Mọi người vừa nghe, bán tín bán nghi, vì thế Lý Hồng Kỳ không phục, “Các người không tin, chúng ta hiện tại đi tìm Vương Vệ Hồng.” Vừa lúc còn có thể "an ủi" Vương Vệ Hồng.
Vì thế mấy nữ đồng nghiệp mang giày xong, mọi người cùng nhau đến nhà Ôn Tứ Nguyệt, nào biết được các cô chậm một bước, Vương Vệ Hồng đã thu dọn đồ đạc sạch sẽ.
“Đi rồi à..” Lý Hồng Kỳ có chút tiếc nuối, đến trễ một bước, chỉ là cũng không thất vọng, chỉ nói với mấy người: “Tôi cũng không nói sai đi, nếu như ta nói dối, thì sao cô ta có thể chột dạ chạy như vậy?”
Mấy người có chút tin tưởng, vừa mới từ trong nhà Ôn Tứ Nguyệt đi ra, liền gặp được một bà thím trong thôn, thấy các cô, nhớ tới ngày hôm qua lúc mới tới, một đám tay trầy gà không chặt, cháu trai lớn của mình đều bị gọi đi hỗ trợ nâng đồ.
Lại thấy các cô cái gì cũng không làm, ở trong thôn ăn không uống không, trong lòng tức giận, từ bên cạnh mấy người lướt qua cũng nói một câu: “Khí lực không phải rất lớn sao? Hai cái rương lớn như vậy, một người đều di chuyển được.”
Chẳng nhẽ không phải, Vương Vệ Hồng sợ mình chậm một bước bị cười nhạo, cho nên mình khiêng một cái, thật sự xách được hai cái rương mang đến cửa thôn.
Mấy người Lý Hồng Kỳ nghe lời này tuy rằng có chút âm dương quái khí, nhưng cũng chứng minh Vương Vệ Hồng quả nhiên bỏ chạy.
Sau đó cũng không bao lâu, liền gặp được nam đồng nghiệp trong thôn đang luyện công ở cốc trường hỏi các cô, “Vệ Hồng làm sao vậy? Nghe trưởng đoàn nói cô ấy bị bệnh, xin nghỉ phép trở về thành phố, có nghiêm trọng không?”
Mấy đồng nghiệp sốt cao đều ở lại, còn cô ta vốn chỉ là cảm lạnh.
Lý Hồng Kỳ đang phát sầu nói cho mọi người biết thân phận của Vương Vệ Hồng, hiện giờ bọn họ tự mình mở miệng, cái miệng của Lý Hồng Kỳ giống như súng máy nói không ngừng.
Rất nhanh, theo mặt trời càng lúc càng lớn, bóng người đều thu nhỏ lại thành một đoàn, mọi người trong thôn làm việc trở về cơm trưa, trong miệng tự nhiên không thể rời khỏi chuyện ôm nhầm đứa nhỏ.
Ngay cả đoàn trưởng cũng biết nguyên nhân Vương Vệ Hồng đột nhiên xin nghỉ ốm là gì.
Chỉ là ôm nhầm chính là một chuyện kỳ lạ, hiện tại ba ruột Ôn Tứ Nguyệt ở trong thành vẫn làm quan lớn, hơn nữa Vương Vệ Hồng được an bài đến Ôn gia, lại vừa vặn là cháu gái Ôn gia.
Đây chính là câu chuyện tán dóc xôn xao nhất sau trà dư, huống chi là thôn nhỏ hiếm hoi xảy ra chuyện mới mẻ như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt khẽ oán giận với ông Ôn,“Đúng là keo kiệt, mười lăm cân lương phiếu cùng năm đồng tiền, thế mà ông ta cũng cho được à?”
“Vốn đã ít, con còn hào phóng cho Lư Phả Tử năm cân lương phiếu.” Ông Ôn lại đáng tiếc năm cân lương phiếu kia.
“Người ta chạy đôn chạy đáo cơ mà ông?” Huống chi Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy, chút lương phiếu này còn thiệt thòi cho Lư Phả Tử ấy.
Nếu Lô Phả Tử không nhìn, phỏng chừng Vương Trung Cường đi một mình giống như một lần, rắm cũng sẽ không lưu lại một cái.