Vì thế mọi người vây xem không hâm mộ Ôn Tứ Nguyệt, so với Ôn Tứ Nguyệt ở nông thôn trải qua nhiều năm khổ sở như vậy, cháu gái Ôn gia bị ôm nhầm kia không phải càng hạnh phúc sao?
Hiện tại cho dù Ôn Tứ Nguyệt của Vương gia được đón về, Vương gia còn có thể giữ cô ở trong thành sống tốt như trước.
Vương Trung Cường cũng nhìn rõ những ánh mắt hâm mộ của mọi người, ông ta mang theo vài phần khoe khoang, “Đứa nhỏ Vệ Hồng kia từ nhỏ đã hiếu học, múa piano đều rất tốt, hiện tại sắp thành trụ cột của đoàn văn công trong thành phố rồi, đoàn văn công bọn họ gần đây cũng về quê biểu diễn, nhưng bận rộn đây!”
Ông ta vốn là muốn khoe khoang, mình nuôi con nhà họ Ôn trở thành kẻ xuất sắc, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng đoàn văn công của Vương Vệ Hồng hiện tại đang ở chỗ này.
Cho nên nghe được lời này của ông ta, không đợi Ôn Tứ Nguyệt nhắc nhở, Lư Phả Tử kia liền vẻ mặt vui mừng cười nói: “Thật trùng hợp, trong thôn chúng ta vừa vặn có đoàn văn công trong thành phố đến biểu diễn, bên trong có một cô gái xinh đẹp tên đúng y vậy, cũng cùng họ với Vương chủ nhiệm.”
Nói xong, không đợi Vương Trung Cường phản ứng, xoay người đã cười nói với Ôn cười nói: “Lão Ôn, chú thật sự có mệnh tốt, nhìn cháu gái thất lạc nhiều năm của chú thế mà đang ở trong nhà mình.”
Vương Trung Cường lại có chút cười không nổi, bắt đầu lo lắng.
Con bé Vệ Hồng kia kiêng kị nhất thân phận nông thôn của bản thân, chính mình cũng không ngờ rằng đoàn văn công bọn họ lại ở chỗ này, vốn muốn cho mọi người hâm mộ, nhưng nếu người của đoàn văn công biết thân phận của Vệ Hồng...
Hiện tại chỉ hận không thể nhanh chóng mang theo Ôn Tứ Nguyệt rời đi.
Nhưng mà người ta sợ cái gì, thì luôn đến cái đó.
Chỉ nghe thấy một âm thanh hưng phấn nhảy nhót từ bên ngoài đám người truyền tới, “Ba?”Trong khẩu khí mang theo chút bán tín bán nghi.
Vương Trung Cường xoay người, chống lại khuôn mặt vui mừng của Vương Vệ Hồng, Vương Vệ Hồng lập tức chạy về phía ông ta, làn váy xinh đẹp theo gió múa, cả người giống như một con bướm hoa.
Cô ta trực tiếp nhào vào lòng Vương Trung Cường, “Ba, thật sự là ba, sao ba lại tới nơi này? Ba đến gặp con ư?”
Nói xong, lại buông cổ Vương Trung Cường ra, đưa tay về phía ông ta.
Vương Trung Cường đầu óc đầy ong ong, nhất thời có chút không để ý tới tay cô ta duỗi về phía mình, chỉ thấy cô ta ngửa đầu hướng mình cười, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quà tặng đó? Ba, ba đến gặp con sẽ không đi tay không chứ?” Vương Vệ Hồng làm nũng, vừa bắt đầu lấy cặp của Vương Trung Cường, “Sô cô la giấu ở bên trong đúng không? Con vừa nói với Hồng Kỳ rằng ba luôn luôn bỏ sô cô la trong cặp để làm con bất ngờ.”
Bất ngờ thì chưa có, nhưng mà sợ hãi thì đầy một rổ rồi.
Đáng tiếc Vương Vệ Hồng đều trầm túc khi nhìn thấy Vương Trung Cường, cùng vui sướиɠ tìm kiếm lễ vật, căn bản không chú ý tới ánh mắt mọi người nhìn mình đã thay đổi rồi.