Sau đó chạy tới trước đội ngũ đoàn văn công, nếu trên đường đến thôn Ngân Châu thật sự có khả năng gặp phải đoạn đường sạt lở đất đá, thì sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ.
Đây tuyệt đối không phải là biện pháp tốt gì, còn phải chậm trễ việc kiếm công điểm, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt gật gật đầu, “Ngày mai tôi đưa cho bọn họ chút bánh canh cốc, nhân cơ hội kiểm tra một lần, chính tôi cũng xin nghỉ.”
Sau khi thương nghị moi chuyện, cô về nhà trước, Tiêu Mạc Nhiên thì đi chào hỏi bọn Đinh Dung Sơn, sau đó lại đến nhà đại đội trưởng xin nghỉ.
Về nhà cô giải thích chuyện ngày hôm nay xin nghỉ đi trấn với Ôn Quýt Cảnh.
Ôn Quýt Cảnh đương nhiên không hoài nghi, nhưng lại bị Ông Ôn gọi vào phòng, “Cháu muốn làm gì?”
Ông Ôn biểu tình rất nghiêm túc, làm cho Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên ý thức được ông nội rất có khả năng cũng nhìn ra manh mối, vì thế thăm dò hỏi: “Ông nội? Không thể giải quyết chuyện đó sao?”
Quả nhiên, chỉ nghe Ông Ôn vẻ mặt kiên quyết nói: “Khẳng định không thể .”
Nhưng lại sợ Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy mình tuyệt tình lạnh lùng, cứ mặc kệ nhiều mạng người như vậy, cho nên vội vàng giải thích: “Bé Ôn, cháu là một mầm non tốt, lại gặp đứa nhỏ Tiểu Nhiên này, về sau nhất định là tiền đồ vô lượng, nhưng sinh tử có mệnh trời định trước, cháu lại không biết trong đó có ẩn khúc gì không, mạo muội nhúng tay vào, về sau tội nghiệt này đều báo ứng trên người cháu.”
Ôn Tứ Nguyệt nghe nói như vậy, ngoài ý muốn nhìn ông Ôn một cái, cô cho rằng ông Ôn đã một chân xuống lỗ rồi, không ngờ rằng đều thấy rõ ràng, chỉ là giả bộ hồ đồ.
Chỉ là Ôn Tứ Nguyệt cũng không trách ông ấy, dù sao mấy năm trước chuyện của thầy bói kia bị đánh chết đến thế. Ông Ôn không dám hiển sơn lộ thủy cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng tuyệt đối không ngờ, lúc này ông Ôn bỗng nhiên thay đổi sự nghiêm túc lúc trước, ngược lại lấy lòng tiến lên nói: “Tứ Nguyệt à, cái bùa cháu đặt dưới giường ông có còn nữa không?”
“Không có hiệu quả sao ông?” Không có khả năng, cho dù cô không có linh lực, nhưng bùa kia tối thiểu có thể dùng nửa năm.
Chỉ thấy ông Ôn vẻ mặt ngượng ngùng cười nói: “Cháu cũng biết đấy, bà A Quý cũng bị bệnh thấp khớp.” Cho nên chính mình lén nhét cho bà ấy.
Nhà A Quý trước kia là gia đình giàu có, mấy năm trước sóng gió nhà ông ấy không tránh thoát, ông nội ông Ôn chính là bị đập chết ở bên mương nước ở cửa thôn, ba ông Ôn cũng không thoát khỏi, chịu đựng vài năm liền rời khỏi cõi trời.
Nhà mình đều gian nan, nhưng tổ phụ vẫn thường xuyên lén lút tiếp tế nhà bọn họ, Ôn Tứ Nguyệt mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhưng không ngờ rằng ông ấy lại đưa bùa kia cho bà A Quý, nhất thời có chút tức giận, “Lúc thì ông lo lắng cháu bị người phát hiện, hiện tại lại lấy phù tặng người, ông không sợ bà cụ tới chính quyền huyện tố cáo chúng ta sao?”