những giọng nói rất nhỏ.
“ Xem, đều là ngươi, hít thở quá mạnh, mới có thể bị phát hiện.”
“ Là tại ngươi nuốt nước miếng bị nghe được, còn dám trách ta?”
“ Đã sớm nói với ngươi không cần đến gần như vậy.”
“ Ngươi chính mình cũng nói quá xa thấy không rõ lắm a.”
Vừa nghe đến thanh âm quen thuộc này, Thi Dược Nhi không cần đoán cũng biết là ai .
Nàng mặt đỏ bừng buồn bực ra lệnh: “ Hai người các ngươi mau xuống đây cho ta.”
Long Khiếu Thiên vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn nàng. “ Ngươi biết họ?”
“ Ta thật hy vọng không biết.”
Trên nóc nhà truyền đến cười khẽ đối đáp.
“ Đúng vậy, chúng tôi không biết.”
“ Đúng, đúng, coi như chúng tôi không tồn tại, mời hai vị tiếp tục.”
“ Nói hưu nói vượn, nếu không xuống dưới này, ta cả đời không thèm để ý tới hai ngươi!” Thi Dược Nhi vừa giận vừa thẹn nói.
“ Ai nha, không được.”
“ Đừng nóng giận, chúng ta xuống liền mà .”
Chỉ trong nháy mắt, hai bóng người lắc mình tới, đứng ở trước mặt bọn họ, là hai cô nương xinh đẹp hơn người, một người thì đang thè lưỡi, một người cười hì hì, một đôi mắt đẹp nhanh nhạy trong suốt, toàn tò mò nhìn chằm chằm Long Khiếu Thiên, nhiệt tình chào hỏi.
“ Xin chào a.”
Long Khiếu Thiên quay đầu nghi hoặc hỏi Dược Nhi. “ Các nàng là……”
Không đợi Dược Nhi trả lời, hai người thực tự động xưng tên.
“ Ta gọi là Tô Dung Nhi, là sư tỉ của Dược Nhi.”
“ Ta là Thủy Linh Nhi, sư muội của Dược Nhi.”
Thì ra Dược Nhi có sư tỷ muội a! Long Khiếu Thiên mày giương lên.
Đối với thân thế của Dược Nhi, hắn vẫn rất ngạc nhiên, nhưng Dược Nhi trời sanh tính lặng yên ít lời, chưa bao giờ nói về chuyện của mình, nay xuất hiện hai sư tỷ muội, vừa mới mẻ lại tò mò, hơn nữa từ ánh nhìn đầu tiên, hắn liền đối hai nha đầu buồn cười này có hảo cảm, cảm giác thật sảng khoái.
Hắn chắp tay nói: “ Tại hạ là Long Môn bảo bảo chủ Long Khiếu Thiên.”
“ Long đại ca!” Hai người ăn ý nhất trí kêu to, không hề xấu hổ, dễ gọi quả thực giống đã quen biết từ tám trăm năm trước vậy.
Long Khiếu Thiên thoáng chốc cảm thấy thực sự vui vẻ. “ Hai vị cô nương kêu ta một tiếng đại ca, về sau chính là muội tử của ta.” Hắn trời sanh tính hào sảng không câu nệ, cũng thích nhất là quen biết những người không câu nệ tiểu tiết giống hắn. ( Không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt)
“ Dạ, đại ca!”
Hắn nhịn không được cười ha ha. “ Thật muốn không được nha, Dược Nhi cư nhiên sao lại có hai sư tỷ muội sảng khoái khôi hài như thế này nhỉ?”
Dược Nhi hừ lạnh. “ Khôi hài? Mới là lạ, hai nàng là hai tiểu yêu tinh quỷ quái bướng bỉnh, thích nhất là tìm phiền toái, làm đại ca các nàng, về sau ngươi sẽ hiểu.” Nàng đã mười sáu năm làm nhị sư tỉ, hiểu nhất Dung Nhi cùng Linh nhi có bao nhiêu sự hoạt bát bướng bỉnh, cùng sự mạo hiểm của các nàng, cũng không phải là lên trời xuống biển đơn giản như vậy có thể thỏa mãn các nàng, muốn cùng các nàng ở cùng một chỗ, phải có một trái tim mạnh mẽ một chút mới được.
Nhưng mà nghĩ lại có một chuyện mà nàng vẫn chưa rõ.
“ Hai ngươi sao lại ở đây?”
“ Chúng ta đến tìm ngươi nha, hắc, ngươi cũng thật khó tìm nha, chúng ta một đường hỏi thăm, trèo non lội suối, không thể tưởng được ngươi cư nhiên chạy đến TâyNamnày.”
“ Đúng vậy, chúng ta vốn không hiểu được, bằng sức lực của ngươi, làm sao có thể đi đến nơi khó khăn thâm sơn cùng cốc như thế này, thì ra là có cao nhân bảo hộ nha.” Nói xong, vừa cười hì hì nhìn về phía vị Long đại ca tướng mạo đường đường, nghĩ rằng nhị sư tỉ ánh mắt thật tốt, nhìn một cái liền chọn trúng Long Môn bảo bảo chủ, Long Môn bảo uy danh hiển hách, các nàng đã được nghe danh.
Thi Dược Nhi vẫn cảm thấy không hiểu như cũ. “ Ta có nói với sư phụ, cho ta thời gian một năm đi tìm Hùng Thất, một năm còn chưa tới, tai sao hai ngươi lại đến tìm ta ?”
Dung Nhi cùng Linh nhi liếc mắt nhìn nhau, mới nói: “ Kỳ thật là chúng ta tự mình muốn xuống núi tìm đến ngươi .”
“ Tìm ta? Hai ngươi không ở bên cạnh hầu hạ phu quân, lại xuống núi tới tìm ta, lại phát sinh chuyện gì nữa đây?”
Quả nhiên vẫn là Dược Nhi hiểu biết các nàng nhất, cái gì đều không thể gạt được nàng, cho nên nói, nữ nhân tri kỷ vẫn là nữ nhân, vì thế các nàng đem những chuyện oan ức mấy ngày nay tích lũy trong bụng, toàn bộ nói cho hảo tỷ muội nghe……
“ Đừng nhắc đến hai tên hỗn đản đó nữa , chúng ta không bao giờ để ý đến bọn hắn nữa.”
“ Đúng vật chúng ta là vì giận bọn họ,nên bỏ trốn đến đây.”
“ Sao lại thế này?”
“ Hừ, nói đi nói lại, còn không phải là vì ──”
Vì Sở Ân cùng Đoàn Ngự Thạch như nước với không thể ở gần nhau , vì bọn họ không thể sống hòa bình cùng nhau, vì bọn họ ba ngày thì đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, mỗi ngày quyền cước so chiêu là chuyện bình thường, cứ ba ngày thì đấu một trận, cho dù sư phụ có thể áp chế bọn họ, nhưng không cách nào dập được chiến hỏa đang hừng hực.
Lúc này sư phụ đi Nam Hải, không có người áp chế được bọn họ, toàn bộ Tiên Sơn bị bọn họ đánh muốn tan tác, mỗi ngày sống trong sự phập phồng lo sợ, hại hai nữ nhân rốt cục chịu không nổi, tức giận đến trốn đi, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, hơn nữa chạy trốn không thấy bóng người.
Thi Dược Nhi mặt toát mồ hôi nói: “ Tức giận đến trốn đi? Theo ta thấy, chỉ có cách duy nhất này hai người mới có thể giải quyết chuyện kia, dùng sự mất tích phân tán lực chú ý của bọn họ, để bọn họ lo mà tìm kiếm các ngươi, mà không còn thời gian chém gϊếŧ lẫn nhau.”
Tô Dung Nhi cùng Thủy Linh Nhi nhịn không được dùng ánh mắt kính nể, chăm chú nhìn nàng.
“ Dược Nhi ~~ vẫn là ngươi hiểu chúng ta nhất ~~”
“ A! Nói chuyện thì đước rồi, không nên động một tí là chạy đến hôn ta!” Thi Dược Nhi vội vàng trốn sau lưng Long Khiếu Thiên, miễn cho hai nữ nhân lại muốn dùng nước miếng làm dơ mặt của nàng, ghê tởm muốn chết.
Thủy Linh Nhi khoa trương thở dài, đối Tô Dung Nhi nói: “ Nàng không cần chúng ta hôn đâu.”
Tô Dung Nhi cũng rất ăn ý ra vẻ cảm khái. “ Người ta hiện tại chỉ một người có thể hôn thôi, đương nhiên ghét bỏ chúng ta .”
“ Hai người các ngươi, nếu ta không dùng độc thuốc các ngươi mới là lạ!”
“ Cứu mạng nha!” Hai người thét một tiếng chói tai , tự động dạt ra hai bên, cười to trốn vòng quanh phòng, mà Dược Nhi thì đuổi theo phía sau vui cười tức giận mắng.
Long Khiếu Thiên bật cười ôm giai nhân, cảm thấy có thể hiểu được, cảm tình của ba người là rất tốt, mới có thể như thế vui vẻ náo loạn như thế, mà hắn cũng nhìn thấy được một mặt khác của Dược Nhi, kinh hỉ phát hiện, thì ra nàng cũng nghịch ngợm, cũng giống một tiểu cô nương náo loạn như vậy.
Một trận cười đùa sau đó, Long Khiếu Thiên uống vào chén thuốc mà Thi Dược Nhi hầm chế, không bao lâu thì buồn ngủ, tĩnh dưỡng được một ngày, hôm sau, bốn người liền ra đi.
Tô Dung Nhi cùng Thủy Linh Nhi mới rời đi Tiên Sơn, còn chưa muốn trở về.còn Thi Dược Nhi vì đã lấy được Hùng Thất liền muốn trở về Tiên Sơn, Thi Dược Nhi bởi vì hai vị sư tỷ muội yêu cầu quá không từ chối được, đành phải đáp ứng đi Long Môn bảo trước.
Như vậy cũng tốt, đợi Khiếu Thiên khôi phục nguyên khí, có Dung Nhi cùng Linh nhi làm bạn, ở trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, vì thế bốn người, bước trên đường hướng về phía Long Môn bảo.
****************************
Bù phần hôm qua cắt mất một đoạn
“ Ta không sao.”
“ Còn nói không có việc gì?! Ngươi sắc mặt tái nhợt, thân mình lạnh ngắt, là trúng vu độc, trời ơi, vu độc này ta chưa từng giải qua, cũng không biết được có thể cứu ngươi được hay không?”
Đưa hắn đến nằm trên giường, nàng xuất ra sở hữu dược liệu, nghĩ rằng hắn ăn qua giải độc hoàn của mình, hơn nữa nội lực thâm hậu, sức sống mạnh mẽ, chắc là có thể chống đỡ tiếp tục; Muốn là nghĩ như vậy, nhưng hai tay của nàng cũng không vững mà phát run! Đã cứu nhiều người như vậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi, sợ chính mình cứu không được hắn.
Nếu hắn chết, nàng phải làm sao bây giờ?