Chương 30: Lật Mặt Như Chơi!

nhóm dịch: bánh bao

Cô ta nói xong, một mặt nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt đang muốn gội đầu cũng chưa kịp thay quần áo, cười đến mặt mày cong cong: “Vị đồng chí này, vali của tôi ở cửa thôn, có thể giúp lấy một chút được không?”

Âm thanh này thật ôn nhu, nụ cười này thân thiết hiền lành, phảng phất không phải là phân công Ôn Tứ Nguyệt đi giúp cô khiêng hai thùng vali lớn kia, mà là mời Ôn Tứ Nguyệt ăn điểm tâm gì đó.

“Được.” Ôn Tứ Nguyệt đồng ý rất sảng khoái, ai có thể từ chối một nữ đồng chí xinh đẹp lại ôn nhu như vậy chứ?

Vợ đại đội trưởng nhìn thấy Vương Vệ Hồng đã an bài thỏa đáng, cũng cáo từ trước, dù sao còn có mấy người không có chỗ đặt chân.

Không nghĩ tới vợ đại đội trưởng vừa đi, Ôn Tứ Nguyệt liền gọi Vương Vệ Hồng muốn đi vào phòng Quýt Cảnh, “Đồng chí Vệ Hồng đúng không, vừa rồi anh nói gì với tôi?”

Đêm qua mới có mưa to như vậy, trong viện không có phiến đá, hiện giờ bùn đất dính dính, Vương Vệ Hồng đang ghét bỏ tránh đi chân, sợ làm bẩn giày của mình, bỗng nhiên nghe được Ôn Tứ Nguyệt hỏi cô, sửng sốt, theo bản năng cho rằng đầu óc người này bị bệnh, vì thế nhẫn nại lại nói một lần nữa, “Giúp tôi mang vali ở cổng thôn tới đây.”



Vì thế liền nhận được Ôn Tứ Nguyệt quyết đoán từ chối, “Không thể.”

Vương Vệ Hồng thoáng cái đã tức giận, gấp đến độ quay đầu hướng Ôn Tứ Nguyệt kêu lên: “Cô, vừa rồi cô không phải đã...”

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Ôn Tứ Nguyệt cắt đứt, “Đồng chí Vệ Hồng, tay chân của cô đều đầy đủ, cũng không phải kẻ tàn tật, hẳn là nên tự mình đi xách đi. Hay là vì tôi là nông dân nên cô liền cảm thấy tôi thấp kém hơn cô đây, nên đi làm người hầu cho cô ầ? Cô như vậy rất có hiềm nghi là đang phân chia giai cấp nha.”

Vương Vệ Hồng vốn đã bị lời nói trước của cô tức giận không chịu nổi, không nghĩ tới Ôn Tứ Nguyệt lại đội mũ lớn như vậy, tức giận đến dậm chân, lúc này cũng bất chấp bùn dưới chân.

Chỉ là hai thùng vali lớn như vậy, cô ta làm sao có thể di chuyển được? Vì thế chuyển mục tiêu sang tính cách dịu dàng của Quýt Cảnh, “Đồng chí Quýt Cảnh, cô xem bây giờ tôi bị bệnh, chắc sẽ không từ chối tôi chứ?”

Quýt Cảnh đích xác sẽ không từ chối người, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị thanh niên trí thức cách vách lừa gạt lương thực, hiện giờ há miệng, “Tôi...” Từ chối cô nói không ra miệng, nhưng chị ấy cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo Ôn Tứ Nguyệt phía sau.