Chương 5: Hiệp nghị hôn nhân

Sáng hôm sau tỉnh lại, lúc ngồi ở trước bàn ăn, Cố Thanh Nhan không nói một lời, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, đêm qua thật sự quá quá quá mất mặt, vậy mà cô lại có thể làm chuyện phóng đãng như thế chỉ vì kích động.

Chẳng qua, hiện tại hình như Thẩm Sơ Bạch mới là người đang nóng nảy ấy chứ, gương mặt kia như đang sợ người ta nhìn không ra anh đang tức giận, nhưng thật không khéo, Cố Thanh Nhan vẫn đang chìm trong sự xấu hổ lại chẳng hề phát hiện.

“Sao lại ăn chậm thế.” Thẩm Sơ Bạch buông chén đũa, phát ra tiếng động lớn, nhìn về phía Cố Thanh Nhan.

“Chuyện này...” Cố Thanh Nhan cũng không thèm nhìn anh, cúi đầu nói: “Hình như không muốn ăn lắm.”

Một lát sau, dường như Cố Thanh Nhan nghĩ đến chuyện gì đó, mở miệng hỏi Thẩm Sơ Bạch: “Thẩm Sơ Bạch, có phải trong phòng này không có ai biết quan hệ của chúng ta đúng không?”

Động tác của Thẩm Sơ Bạch hơi dừng lại, vẻ mặt không có gì khác thường, nói: “Có chuyện gì à, sao lại hỏi như thế?”

Cố Thanh Nhan dựa lưng vào ghế, thở dài một tiếng, nói: “Haiz, bọn họ cứ mở miệng ra là Cố tiểu thư, có phải không biết chuyện chúng ta sắp kết hôn hay không?”

Câu này khiến cho Thẩm Sơ Bạch nắm chặt tay, tâm trạng hoàn toàn bị phá hỏng, đè nén lửa giận, nói: “Ai muốn cùng em kết hôn?”

Cố Thanh Nhan lập tức ngồi thẳng, một đôi mắt to có thần chớp chớp nhìn về phía Thẩm Sơ Bạch, chớp rồi lại chớp, cô vốn dĩ cho rằng, Thẩm Sơ Bạch cho cô ở lại chính là đã đồng ý với yêu cầu của cô, không nghĩ tới anh vậy mà không chịu đáp ứng.

“Hừ, được rồi, đợi một lát nữa em sẽ ra ngoài một chuyến, lấy thứ khiến anh không thể không đồng ý, sau đó...”

“Tùy em.” Thẩm Sơ Bạch đứng lên, quay đầu rời đi.

Vì sao chỉ cần cô nhắc đến chuyện kết hôn, mặt anh liền biến sắc?

...

Cố Thanh Nhan trở về căn nhà thuê cũ một chuyến, giải quyết chuyện cho thuê phòng ốc, thu dọn một số đồ vật còn dư lại, xác nhận mọi việc ổn thỏa, sau cẩn thận kiểm tra một chút đồ vật cô kẹp ở trong sách, phát hiện nó vẫn còn ở phía dưới liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đây chính thứ khiến cô phải cầu xin chủ nhà hiện tại vài ngày, đối phương mới chịu du di, để cho cô đến vứt đi một số vật dụng không cần thiết ở trong ngăn kéo.

Sau khi Cố Thanh Nhan rời đi, liền quẹo qua siêu thị mua một cuộn băng dính loại nhỏ, sau đó mới trở về nhà Thẩm Sơ Bạch.

Cô ngồi trước bàn nghiêm túc mày mò khá lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới dừng lại việc trên tay, cầm lấy di động bắt máy.

“Alo” nghe giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu kia điện thoại, đột nhiên trong lòng Cố Thanh Nhan trầm xuống.

“Ba.”

“Ba đã kiểm tra một chút về tình trạng tài chính của công ty, thời gian có thể chống đỡ không nhiều lắm, Kỷ tiên sinh nói ông ta sẽ dựa theo trình tự hợp đồng để làm, nhưng nếu con...”

“Ba, không phải con đã nói với ba rồi sao, bây giờ con đang rất cố gắng, ba phải tin tưởng con, đành để ba phải uất ức cố gắng chống đỡ thêm một chút.”

“Haiz, tình huống bên này không phải là quá lạc quan, nếu kế hoạch của con thật sự không được, con vẫn nên trở về đi.” Giọng nói của ba trong điện thoại dường như đã trở nên già hơn rất nhiều, khiến cho lòng Cố Thanh Nhan cũng trở nên chua xót.

Cố Thanh Nhan đồng ý một tiếng, thất thần cúp điện thoại, nhìn về phía tờ giấy nằm trên mặt bàn.

***

Thẩm Sơ Bạch trở về vào buổi tối, Cố Thanh Nhan trước sau bám theo anh nịnh nọt một cách khác thường, anh vào thư phòng cô cũng nhắm mắt theo vào.

“Cái đó… đến chừng nào thì anh rảnh?” Giọng điệu của Cố Thanh Nhan cực kỳ cẩn thận, dù sao cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt thối của Thẩm Sơ Bạch lúc sáng.

“Đến hôm ăn Tết.”

Cố Thanh Nhan bị nghẹn đến mức tức khắc không còn muốn nói chuyện nữa, cô thật sự muốn biết bản thân đã chọc giận anh từ lúc nào vậy. Nhưng nghĩ tới nhiệm vụ cô phải hoàn thành trong hôm nay, cô lại lấy lại tinh thần.

“Ừm, như vậy à, em vẫn nên rót cho anh một cốc nước!”

“Không cần.” Thẩm Sơ Bạch tạm thời gác lại công việc, dựa người về phía sau, nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Cố Thanh Nhan, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Thật ra em chỉ muốn cho anh xem chút đồ thôi.” Trên tay Cố Thanh Nhan là một tập tài liệu, cô nhẹ nhàng lắc lư nó một chút.

Thẩm Sơ Bạch nhìn thấy, nói: “Đem lại đây đi.”

Ngữ điệu của anh chẳng khác gì một hoàng đế cao cao tại thượng đang phân phó tiểu thái giám trình cống phẩm lên, Cố Thanh Nhan một bên thuận theo đưa tài liệu qua, một bên âm thầm trợn trắng mắt.

Thẩm Sơ Bạch mở tài liệu ra, nhìn thấy bên trong là một tờ giấy bị xé nhỏ phải dùng băng dính dính lại. Mày đẹp của anh nhăn lại, thấy rõ ràng chữ viết quen thuộc ở bên trên, liền ném nó về phía thùng rác không chút do dự.

“Này này này, anh làm gì đó” Cố Thanh Nhan vội vàng đoạt lấy tờ giấy kia, bảo vệ trong ngực, nói: “Đây chính là hiệp nghị hôn nhân năm đó chúng ta từng viết đấy, anh có muốn bội ước cũng không thể phá hư nó được!”

Lúc này Thẩm Sơ Bạch chỉ cảm thấy huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, đau nhói từng đợt, nói: “Cố Thanh Nhan, hiệp nghị này do chính tay em xé đi, la lối khóc lóc cầu xin dì và mẹ anh hủy bỏ nó, nó đã sớm không còn hiệu lực rồi.”

“Không có khả năng đó, anh...không thể đổi ý!”

Nghe cô nói xem, rõ ràng cô mới là người đổi ý trước.

Đầu Thẩm Sơ Bạch đầy vạch đen, nói: “Em thích thì cứ tự mình giữ lấy.” Sau đó liền trực tiếp vòng qua cô rồi rời đi.

“Không được, anh nói cho rõ ràng, anh không thể đi” Cố Thanh Nhan thả tờ giấy kia ra, chạy chậm tiến lên giữ chặt lấy áo của Thẩm Sơ Bạch, muốn ngăn anh lại.

Thẩm Sơ Bạch quả thật đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn cô.

“Được, nếu một hai em phải làm thế, vậy trước hết để anh kiểm tra hàng đã.”

***

*Xé bỏ hiệp nghị hôn nhân.

Lúc trước mẹ Cố với mẹ Thẩm cảm thấy mọi phương diện của hai đứa trẻ này cực kỳ thích hợp, ăn nhịp với nhau, đã tiền trảm hậu tấu cho Cố Thanh Nhan và Thẩm Sơ Bạch đính hôn.

Mẹ Cố sợ Cố Thanh Nhan lúc đó đang ở trong thời kỳ phản nghịch sẽ làm bừa, đã nửa dỗ nửa lừa bắt cô ký hiệp nghị, nhưng thật ra phía bên Thẩm gia lại vô cùng thuận lợi, vốn dĩ hiệp nghị kia đã được xác định xong rồi, nhưng sau khi Cố Thanh Nhan biết được sự thật, sống chết không thuận theo, mở ngăn kéo lấy tờ giấy kia ra rồi xé thành từng mảnh nhỏ, còn ở trước mặt hai mẹ và Thẩm Sơ Bạch, lớn tiếng hét: “Con mới không gả cho lão già này đâu!”, cuối cùng chuyện hôn nhân này xem như đổ vỡ.

Vào ban đêm, Cố Thanh Nhan vẫn luôn lo lắng đã ngủ say, mà ở Thẩm gia, Thẩm Sơ Bạch lại mất ngủ.

Thẩm Sơ Bạch: Ý của cô là đang chê mình nhiều tuổi, lớn hơn cô rất nhiều sao?

Có khả năng hiện tại cô còn nhỏ, không nghĩ tới chuyện này.

Chẳng lẽ là vì hôm trước anh đoạt mất chocolate của cô, khiến cô tức giận rồi? Lần sau xuất ngoại lại mua cho cô thêm vài hộp nữa là được rồi.

Ngày hôm sau lúc Thẩm Sơ Bạch đến công ty.

“Boss, tối hôm qua anh không ngủ hay sao mà quầng thâm mắt lại đen như thế chứ?”

“Cút!”