Chương 4: Quyến rũ

Anh dựa vào khung cửa, chặn Cố Thanh Nhan đang xách theo bao lớn bao nhỏ trước cửa phòng ngủ, dù bận vẫn ung dung hỏi cô: “Mua gì thế?”

Thấy Cố Thanh Nhan cúi đầu không nói, Thẩm Sơ Bạch rũ mắt nhìn vào túi.

“Anh biết thương hiệu này.” Liên hệ một góc vải ren màu đen Cố Thanh Nhan giấu không kỹ đang nằm lộ ở một góc trong túi, “Nội y tình thú?” Cái này chắc không phải là bí tịch Cố Thanh Nhan lén học được đâu nhỉ…

Cố Thanh Nhan đỏ mặt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không cần anh quan tâm.”

“Ừm, xem ra anh đoán đúng rồi,” Thẩm Sơ Bạch dùng ngón trỏ sờ sờ cằm, “Chẳng qua ren đen không hợp với em, anh thích em mặc đồ ren hồng phấn hơn…”

“Anh biến…” Cố Thanh Nhan thẹn quá thành giận đang chuẩn bị mắng anh biếи ŧɦái, lại nghĩ đến đại kế hôn nhân của mình còn phải dựa vào người đàn ông trước mặt này, bây giờ chọc giận anh cũng không tốt lắm.

Thẩm Sơ Bạch nhướng mày: “Hửm?”

“…Anh đẹp trai hơn rồi, ha ha a…” Dường như sợ anh không tin còn phối hợp thêm vài tiếng cười lúng túng.

Thẩm Sơ Bạch gật đầu: “Cảm ơn.”

“Thật ra em mặc ren màu gì cũng được, anh đều thích.”

Cố Thanh Nhan trộm trợn trắng mắt, sau đó đi về phòng.

“Đúng rồi, anh đã cho người dọn hết đồ đạc cho em rồi, ngày mai em dọn ra ngoài đi.”

Sau khi sửng sốt vài giây, Cố Thanh Nhan dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Sơ Bạch, nói: “Không phải chúng ta đã nói chuyện xong rồi sao?”

“Anh đổi ý.”

Trong nháy mắt Cố Thanh Nhan trở nên héo úa hẳn, cô mới về nước được gần một tháng, hợp đồng thuê nhà ngày mai sẽ hết hạn, hiện tại Thẩm Sơ Bạch lại muốn đuổi cô đi …

Thấy cô gái nhỏ nhíu mày có vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa, chẳng khác nào chú thỏ nhỏ thường vểnh tai thì nay hai cái tai lại rũ xuống, Thẩm Sơ Bạch ho khan một tiếng, nói: “Thôi vậy, cho phép em tạm thời ở lại thêm vài ngày.”

Hai lỗ tai của con thỏ nhỏ tên Cố Thanh Nhan một lần nữa vểnh lên, dùng sức gật đầu, rồi chạy vào phòng ngủ, sợ anh lại đổi ý. Thẩm Sơ Bạch xoay người nhìn về phía Cố Thanh Nhan đang dọn dẹp lại đồ đạc bên trong phòng ngủ, ánh mắt dần dần trở nên thâm.

Buổi tối Cố Thanh Nhan lăn qua lộn lại trên giường một giờ đồng hồ vẫn không thay nội y tình thú đang cầm trên tay, vừa nãy cô cẩn thận nhìn lại, một lớp vải đen mỏng như cánh ve, mặc cũng như không mặc, hơn nữa nói không chừng hôm nay Thẩm Sơ Bạch cũng không ngủ ở phòng này ấy chứ.

Thế nhưng ngay lập tức sự thật đã chứng minh cô suy nghĩ nhiều.

Thẩm Sơ Bạch tiến vào, đóng cửa lại, ngay cả một câu mở đầu cũng không thèm nói, đã bắt đầu cởi cúc áo.

“Không phải… anh, từ từ đã…” Tiết tấu này quá nhanh khiến cho đầu cô hơi chơi choáng váng.

Thẩm Sơ Bạch cởi xong cúc áo sơ mi, tiện tay ném một cái lên giá áo, sau đó đôi chân dài bước vài bước về phía Cố Thanh Nhan, dùng tay đè Cố Thanh Nhan đang định bò dậy xuống, mà Cố Thanh Nhan giãy giụa vài ba cái rồi cũng không động đậy nữa.

Anh liếc mắt nhìn về phía bộ đồ ren đen trên tay cô, nói: “Anh cho rằng… Em định mời anh.”

Cố Thanh Nhan vội vàng giấu bộ nội y tình thú kia ra phía sau, coi như không có chuyện gì.

“Như vậy đi, để anh kiểm tra xem kết quả của việc nghiên cứu học tập cả buổi sáng hôm nay của em như thế nào rồi, em đưa “bài tập” đây cho anh?” Thẩm Sơ Bạch xấu xa cười cười, Cố Thanh Nhan đã hiểu rõ người đàn ông giảo hoạt này đã biết chuyện cô lên mạng tra tư liệu, còn nói cái gì mà giao bài tập chứ, nhớ lại đủ chuyện lúc còn nhỏ, rõ ràng anh đang cố ý.

Thẩm Sơ Bạch tới gần cô, hôn môi lên vài sợi tóc vương trên trán cô, tầm mắt của Cố Thanh Nhan không chịu khống chế nhìn một đường xuống dưới, ngừng ở đường cong rõ ràng đang lộ ra, cơ bụng rắn chắc săn lại, không cốt khí nuốt nước miếng.

Thẩm Sơ Bạch ôm lấy eo cô, hai bầu ngực mềm mại ở phía trước cứ thế mà bị người đàn ông đó đè xuống, bị ép thành hình dáng ái muội.

Thẩm Sơ Bạch tìm được đôi môi hồng nhuận của cô, chậm rãi hôn lên, trong lúc hôn còn cắn cắn môi dưới của cô, cảm nhận được cả người cô run lên, sau đó vừa lòng dây dưa, cuốn lấy đầu lưỡi tinh xảo của cô

Lưỡi người đàn ông mang theo vài phần bá đạo, ở trong miệng đảo qua đảo lại, công phá thành trì, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ của cô không cho cô trốn, hô hấp của hai người dần dần hòa vào nhau.

Tim của Cố Thanh Nhan đập vừa nhanh vừa mạnh, l*иg ngực lên xuống phập phồng, nhũ thịt mềm mại cùng với đầṳ ѵú đã cương cứng từ lâu cách một lớp quần áo ma sát với ngực Thẩm Sơ Bạch, người đàn ông chỉ cảm thấy máu nóng trong người dường như sôi trào.

Thẩm Sơ Bạch ngẩng đầu rời đi đồng thời véo nhẹ lên eo của Cố Thanh Nhan, cả người cô gái nhỏ này ngay lập tức xụi lơ, ngã vào trong ngực anh.

“Ngọt ghê, xem ra hương vị trà chiều của em không tồi.” Cảm thấy mỹ mãn sau khi được hôn cô gái nhỏ, Thẩm Sơ Bạch còn không quên ý xấu trêu chọc cô, cực kỳ muốn nhìn thấy chú mèo hoang nhỏ này lộ ra móng vuốt.

Dường như cô gái nhỏ giận thật, ngực phập phồng tức giận còn chưa bình ổn liền tức giận trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ tràn đầy sức sống khiến cho tâm trạng của Thâm Sơ Bạch tốt hơn hẳn.

Thừa dịp anh không để ý, Cố Thanh Nhan đột nhiên nhào về phía anh, bất ngờ ngậm lấy một bên vυ" của anh, cắn một cái cho hả giận.

Thẩm Sơ Bạch kinh ngạc, xem ra mèo hoang nhỏ không chỉ lộ móng vuốt, còn lộ cả răng nanh đáng yêu nữa.

Cô gái nhỏ cũng không vội vàng lui về phía sau, vừa liếʍ vừa cắn, cân nhắc một hồi lâu, phát hiện người đàn ông cũng không phát ra tiếng rên đè nén như trong sách viết, ngược lại còn đè đầu cô như đang cổ vũ.

Thẩm Sơ Bạch không cần nghĩ cũng biết khuôn mặt nhỏ đang chôn trước ngực anh lúc này đã đỏ như quả táo chín, nhưng cô liếʍ thật sự rất thoải mái, anh lại giấu diếm phản ứng động tình của cơ thể.

Khuôn mặt hồng hồng của Cố Thanh Nhan lui về sau, tránh khỏi cái nhìn chăm chú của anh, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Làm… Bài tập trả cho anh.” Sau đó ngay lập tức cầm lấy gối lông dưới thân che đầu lại, trực tiếp nằm xuống.

Cảm giác trống rỗng hư không vốn không nên thuộc về anh trong nháy mắt lại tụ hội ở nơi mà Cố Thanh Nhan vừa liếʍ qua.

Anh thuận tiện cúi đầu nhìn vật đã cứng lên giữa hai chân mình.

Mẹ nó…

——————

* Bài tập

Từ nhiều năm trước, hai nhà Thẩm, Cố đã có giao tình tốt, dường như mỗi ngày Thẩm Sơ Bạch đều phải chạy qua Cố gia, thường xuyên qua lại nên đã bị bắt phải ôm nhiệm vụ giám sát Cố Thanh Nhan lúc bấy giờ mới học lớp một làm bài tập.

Tuy rằng anh rất không tình nguyện, nhưng mẹ anh lấy tiền tiêu vặt ra uy hϊếp, anh đành làm hết phận sự.

Mỗi buổi tối anh nhắm mắt lại, hình ảnh trong đầu chính là cục bột nhỏ Cố Thanh Nhan thành thật đứng trên ghế, viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, còn cảnh cáo anh không được chạm vào hộp kẹo gấu.

Cố Thanh Nhan đương nhiên cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn với người anh mặt đen cả ngày giục cô làm bài tập còn liên tục bôi bôi viết viết vào vở của cô, có một lần bởi vì giận dỗi, cô trực tiếp bỏ qua bài tập của kì nghỉ đông, không làm.

Kết quả chính là vào buổi tối trước khai giảng một ngày, Thẩm Sơ Bạch cầm quyển bài tập toàn chỗ trống của Cố Thanh Nhanh trên tay, Cố Thanh Nhan đứng ở trước mặt anh lau mắt khóc thút thít, thân hình nho nhỏ liên tục run lên.

Thẩm Sơ Bạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái một cái, sau đó đành phải nuốt hết mọi lời dạy dỗ đã chuẩn bị xong xuống, yên lặng thở dài.

“Ngu ngốc, đừng khóc, anh giúp em làm.”

Cho nên, Thẩm Sơ Bạch đã là học sinh trung học, một bên múa bút thành văn bắt chước chữ viết Cố Thanh Nhan, làm đề bài tập lớp một, một bên vỗ về tiểu gia hỏa phía sau lưng, giúp cô thuận khí.

Chờ đến lúc Thẩm Sơ Bạch bỏ bài tập đã làm xong vào cặp sách của cô, cuối cùng cô gái nhỏ đã dựa vào anh ngủ mất rồi.

Đồ ngốc này…...