Chương 6

Knock knock

Knock knock

Knock knock

Theo phép lịch sự, nếu chúng ta không phải chủ nhà, dù cho đang giữ chìa khóa, thì bạn cũng nên gõ cửa ít nhất ba lần để xác định có ai bên trong không. Nhưng ngay cả khi có hay khong nhận được sự cho phép của đối phương, tôi vẫn phải đứng chờ trước của vì không có chìa khóa vào nhà. May mắn thay, sau khi kiểm tra lại, tôi phát hiện bên trong ví có thứ mình cần.

Solo từng nói mỗi căn chung cư ở đây có hai bộ chìa khóa cho chủ nhà. Tôi không rõ P’Phu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ hay đang phớt lờ mình. Có khi, anh ấy đợi xem tôi có kiểm tra bên trong ví và tự tìm ra chìa khóa phòng cũng nên. Mặc kệ có phải chuẩn bị sẵn hay không, đây vẫn là chuyện tốt.

Tôi mở cửa, sau đó cúi người nhặt lên hai túi đồ trên sàn. Thời điểm bước vào bên trong, tôi nhận ra mình đã đến đây một lần lúc ba Solo còn ở Bangkok. Solo bảo ba nó đã bán lại căn hộ này cho P’Phu trước khi trở về Phuket ngay khi học kỳ mới bắt đầu.

Sáu khi đặt tất cả đồ đã mua lên bàn bếp, tôi quay đầu nhìn khắp căn phòng. Phòng khách hầu như không mấy thay đổi so với khi pa C còn ở đay. Điều khác biệt duy nhất là khu vực xung quanh bức tường thủy tinh… lúc này đang bày đầy những bức tranh màu nước khiến tôi tin chắc P’Phu thật sự nghiêm túc với việc vẽ tranh. Ít nhất, đây là một sở thích được anh đầu tư khá nhiều thời gian.

“P’Phu.” Tôi vừa gọi, vừa đi xung quanh tìm người, và cùng phát hiện anh đang nằm trên sofa, tay gác lên đầu, che đi đôi mắt. người anh không hề nhúc nhích khiến tôi nhịn không được tự hỏi liệu đối phương đã chết hay chưa.

“Hưm…”

“Sao vậy?” Tôi nhíu mày, ngồi xổm bên cạnh sofa, ghé tai lại gần.

“Đói.”

“Ừm, được rồi. em có nấu chút đồ cho P đó. Đợi một chút nhé.” Tôi vội vàng đứng lên, chạy về phía bàn bếp nơi đặt mớ đồ đã mua trước đó.

Lúc đầu, tôi không biết khi nào P’Phu sẽ ăn nên đem đồ bỏ hết vào một cái cà mèn và đóng gói thật kỹ. Theo lời khuyên của P’Gui, nếu đối phương chưa muốn ăn, như vậy đồ ăn vẫn được bảo quản tốt… Nhưng nếu anh muốn ăn bât giờ thì càng tốt hơn, vì P’Gui cũng nói thức ăn để lâu sẽ không tốt cho sức khỏe.

Tôi đổ cháo thịt vào tô rồi mang ra sofa. Không cần gọi lần nữa vì anh đã tỉnh và tự mình ngồi lên.

“Cậu tự nấu à?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi ưỡn ngực và tự hào mỉm cười, “P là người đầu tiên được ăn đồ em nấu đó.”

“Có ăn được không đó?” P’Phu nheo mắt, nhìn chằm chằm tô cháo không quá tin tưởng.

“Nói gì vậy…” Lập tức giậm chân phản bác.

“…”

“Thay vì nói như vậy, ăn thử đi rồi P sẽ biết.” Tôi vốn không phải kiểu người lươn lẹo, chỉ là biết rõ khả năng của mình và những gì có thể nói.

P’Phu múc lên một muỗng cháo, cho vào miệng rồi ngồi im lặng. Tôi nhìn chằm chằm, theo sát từng hành động của đối phương. Mặc dù anh không để lộ bất cứ dấu hiệu nào không hài lòng, nhưng xem chừng cũng chẳng thỏa mãn lắm. Nói chung, đối phương giữ nguyên biểu cảm cứng nhắc khiến tôi bắt đầu lo lắng.

“Không ngon sao?” Tôi không nhịn được phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trước. Thông thường, tôi luôn tự tin về bản thân. Nhưng hiện tại không rõ vì sao tự tin lại biến đâu mất.

“Cũng không phải.”

“Aooo… Vậy sao P ngồi im lặng thế?”

“Tôi đang nghĩ có khi nào cậu đang nói xạo về việc tôi là người đầu tiên được cậu nấu cho ăn hay không.”

“Sao em phải nói dối chứ?” Ngay khi P’Phu quay nhìn bằng ánh mắt hung dữ, miệng tôi cũng tự động phản bác.

Ờm... Anh ấy cũng chưa cần nói gì thì tôi đã phát hoảng, không biết làm gì tiếp theo.

Cũng may P’Phu không ý kiến thêm gì. Thay vào đó, anh quay lại, cầm tô lên và im lặng ăn cháo. Tôi cũng lấy cho mình một tô và bắt đầu ăn.

Ngon gần chết... Hoàn toàn không giống đây là lần đầu tiên tôi vào bếp.

“Mặt cậu như thế là sao?”

“Hả?” Tôi thả muỗng vào trong tô sau đó hoang mang nhìn sang P’Phu. “Mặt như thế nào cơ?”

“Cái mặt đậu đang phơi ra kia.” P’Phu đặt tô rỗng xuống bàn vì anh đã ăn xong, “Nhìn như con thỏ. Đây không phải lời khen đâu.”

Lại là thỏ...

Tôi đã cố hết sức để mặt mình trông thật bình thường khi nghĩ đến loài động vật lông lá mập mạp đó.

“Ngon đó.”

“Hả?”

“Cám ơn.”

“...” Mắt tôi mở lớn, kinh ngạc nhìn theo người đàn ông hung dữ rời khỏi sofa. Và trước khi kịp suy nghĩ gì thêm, một bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu tôi.

“Ngoan ngoãn, đừng nghịch. Tôi đi tắm trước.”

“P cho em ở lại đây hả?” Tôi vội vàng hỏi trước khi P’Phu bỏ đi.

“Nói như thể cậu sẽ đồng ý rời khỏi đây nếu bị tôi đuổi vậy.” Anh ấy biến mất trong phòng ngủ sau khi nói xong, bỏ lại tôi ngồi một mình trên sofa.

Hở...

Chết tiệt!!!

Xoa đầu... Anh ấy vừa xoa đầu tôi...!

Trái tim lại đập dữ dội không cách nào ngừng lại...

Tôi cắn chặt môi, nắm tay đè chặt l*иg ngực mình để ép chính mình không cảm giác têm gì nữa. Bản thân lập tức mất khống chế ngay khi đối phương chỉ làm vai hành động nhỏ nhặt. Sẽ ra sao nếu người kia làm hơn thế?

Nhưng... Cả lời khen và câu cảm ơn của anh đã được khắc sâu vào trái tim tôi chẳng cách nào xóa nhòa.

Sau khi khép mắt lại năm giây, tôi cuối cùng cũng tìm lại được sự bình tĩnh của mình, đứng lên khỏi sofa và đem hai chiếc tô rỗng ra bồn để rửa. Tôi chưa từng đυ.ng đến những công việc thế này nhưng chẳng phải vì ngu ngốc không thể làm. Có điều, cái tôi cứ cố tình trượt khỏi hai tay đang run rẩy của tôi.

Đúng thế... Cả cơ thể tôi đang không ngừng run rẩy.

Tôi trở lại ngồi trên sofa sau khi kết thúc việc rửa tô, nhưng căn bản là không thể yên thân quá lâu. Tôi đã phải đứng lên bởi vì cơn run rẩy vẫn đang tiếp tục và không có dấu hiệu ngừng lại.

Ờ thì...Tôi đang mắc cỡ. Cảm giác xấu hổi lần đầu tiên trong cuộc đời luôn. Và hiện tại nó đang mất khống chế nữa chứ.

Tôi bất lực, đi vong vòng trong phòng, cuối cùng thì dừng lại bên bức tường kính kế bên sofa. Những bức tranh màu nước của P’Phu là thứ duy nhất hấp dẫn được sự chú ý của tôi. Bức tranh vẽ phong cảnh bên ngoài, đúng ngay góc nhìn mà tôi đang đứng. Nhưng tiếc thay nó vẫn chưa hoàn thành.

Cố gắng suy nghĩ đến những thứ khác để quên đi...

“Cậu làm gì đó?”

“Cái sofa này êm ghê đó P.” Tôi vội vàng ngồi xuống sofa ngay phía sau khu vực ngồi vẽ tranh và cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

P’Phu đi tới gần rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi. Mặc dù không dám quay qua nhìn anh, tôi vẫn cảm giác được đối phương đang trừng mắt nhìn mình.

“Tọc mạch.”

“Anh nói về cái gì vậy.” Tôi nhướn mày sau đó quay nhìn anh bằng biểu vảm mà bản thân cảm thấy bình thường nhất. Nhưng thật ra, trái tìm vẫn đang đánh trống không ngừng. Anh càng tiến lại gần thì nó càng đập dữ dội.

“Thôi quên đi.”

“Ơ... Cơ mà P bị sao vậy?”

P’Phu liếc tôi một cái sau đó dựa lưng vào sofa. Khuôn mặt anh vẫn còn nét mệt mỏi khiến tôi cũng cảm thấy xót xa.

“Thiếu ngủ và đau đầu.”

“Sao anh không ngủ.”

“Tối qua tôi có công việc. Phải uống rượu trong lúc thảo luận hợp đồng và chỉ ngủ được một chút. Chuyện này ngày thường thồi.”

Tôi gật đầu, tỏ ý đã hiểu rồi nhìn anh đầy lo lắng.

“Bây giờ P đã ổn hơn chưa?”

“Đã đỡ hơn rồi.”

Nhẹ nhõm ghê... Nếu anh bệnh đến mức phải có người túc trực bên cạnh thì thật tình mà nói tôi chẳng biết phải làm gì đâu. Mà nếu thật như thế, tôi sẽ hối hận chết luôn khi để cơ hội vuột khỏi tầm tay.

“Thật ra P như thế này cũng tốt lắm đó.”

“Lý do?”

“P chịu nói với em nhiều hơn, thậm chí còn để em vào nhà nữa.”

P’Phu rơi vào trầm mặc sau khi tôi kết thúc câu nói. Ánh mắt anh dính chặt lên trần nhà, sau một hồi thì nhắm lại.

Suốt thời gian ấy, anh không hé môi nửa lời.

“Anh luôn đi mua đồ vào đúng thời gian đó mỗi tuần sao? Tại sao phải ép buộc bản thân đi khi còn cảm thấy buồn ngủ chứ?” Tôi thay đổi chủ đề vì muốn lôi kéo người kia tiếp tục trò chuyện.

“Đã quen rồi.”

“Lần sau P có thể nói chuyện với em nhiều như thế này không?”

“...”

“P không thấy cô đơn sao?”

“...”

“Nhưng em cô đơn nè.”

“Hửm?” P’Phu cười khẽ. Dù cho biểu cảm trên mặt anh không hề thay đổi nhưng thanh âm đó vẫn đủ khiến tôi vui vẻ.

“Em xuất sắc trong mọi thứ đó, còn nhiều ưu điểm khác nữa.” Tôi quảng cáo bản thân.

“Nói thử xem.”

“Vậy nghĩa là P cho em một cơ hội rồi hở?” Tôi mỉm cười sung sướиɠ. Cả cơ thể không ngừng ngọ nguậy đến tận khi P’Phu mở mắt ra, cau mày ra lệnh cho tôi phải ngồi im.

“Nếu cậu đủ thuyết phục, tôi sẽ suy nghĩ về việc đó.”

“Điều đầu tiên chính là P sẽ không cô đơn nữa nè.”

“Tôi có từng nhận mình cô đơn sao?” P’Phu nhìn tôi. Đôi mắt không chứa bất kỳ điều gì ngoại trừ sự trống rỗng. Phần mình, tôi chỉ biết tự vỗ mặt, quay qua nhìn anh, sau đó co hai chân bỏ lên sofa.

“Nhưng em cô đơn.”

“Cậu có khá nhiều bạn.”

“Không giống như em ở cạnh P.” Tôi thẳng thắn và nhìn vào mắt người đối diện, để đối phương biết mình đang nói sự thật, “Khác lắm.”

“Cái đó có lợi ích gì cho tôi không?”

Aoo... Tại sao lại nói mà không suy nghĩ thế này? Đừng như vậy chứ. Điên ghê. Mày nhanh mồm nhanh miệng quá rồi Kao ơi!

Tôi đưa tay tự vỗ mặt mình mấy cái để lấy lại sự minh mẫn vốn có. Sau đó, một tay vòng qua ôm lấy hai chân sát vào người, trong khi miệng cắn nói tay cái còn lại. Đó là thói quen khi tôi cần nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó hoặc những lúc phải tập trung tinh thần, giữ bản thân không bị ngẩn ngơ. Và ngay khi tâm trí về đúng trạng thái hoàn hảo nhất... Tôi bất ngờ nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng P’Phu, đôi mắt vốn hung dữ đang lấp lánh những tia vui vẻ.

“P đang cười kìa!” Vừa dứt lời, gương mặt P’Phu lập tức trở lại trạng thái như trước giờ. Tôi vội vàng buông tay, chồm về phía anh.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy?” P’Phu quay mặt đi và lại bắt đầu nhìn trần nhà. Nhưng lần này, tôi không để anh tiếp tục né tránh nữa. Tôi đứng dậy, sau đó quỳ lên sofa, ghé mặt lại thật sát bên cạnh P’Phu. Đôi mắt xám sắc lạnh nhìn chằm chằm tôi như muốn khoét rỗng những thứ đối diện với nó, cho đến khi đối phương phải đầu hàng.

Và tôi là một nạn nhân của nó...

“Làm ơn cười đi mà. Chỉ cần nhếch khóe miệng lên một chút như lúc nãy đó.”

“Tôi cười hồi nào?”

“Ngay vừa nãy, P có cười mà!” Tôi cau mặt khiếu nại. Nhưng trước khi kịp nói thêm điều gì, một bàn tay ấm nóng của ngươi đang tựa lưng vào sofa, đưa lên che lấy miệng tôi.

“Cậu không định khoe khoang những ưu điểm của mình nữa à?”

“Em đang câu giờ để nghĩ thêm về chúng đó.” Tôi lầm bầm và buộc lòng phri từ bỏ, dời mặt ra khỏi bàn tay của đối phương.

“Tôi cho cậu mười giây để suy nghĩ.”

Tôi vô cùng không vui khi nghe thấy câu nói đó vì nghe như thể một trò đùa. Nhưng với người như anh, nó nhất định không phải giễu cợt. P’Phu không hề đếm ngược hay làm điều tương tự, nhưng tôi cảm giác anh thật sự lấy lại cơ hội nếu bản thân không nhanh chóng lên tiếng.

“Em có thể chơi rất nhiều nhạc cụ và hát hay nè. Em sẽ hát thật nhiều cho P nghe.”

“Tôi có thể nghe trên mạng.”

“Em học hay chơi thể thao đều khá giỏi. Em có thể làm tốt mọi thứ hơn những người khác, và tiếp thu rất nhanh đó.”

“Không cần thiết.”

“Em có thể nấu ăn.”

“Tôi tự làm được.”

“Em...”

“Cậu xong chưa?” P’Phu hờ hửng hỏi. Còn tôi chỉ biết mím môi, cảm thấy thất vọng và bứt rứt bởi anh cứ liên tục cắt ngang những điều mình đang nói.

“Chưa xong.” Tôi trả lời. Bầu không khí bỗng chốc trở nên nghiêm túc khi đối phương ngồi thẳng lại xoay sang nhìn tôi.

“...”

“Em không giống những người khác.”

“Không giống chỗ nào?”

“Em không tin những gì người khác nói về P. Em thích P không phải vì địa vị hay khuôn mặt của P. Em đã dũng cảm tiếp cận P trong khi bọn họ thì không. Và em sẵn sàng làm tất cả mọi thứ... để có được P.”

“Thật sao?”

“Quen nhau nhé và mọi thứ sẽ càng tốt đẹp. Tin em đi.” Tôi mỉm cười và giơ ngón cái với anh như để cảm đoan.

Đôi mắt P’Phu trở nên ôn hòa hơn trước và bàn tay ấm áp của anh khiến trái tim tôi thổn thức. Chính mình không biết xấu hổ ngày nhích lại gần, mãi đến khi bị người kia đẩy mạnh đầu quay ngược ra sau.

“Cậu thật sự giống một con thỏ.”

“Phần nào trên người em trông giống thỏ chứ?” Tôi giơ tay xoa trán rồi cau mặt.

“Ai’Gon.”

“Tên em là Kao.”

“Gon.”

“Kao.”

“Hừm.”

“P lại cười rồi!” Tôi nhanh chóng ghé lại gần bởi muốn nhìn thật rõ nụ cười nơi khóe môi đối phương. Nhưng P’Phu không cho tôi cơ hội làm vậy vì anh đã dùng tay che đi tầm nhìn của tôi sau đó nhanh chóng đẩy ra xa.

Tôi lại thấy được rồi.

“Gon.”

“Em nghiêm túc hỏi vấn đề này đó... Gon là cái gì?” Tôi bình tĩnh ngồi xuống, co chân lên cao và ôm lấy đầu gối. Ban đầu, tôi cứ ngỡ P’Phu gọi như vậy là gì anh không nhớ được tên mình. Nhưng bây giờ, tôi đã nhận ra không phải như vậy... Anh cố ý gọi tôi là Gon.

“Là cậu đó.” Anh nói rồi lại dùng tay đẩy trán tôi. Nếu đối phương không phải P’Phu, tôi nhất định không để kẻ đó đối xử với đầu mình như vậy. Nhưng vì P’Phu hiện tại đang cư xử khác bình thường nên tôi cảm thấy đây là chuyện tốt. Dù cho đầu có bị đẩy cũng chẳng sao hết.

“Bị gọi là Gon nhưng thật sự em chẳng biết Gon là gì cả.”

“Thì giống như cậu đó.”

“P’Phu!”

“Tự nhìn mặt mình ấy.” P’Phu nhìn tôi lắc đầu. Tuy rằng ánh mắt vẫn còn hung dữ nhưng đã không còn lạnh lẽo như lúc trước, “Chỗ nào cũng tròn tròn.”

“Đợi đã!!!” Tôi giơ tay ngăn không để anh nói tiếp, sau đó lại tự chạm vào mặt mình, “P thấy em mập hả?!”

P’Phu nhướn mày, ngụ ý anh chẳng bận tâm mấy chuyện đó. Nhưng chính tôi lại bứt rứt đến nỗi phải đứng bật dậy, ào vào nhà tắm để xem lại chính mình trong gương.

Không cần lo... Dù ăn nhiều cỡ nào thì tôi không béo phì được cơ mà? Thật không nhỉ?

Tôi khó chịu rời phòng tắm trong khi đổ lỗi cho đám ký sinh trùng trong ruột vì không làm tốt trách nhiệm của chúng. Bản thân thật sự chẳng nhận ra mình đã phì ra vài chố nếu P’Phu không gọi như vậy.

“Em nghĩ mình cũng đâu tính là mập lắm.” Tôi thả người xuống bên cạnh P’Phu. Dù cho miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút tủi thân. Tôi luôn dễ dàng cảm thấy thất vọng khi đυ.ng phải những thứ đi ngược lại với dự định và kế hoạch của bản thân. Và khi tình trạng đó xảy ra, tôi không thể kiểm soát được việc ăn uống của mình.

“Cậu có cần phải nghiêm túc như vậy không?”

“Nếu em không đủ đẹp trai, vậy thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn, không phải sao...? Chắc chắn, ba mẹ P sẽ không thích người có bề ngoài xấu xí.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” P’Phu lại búng trán tôi rõ đau. Tay vội vàng ôm trán, thật lại khi bị bắt nạt thê thảm thế này mà miệng tôi lại chẳng phun ra bất cứ câu chửi thề nào như ngày thường. Sau tất cả, tôi chỉ toàn ấm ức ngậm miệng. “Không phải cậu nên ưu tiên chủ đề chúng ta đang thảo luận sao?”

“Ừm đúng rồi...” Tôi gật đầu tán thành. Bản thân gần như quên mất phải tiếp tục nó, “Khi ở chung với P, em không giống chính mình.”

“Như thế nào?”

“Em cư xử ngớ ngẩn hơn bình thường.” Ví dụ việc não bộ xử lý chậm, không thể bắt nhịp, hay quên, hay những thứ tương tự như vậy.

“Như vậy tốt hay xấu?” P’Phu hỏi bằng tông giọng nhẹ hơn mọi khi. Nhưng tôi cảm giác như anh đang cố nhịn cười thì đúng hơn.

“Tốt ạ... Em đã thông minh suốt từ trước đến nay rồi, giờ để người khác dẫn dắt cũng được nha.” Tôi nhìn vào mắt P’Phu và mỉm cười, “Nhưng một người là đủ rồi.”

Đó là người đang ngồi trước mặt tôi đây.

P’Phu thở dài, trong anh lúc này nghiêm túc hơn nhưng lại không lạnh lùng hay hung dữ. Tôi không rõ vì bản thân thường hay quan sát đối phương nên có thể dễ dàng chú ý thấy, dù cho anh vẫn hành xử không khác gì mọi ngày.

Hoặc có lẽ vì tôi gần gũi anh hơn những ngươi khác.

“Không thấy sợ hay nghĩ tới việc sau này sẽ hối hận sao?”

“Sợ chứ.” Tôi đáp, “Nhưng em không nghĩ bản thân sẽ hối hận.”

“Cậu lấy mớ tự tin đâu ra đấy?” P’Phu bày ra vẻ mặt chán nản, nhưng lại vương tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi. “Lúc nào cậu muốn từ bỏ thì cứ bỏ đi. Tôi cũng hy vọng cậu đừng đánh cược quá nhiều vào đây.”

Không nhanh vậy đâu…

Tôi cầm lấy bàn tay P’Phu đang để trên đầu mình, kéo xuống rồi nhìn chằm chằm đối phương. Trái tim lại đập dữ dội.

“P cho em cơ hội, đúng không?”

“…”

Không trả lời nghĩa là đồng ý.

“Em quên mất mình còn một thế mạnh nữa.” Tôi nhìn P’Phu rồi cười, “Em có thể làm con thỏ của P.”

“Hửm?”

“Thật ra em không hề thích loài sinh vật mập mạp lông lá ấy. Nhưng nếu P thích chúng vậy thì em sẽ nuôi cho. P nhất định bận rộn với công việc và không có thời gian để chăm sóc chúng, đúng không? Em đang tìm hiểu thông tin về chúng. Các bài báo đều nói đây là loại động vật cần phải được chú ý. Cho nên, O không thể nuôi chúng, phải chứ?” Nhưng anh mãi chẳng nói lời nào mà chỉ hơi gật đầu như để ra hiệu cho tôi nói tiếp, “Vậy thì P có thể nuôi em này. P đâu cần chăm sóc em những lúc không có thời gian. Em cũng tự chăm sóc được chính mình. Bây giờ, em chỉ có thể làm con thỏ của P. Nhưng nếu một ngày nào đó, P muốn em làm nhiều hơn thế thì hãy nói ra nhé.”

Tôi mím chặt môi và không nói tiếp nữa vì cần hơn một câu trả lời. Về phần P’Phu, anh lại càng không nói gì. Đối phương tỏ thái độ như thể đang suy ngẫm vấn đề gì đó, mãi đến khi tôi không nhịn được nữa nghĩ đến việc thay đổi chủ đề câu chuyện. Nhưng sau đó…

“Ừm.”

Ừm này… nghĩa là đồng ý!

“Thật sao?!” Tôi hớn hở hỏi lại và vui sướиɠ lắc tay P’Phu, “Đừng rút lời lại đó, P.”

“Biết rồi.” Anh trả lời.

“Em vui quá.” Tôi suýt chút đã lấy điện thoại ra và gọi cho Ja nhưng trước khi kịp làm điều đó, P’Phu đã cắt ngang bằng tông giọng vô cùng nghiêm túc.

“Trước khi chấp nhận, tôi có vài băn khoăn.”

“Sao ạ?”

“Cậu thật sự thích tôi, hay đang cố gắng thằng tôi vậy… Khoan! Không cần phải trả lời vội.”

Tôi im lặng gật đầu. P’Phu lại khúc khích cười. Bàn tay anh đang bị nắm dứt ra, sau đó một lần nữa xoa đầu tôi.

“Đừng nói điều gì nếu cậu chưa chắc chắn. Thậm chíu cả khi đã kiên quyết thì cũng nên suy nghĩ lại lần nữa. Đừng đưa ra quyết định quá nhanh chóng. Một đứa trẻ như cậu vẫn còn rất nhiều lựa chọn. Tôi không phải kiểu người có thể luôn đối xử tốt với cậu. Khi biết nhiều hơn về tôi, có khi cậu sẽ cảm thấy chán ghét.”

“Không đời nào.”

“Tôi nói điều này để cậu suy nghĩ trước.” P’Phu lơ đãng nói khiến tôi phải ngước mặt lên nhìn.

“Vậy em có thể hỏi P… Tại sao anh lại cho em cơ hội?”

“Cậu đáng yêu.” Đối phương trả lời ngay tức khắc mà không mất giây nào để suy nghĩ. Tay anh vẫn đặt trên đầu tôi và nhẹ nhàng vỗ về, “Như con thỏ vậy.”

Tôi biết ngay mà… Anh ấy xem tôi như loài động vật mập mạp lông lá kia.

“P nói chưa rõ ràng gì cả.” Tôi vẫn chưa hài lòng.

“Biết đến như thế là đủ rồi.” Anh nói rồi đẩy nhẹ đầu tôi cái nữa trước khi rút tay lại. “Giờ thì về đi!”

“P lại đuổi em nữa rồi.”

“Về trước đã, tôi có việc phải làm.”

“P thật ra đâu có lạnh lùng hay ác độc như mọi người nói.” Tôi không thể ngăn chính mình thành thật nói ra những suy nghĩ đã nghẹn trong lòng từ rất lâu, mà bản thân từng ghi chú vào điện thoại. Tuy nhiên, tôi cũng biết đây chưa phải lúc thích hợp để đào sâu một số vấn đề, chỉ có thể thăm dò vài chuyện mà thôi.

“Nếu không có hứng thú với tôi, cậu vẫn sẽ nói vậy sao?”

“Cái này…”

Đúng thế… Nếu P’Phu cũng giống như những người mà tôi không dành sự quan tâm đặc biệt… Tôi sẽ có cái nhìn như tất cả những người khác sao? Nếu chỉ nhìn nhận qua bề ngoài của anh có lẽ câu trả lời là đúng. Nhưng xét về tính cách…

“Nếu chỉ xét vẻ ngoài lạnh lùng của P, câu trả lời đương nhiên là đúng. Nhưng em có thói quen không thường tin người khác. Bởi vì mọi người thường nói những gì họ muốn nói. Chỉ có kẻ ngốc mới đi tìm lời người khác mà không đi tìm hiểu sự thật trước.”

“Câu trả lời khá đấy.”

“Nhưng nói thật, nếu em không quan tâm P thì bản thân sẽ chẳng bận lòng vì điều đó. Em thậm chí sẽ chẳng buồn nhớ tên P. Còn nữa, chắc chắn em cũng không nhớ được mặt P.”

“…” P’Phu không nói gì. Thay vào đó, anh chỉ thở dài và trông khá mệt mỏi.

“P không phải bận tâm. Một khi có hứng thú với thứ gì, em sẽ rất nghiêm túc. Và sự hứng thú em dành cho P còn nhiều hơn cả mấy đứa bạn khác nữa. Chưa ai qua được kỉ lục này đó.”

“Tôi có nên mừng vì điều này không?”

“P nên vui chứ. Đây là chuyện hiếm có đó.” Tôi huênh hoang ngược lại P’Phu thì lắc đầu.

“Ở chung với cậu, tôi không biết phải thở dài bao nhiêu lần một ngày mới đủ đây?”

“Nhưng P cũng nói nhiều hơn mà, đúng không?” Tôi vặc lại, đem mặt tiến lại gần anh. P’Phu im lặng, không tiếp tục nói nữa. Khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn khó để nhìn ra được gì như mọi khi nhưng tôi đoán P’Phu cũng nhận ra điều tôi nói là thật. “Nếu P đã xem em là con thỏ của P, vậy thì nhớ nói chuyện với nó nhiều một chút. Con thỏ này cô đơn lắm đó.”

“Ai bảo với cậu như thế?”

“Em tự nói đó.”

“Đi mau đi.”

“Nè, P đánh trống lảng nha.” Tôi không hài lòng nói… Còn anh thì cức chẳng nói chẳng rằng.

P’Phu đứng lên khỏi sofa và kéo theo tôi. Vì tránh chọc giận đối phương, tôi đồng ý nghe theo.

“Không phải tôi đã nói khá nhiều rồi đó sao?”

“Vậy nghĩa là lần gặp mặt tiếp theo P cũng sẽ như thế này, nhé?”

“Về phòng của bạn cậu đi.” P’Phu đẩy tôi ra khỏi căn hộ của mình, nhưng tôi vẫn ngoan cố chặn tay ngay mép cửa khiến anh không thể đóng cửa lại. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm tôi một cách chán chường vì anh biết điều tôi muốn là gì, “Tôi hứa, thỏa lòng chưa?”

“Rất thỏa mãn.” Tôi lấy tay lại và mỉm cười với P’Phu ngụ ý sẽ buông tha và để thế giới bình yên trở lại.

“Gon.”

“Sao ạ?” Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn P’Phu, và bắt gặp anh đang dựa người vào khung cửa, mắt hướng về tôi cùng thần thái hết sức ngầu.

“Tôi nhận mình thích con thỏ hồi nào?”

Cả người tôi đứng hính ngay cả khi P’Phu đã đóng cửa, trở vào phòng. Trong khi đó, não bộ tôi vẫn cố gắng xử lý thông tin vừa nhận được.

Anh ấy thừa nhận với tôi rằng thích thỏ khi nào nhỉ… Khi nào vậy? Nói đúng hơn, P’Phu chưa từng nói rằng anh thích thỏ! Người nói với tôi chuyện đó là…

“Thằng khốn nạn So!”