Chương 40: Ba cô ư?

Vừa rồi khi cô ta và Lý Hồng Kỳ đi uống nước, liền nhớ tới mỗi lần ba hoặc anh trai đi đón mình tan học, đều mua cho mình nước ngọt.

Khi cô ta lớn hơn, thì bọn họ đổi sang mang sô cô la.

Vì thế cô ta liền nói với Lý Hồng Kỳ, Lý Hồng Kỳ của gia đình làm công ăn lương tỏ vẻ ẻ mặt hâm mộ.

Vương Vệ Hồng đặc biệt thích Lý Hồng Kỳ cao hơn cô ta, song lại cúi đầu dùng ánh mắt hâm mộ lại khao khát này nhìn mình, cho nên càng nói càng đắc ý, còn cam đoan lần sau tặng cho cô sô cô la.

Lý Hồng Kỳ nghe nói như vậy cũng rất trượng nghĩa, bảo cô ta cứ trốn dưới tàng cây sam bên cạnh, tự mình cầm lá dưa cầm nước cho cô ta uống.

Cho nên Lý Hồng Kỳ nhìn thấy Vương Trung Cường xuất hiện ở chỗ này, bị mọi người vây quanh cũng rất kích động, giờ phút này nhìn thấy Vương Vệ Hồng lật cặp, càng theo bản năng nuốt nước bọt một chút, nhưng mơ hồ cũng cảm giác được, ánh mắt mọi người có chút kỳ quái.

Vương Vệ Hồng mở cặp ra, bên trong ngoại trừ một ít tài liệu, cái gì cũng không có, nhất thời có chút tức giận, vẻ mặt nũng nịu, “Ba?”

Sau đó lúc này liền nghe được Ôn Tứ Nguyệt mà ta ghét nhất ho khan, “Cái đó, ông ta đến đón tôi về thành.”

Vốn muốn nói cha tới đón con gái về thành, nhưng một tiếng "cha" Ôn Tứ Nguyệt đích xác không kêu ra được, cũng không cảm thấy Vương Trung Cường xứng với danh đó.

Chỉ là Vương Vệ Hồng lại không ngốc, thoáng cái liền phản ứng lại, mấy ngày trước không phải nói muốn đón thôn con ranh ở nông thôn kia trở về sao?

Anh trai nói là con ranh đo sẽ thay mình gả cho tên côn đồ Lưu Tiểu Đông kia.

Nhưng một thời gian dài không nghe nói, cô ta gần như quên. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay bị nhắc tới, lại là ở trường hợp như vậy.

Mà Lý Hồng Kỳ cũng không biết chuyện Vương Vệ Hồng và Ôn Tứ Nguyệt khi còn bé bị ôm nhầm, nghe được lời Ôn Tứ Nguyệt nói, nhất thời không chút lưu tình cười nói: “Ôn Tứ Nguyệt cô điên rồi chứ? Cô lấy chồng rồi còn muốn đánh chủ ý của ba Vệ Hồng?”

Thật sự là không biết xấu hổ, người chồng của bản thân dáng vẻ trông cũng được, chỉ là đáng tiếc bị nhốt ở nông thôn này.

Chỉ là cô ta vừa dứt lời, người trong thôn liền anh một câu tôi một câu, “Nữ đồng chí nói lung tung nói cái gì đấy? Tứ Nguyệt người ta kia vốn là con gái ruột của Vương chủ nhiệm.”

Không đợi Lý Hồng Kỳ kịp phản ứng, lại nhìn thấy Vương Vệ Hồng có người chỉ vào tại chỗ, không biết từ lúc nào sắc mặt trở nên khó coi thấp giọng nói, “Thì ra cô mới là cháu gái ruột của lão Ôn.”

“Đúng vậy, nhìn kỹ đúng là có chút giống.”

Còn có người nói, “Tôi đã bảo rồi mà, Tứ Nguyệt từ nhỏ đã là một cành hoa trong thôn, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không hề giống người Ôn gia, không ngờ rằng là cô gái trong thành.”