nhóm dịch: bánh bao
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chú ấy sẽ tiếp tục được bầu làm đại đội trưởng.
Cho nên đại đội trưởng vừa vui mừng, liền coi Tiêu Mạc Nhiên tôn làm thượng khách. Ngay cả công việc an bài cho hai chị em Ôn Tứ Nguyệt cũng thoải mái hơn không ít.
Điều này không khỏi khiến người dân trong làng ghen tị.
Cơ mà cũng may mọi người chưa kịp nhen nhóm sự ghen tị, người của đoàn văn công đã tới.
Bọn họ nhìn trăng tối qua sáng, các cô gái trẻ trong đội liền la hét chạy đi, cảm thấy không thể phụ ngôi sao trăng sáng tràn ngập thơ mộng này.
Không, nửa đêm đã bị ướt như chuột lột, các cô gái ai nấy đều yếu đuối, người còn chưa vào thôn, đại đội trưởng đã nghe được tin tức, nói mấy đồng chí nữ đều phát sốt.
Vì thế vội vàng để cho con dâu của mình hỗ trợ tìm chỗ an trí cho mọi người trong đoàn văn công, tự mình đạp xe đi tìm bác trong khu.
Ôn gia vốn là không có nhà trống, nhưng trong thôn nhà nào cũng có điều kiện này, ai có thể có phòng ốc nhàn rỗi? Cho nên đoàn văn công hai mươi người, chỉ có thể ở nhà này một người, nhà kia ở hai người.
Mà Ôn Quýt Cảnh một mình ngủ một gian phòng, cho nên nơi này của cô cũng phân ra một cô gái.
Cô gái tuy rằng không bị sốt, nhưng cũng bị cảm lạnh, lúc vợ đại đội trưởng dẫn người tới, chỉ phân phó Quýt Cảnh, “Quýt Cảnh cô chăm sóc đồng chí Vệ Hồng thật tốt.”
Ôn Tứ Nguyệt hôm nay tuy rằng chia ra công việc nhẹ nhàng, nhưng sau khi cô bận rộn xong liền đi giúp Tuệ Tuệ, lúc trở về cả người đều ướt đẫm, lúc này đang ở trong bếp đun nước gội đầu, bỗng nhiên nghe được lời của vợ đội trưởng, không khỏi vươn đầu nhìn về phía đồng chí Vệ Hồng yếu đuối này.
Trong sách miêu tả diện mạo của Vương Vệ Hồng tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng bởi vì từ nhỏ đã học nhạc cụ cùng vũ đạo, cho nên có một loại khí chất đặc biệt, bởi vậy hình tượng đầu tiên của cô trong bài viết này, cũng là khí chất mỹ nhân.
Trên người cô ta mặc một chiếc khăn choàng Nga, phía trên còn có tua rua, làn váy hoa vụn đã bị gió thổi khô, đang linh động phiêu phiêu, cùng người đứng trước mặt ăn mặc rách nát như cô cực kỳ giống người của hai thế giới.
Hai sợi tóc ướt sũng buông xuống trước ngực, thoạt nhìn điềm đạm đáng thương.”Đồng chí Quýt Cảnh, mấy ngày nay làm phiền các mọi người.”