Chương 44: Tử khí?

Náo loạn như vậy, đoàn văn công biểu diễn tựa hồ cũng không còn đặc sắc như trước, phải đến tận lúc chiếu phim, mới ngồi đầy chỗ ngồi.

Lúc trở về nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, bước chân cô không khỏi ngẩn ra.

“Làm sao vậy?” Mấy ngày nay gặp được Lý Hồng Kỳ, mí mắt cô cũng không chớp một cái, hiện tại lại đột nhiên dừng lại, cho nên Tiêu Mạc Nhiên lập tức nhận ra.

Ôn Tứ Nguyệt há miệng không nói, đang muốn lắc đầu, chỉ thấy những người khác trong đoàn văn công chào hỏi Lý Hồng Kỳ, đoàn người trong nháy mắt liền rời đi.

Tiêu Mạc Nhiên thấy ánh mắt của cô vẫn đuổi theo người của đoàn văn công, điều này rõ ràng không thích hợp, lại hỏi, “Có vấn đề gì không?”

Ôn Tứ Nguyệt hạ thấp giọng tới gần phía anh, lo lắng mở miệng hỏi: “Bọn họ ngày mai phải đi sao?”

“Ừm, sáng sớm trực tiếp đi, đến Ngân Châu thôn.” Tiêu Hờ hững quay lại, có chút lo lắng nhìn Ôn Tứ Nguyệt.

Lại chỉ nghe được Ôn Tứ Nguyệt nói, “Vẻ mặt giăng kín tử khí, sợ là sống không quá một ngày.”Lúc cô vừa nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, cho rằng Lý Hồng Kỳ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng chờ những người khác trong đoàn văn công xuất hiện, phát hiện trên người mỗi người đều bao phủ tử khí, điều này cũng có nghĩa là, ngày mai sau khi bọn họ rời khỏi thôn, rất có khả năng xảy ra vấn đề.

“Ai nấy đều có sao?” Tuy rằng lời nói của Ôn Tứ Nguyệt nghe vô cùng buồn cười, đối với một thanh niên mới mà nói, đây là vạn vạn tin không được, nhưng Tiêu Mạc Nhiên vẫn là vô điều kiện tin tưởng lời của Ôn Tứ Nguyệt.

Anh cao lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người của đoàn văn công cơ hồ đều ở chỗ này, bọn họ trong chốc lát còn phải hỗ trợ thu dọn.

Thế là anh liền nói: “Bọn họ vẫn chưa đi đâu, cô đi xem một lượt đi.”

Ôn Tứ Nguyệt gất đầu, hai người không dấu vết đi một vòng trong đám người, còn hỗ trợ thu thập một chút, chờ xem xong, đến một nơi không có người.

“Ngoại trừ Trình phó đoàn trưởng và Tiểu Dư, tất cả đều có.”

Tiêu Mạc Nhiên nghe nói như vậy, lập tức liền có kết luận, “Đường đi Ngân Châu thôn rất gập ghềnh, xe là không qua được, cho nên ngoại trừ sạt lở sẽ tạo thành ngoài ý muốn ra, tôi tạm thời nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì mới có thể làm cho bọn họ toàn bộ mất mạng.”

Nói đến đây, hắn hơi dừng một chút, “Đương nhiên, còn có một loại khả năng, chính là trúng độc. Chỉ là cứ như vậy, Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư chắc chắn bị hiềm nghi.”

Ôn Tứ Nguyệt thật sự rất thích Tiêu Mạc Nhiên, không chỉ là khuôn mặt tuấn mỹ này của anh, quan trọng hơn là suy nghĩ của anh rõ ràng có trật tự, có thể nói trúng vấn đề.

Cũng rất đồng ý lời của Tiêu Mạc Nhiên, “Chỉ là đoán được những khả năng này, thì ũng vô dụng.”

“Làm sao lại vô dụng?” Anh nhanh chóng bàn bạc với Ôn Tứ Nguyệt, ngày mai anh sẽ cùng đám người Đinh Dung Sơn tới chỗ đại đội trưởng xin nghỉ, nói đi trong trấn mua vài thứ.